Mạc Nghiên Xuyên Sách

Mấy tiếng rồi?

Chỉ Thị Y Duy

2024-07-21 15:29:54

Edit & Beta: Su Bà Bà

“Cô ấy đã lên một chiếc xe tự động đến D thị… Liên hệ với cấp dưới của chúng ta ở D thị đi!” Tiêu Mục Thần nhàn nhạt nói với người đứng phía sau.

“Dạ!”

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, đáy lòng của 5 người đàn ông giống con kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên nhìn Mạc Nghiên trên camera luôn có thể lợi dụng thời gian thích hợp nhất để thay quần áo, đổi phương tiện giao thông, đổi thế thân và tránh được sự truya tra của bọn họ giống như đây là kế hoạch được tính toán sẵn từ lâu.

Đột nhiên, một tên đàn ông chạy từ bên ngoài vào hưng phấn thốt lên. “Chủ tịch, người của chúng ta ở sảnh lớn tại sân bay đã nhìn thấy thân ảnh của Mạc tiểu thư!”

“Để tao tới đó, bọn mày cứ tiếp tục xem.” Tư Đồ Dịch dẫn đầu đi ra ngoài, bước chân vững vàng mang theo chút dồn dập, không thể che lấp sự nôn nóng nơi đáy mắt.

- - - - - - - - - -

Hai tròng mắt vốn như bầu trời đầy sao lúc này gắn đầy tơ máu, hai mắt hồng hồng chỉ còn trống rỗng và lạnh lẽo. Trên khuôn mặt của Tư Đồ Dịch tràn ngập sự mỏi mệt. “Mấy tiếng rồi…?”

“14… Hô…” Cung Kỳ Diệp xoa nhẹ trán. Nhìn đám nhân viên sân bay đứng bên cạnh đang cố vực dậy tinh thần nhưng mí mắt lại không ngừng khép, anh nhàn nhạt nói với tên Tổng giám đốc sân bay: ”Mấy người đi về nghỉ trước đi, ở đây cũng không thể giúp được gì cả, bảo mọi người sáng sớm mai tùy thời đợi lệnh.”

Đang lúc nhân viên sân bay lần lượt rời khỏi phòng VIP, thấy tầm mắt của 5 người đàn ông lại chuyển hướng lên màn hình thì một người trong số đó mới dám lẩm bẩm lầm bầm với cậu bạn đồng nghiệp bên cạnh. “… Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Đã 14 tiếng đồng hồ trôi qua mà Mạc tiểu thư vẫn không hề dừng lại ở ven đường một chút nào, cô ấy không cần nghỉ ngơi sao?”

“Suỵt… Nