Khói thuốc súng
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Edit & Beta: Ami Cuteo >
Mạc Nghiên đứng suy nghĩ xuất thần ở trước cửa sổ. Đột nhiên, một đôi bàn tay to luồn qua từ phía sau gắt gao vòng lấy eo thon của cô, quanh quẩn chóp mũi thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo quen thuộc. “Đang suy nghĩ gì vậy…?”
Mạc Nghiên hơi chau mi, tay nhỏ vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng quanh eo mình có chút chặt của anh. Sau đó, cô hơi điều chỉnh lại tư thế rồi dựa vào trong lòng ngực của Diệp Hàn Ngự.
“Không có gì…” Mạc Nghiên nói nhỏ. Ngày mai, ba mẹ cô sẽ xuất ngoại nên cô muốn bàn với 5 người họ chút chuyện đi sân bay đưa tiễn, nhưng khi nào mới thích hợp để mở miệng đây…
Diệp Hàn Ngự thì thầm ở bên tai cô, giọng điệu khàn khàn động lòng người. “Em có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”
Lời đề nghị của anh khiến Mạc Nghiên mở to hai mắt. Lúc cô đang muốn trả lời thì lại nghe thấy có tiếng mở cửa mạnh vang lên. “Cạch…”
Tiêu Mục Thần chậm rãi đi vào, hai tròng mắt đen sắc bén như chim ưng khóa chặt ở trên thân hai người (DHN + MN) đang ôm nhau. Từ hàng lông mày nhíu chặt cùng với gương mặt âm trầm thì có thể nhận ra rằng tâm tình của anh lúc này rất rất không vui.
“A Thần, mày sao thế?” Diệp Hàn Ngự kinh ngạc nhướng mày dò hỏi, anh buông cánh tay ôm cô ra rồi chuyển thành nắm bàn tay non mềm của cô.
Tầm mắt của Tiêu Mục Thần di chuyển từ đôi tay đang nắm kia lên trên dung nhan xinh đẹp, môi mỏng hé mở. “Ngày mai, Mạc tổng và Mạc phu nhân sẽ bay qua Pháp.”
Ngay lập tức, Mạc Nghiên nhận được hai tầm mắt có tính áp bách mãnh liệt bắn về phía mình, cái loại hơi thở làm khiếp tâm hồn của người khác này khiến trái tim cô co rụt một chút.
Chỉ trong giây lát, thứ cảm giác áp bức làm người ta sợ hãi kia đột nhiên biến mất không thấy. Môi Diệp Hàn Ngự dán ở bên tai cô rồi mỉm cười nhẹ lẩm bẩm: ”Nghiên Nhi muốn tới sân bay tiễn hả?”
“Tất nhiên là em sẽ đi.” Mạc Nghiên nhướng mày ôm ngực, vẻ mặt tràn đầy khinh thường giống như tỏ vẻ anh đang nói lời vô nghĩa.
“Sao em không nói chuyện bác trai và bác gái sắp bay qua Pháp với bọn anh a?” Ngón tay dài xẹt qua cánh môi cô, đáy mắt hàm chứa nồng đậm cưng chiều.
“Ai là bác trai bác gái của anh… Đừng loạn nhận người thân…” Mạc Nghiên trợn trắng mắt anh, môi đỏ thấp giọng lẩm bẩm.
“Đương nhiên là của anh a! Em là người phụ nữ của anh nên anh kêu một tiếng bác trai bác gái chính là biểu hiện sự tôn kính và lễ phép.” Diệp Hàn Ngự nâng tay cô lên đặt ở bên môi rồi in lại một nụ hôn.
Nhìn hai người đối đáp qua lại, Tiêu Mục Thần cảm thấy phần ngực giống như bị thứ gì đó ngăn chặn. ”Ngày mai anh đưa em đi, thuận tiện tiễn ba mẹ em luôn.”
“Anh Húc sẽ đi với em rồi!” Mạc Nghiên chớp chớp lông mi, biểu tình đầy mặt vô tội làm Tiêu Mục Thần khựng người.
“Anh vẫn có thể đi mà! Dù sao thì anh cũng là sếp của em nên phải đi đảm bảo với ba mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em chứ!” Tiêu Mục Thần nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Trùng hợp thật, cũng đã lâu anh chưa gặp mặt anh vợ, có chút nhớ anh ấy thật!” Diệp Hàn Ngự nhếch môi nói nhỏ, hai đạo tầm mắt va chạm nhau không gây ra tiếng động bùng lên khói thuốc súng.
“…Kỳ thật hai người các anh không cần đi cũng được mà….” Mạc Nghiên thở dài, tốt nhất là đừng đi…. Miễn cho phát sinh thêm chuyện gì khác. Nếu ba mẹ đột nhiên nhắc tới chuyện cô cũng sẽ xuất ngoại theo họ thì chẳng phải sẽ bị phát hiện sao…
“Không được, lúc trước, anh đã đồng ý với ba mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em rồi nên anh tất nhiên phải đi tiễn.” Tiêu Mục Thần nhăn mi lại, đầy mặt không đồng ý.
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi, à đúng rồi…. Ba mẹ em là đi nghỉ phép hay đi công tác a?” Diệp Hàn Ngự cười cười.
Tươi cười kia xem ở trong mắt Mạc Nghiên lại giống như mang theo chút thử. ”Đương nhiên là đi nghỉ phép, ba mẹ em đã lâu không đi hưởng tuần trăng mật, thời gian này để họ thả lỏng cũng tốt!” Cô hơi ngẩng đầu, dùng giọng mũi hừ nhẹ rồi liếc anh để che dấu sự khẩn trương tận dưới đáy lòng.
“Nếu Nghiên Nhi muốn đi nước ngoài thì bọn anh cũng có thể dẫn em đi.” Tiêu Mục Thần đạm cười, trong hai tròng mắt mang theo sủng ái.
Mạc Nghiên nhẹ gật đầu nhưng hồn sớm đã không biết bị thổi đến nơi nào. Cô không ngừng nghĩ đến đúng lúc thì nên dùng cách gì để thuận lợi chạy trốn khỏi mí mắt của mấy người đàn ông này.
Mạc Nghiên đứng suy nghĩ xuất thần ở trước cửa sổ. Đột nhiên, một đôi bàn tay to luồn qua từ phía sau gắt gao vòng lấy eo thon của cô, quanh quẩn chóp mũi thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo quen thuộc. “Đang suy nghĩ gì vậy…?”
Mạc Nghiên hơi chau mi, tay nhỏ vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng quanh eo mình có chút chặt của anh. Sau đó, cô hơi điều chỉnh lại tư thế rồi dựa vào trong lòng ngực của Diệp Hàn Ngự.
“Không có gì…” Mạc Nghiên nói nhỏ. Ngày mai, ba mẹ cô sẽ xuất ngoại nên cô muốn bàn với 5 người họ chút chuyện đi sân bay đưa tiễn, nhưng khi nào mới thích hợp để mở miệng đây…
Diệp Hàn Ngự thì thầm ở bên tai cô, giọng điệu khàn khàn động lòng người. “Em có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”
Lời đề nghị của anh khiến Mạc Nghiên mở to hai mắt. Lúc cô đang muốn trả lời thì lại nghe thấy có tiếng mở cửa mạnh vang lên. “Cạch…”
Tiêu Mục Thần chậm rãi đi vào, hai tròng mắt đen sắc bén như chim ưng khóa chặt ở trên thân hai người (DHN + MN) đang ôm nhau. Từ hàng lông mày nhíu chặt cùng với gương mặt âm trầm thì có thể nhận ra rằng tâm tình của anh lúc này rất rất không vui.
“A Thần, mày sao thế?” Diệp Hàn Ngự kinh ngạc nhướng mày dò hỏi, anh buông cánh tay ôm cô ra rồi chuyển thành nắm bàn tay non mềm của cô.
Tầm mắt của Tiêu Mục Thần di chuyển từ đôi tay đang nắm kia lên trên dung nhan xinh đẹp, môi mỏng hé mở. “Ngày mai, Mạc tổng và Mạc phu nhân sẽ bay qua Pháp.”
Ngay lập tức, Mạc Nghiên nhận được hai tầm mắt có tính áp bách mãnh liệt bắn về phía mình, cái loại hơi thở làm khiếp tâm hồn của người khác này khiến trái tim cô co rụt một chút.
Chỉ trong giây lát, thứ cảm giác áp bức làm người ta sợ hãi kia đột nhiên biến mất không thấy. Môi Diệp Hàn Ngự dán ở bên tai cô rồi mỉm cười nhẹ lẩm bẩm: ”Nghiên Nhi muốn tới sân bay tiễn hả?”
“Tất nhiên là em sẽ đi.” Mạc Nghiên nhướng mày ôm ngực, vẻ mặt tràn đầy khinh thường giống như tỏ vẻ anh đang nói lời vô nghĩa.
“Sao em không nói chuyện bác trai và bác gái sắp bay qua Pháp với bọn anh a?” Ngón tay dài xẹt qua cánh môi cô, đáy mắt hàm chứa nồng đậm cưng chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai là bác trai bác gái của anh… Đừng loạn nhận người thân…” Mạc Nghiên trợn trắng mắt anh, môi đỏ thấp giọng lẩm bẩm.
“Đương nhiên là của anh a! Em là người phụ nữ của anh nên anh kêu một tiếng bác trai bác gái chính là biểu hiện sự tôn kính và lễ phép.” Diệp Hàn Ngự nâng tay cô lên đặt ở bên môi rồi in lại một nụ hôn.
Nhìn hai người đối đáp qua lại, Tiêu Mục Thần cảm thấy phần ngực giống như bị thứ gì đó ngăn chặn. ”Ngày mai anh đưa em đi, thuận tiện tiễn ba mẹ em luôn.”
“Anh Húc sẽ đi với em rồi!” Mạc Nghiên chớp chớp lông mi, biểu tình đầy mặt vô tội làm Tiêu Mục Thần khựng người.
“Anh vẫn có thể đi mà! Dù sao thì anh cũng là sếp của em nên phải đi đảm bảo với ba mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em chứ!” Tiêu Mục Thần nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Trùng hợp thật, cũng đã lâu anh chưa gặp mặt anh vợ, có chút nhớ anh ấy thật!” Diệp Hàn Ngự nhếch môi nói nhỏ, hai đạo tầm mắt va chạm nhau không gây ra tiếng động bùng lên khói thuốc súng.
“…Kỳ thật hai người các anh không cần đi cũng được mà….” Mạc Nghiên thở dài, tốt nhất là đừng đi…. Miễn cho phát sinh thêm chuyện gì khác. Nếu ba mẹ đột nhiên nhắc tới chuyện cô cũng sẽ xuất ngoại theo họ thì chẳng phải sẽ bị phát hiện sao…
“Không được, lúc trước, anh đã đồng ý với ba mẹ em là sẽ chăm sóc tốt cho em rồi nên anh tất nhiên phải đi tiễn.” Tiêu Mục Thần nhăn mi lại, đầy mặt không đồng ý.
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi, à đúng rồi…. Ba mẹ em là đi nghỉ phép hay đi công tác a?” Diệp Hàn Ngự cười cười.
Tươi cười kia xem ở trong mắt Mạc Nghiên lại giống như mang theo chút thử. ”Đương nhiên là đi nghỉ phép, ba mẹ em đã lâu không đi hưởng tuần trăng mật, thời gian này để họ thả lỏng cũng tốt!” Cô hơi ngẩng đầu, dùng giọng mũi hừ nhẹ rồi liếc anh để che dấu sự khẩn trương tận dưới đáy lòng.
“Nếu Nghiên Nhi muốn đi nước ngoài thì bọn anh cũng có thể dẫn em đi.” Tiêu Mục Thần đạm cười, trong hai tròng mắt mang theo sủng ái.
Mạc Nghiên nhẹ gật đầu nhưng hồn sớm đã không biết bị thổi đến nơi nào. Cô không ngừng nghĩ đến đúng lúc thì nên dùng cách gì để thuận lợi chạy trốn khỏi mí mắt của mấy người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro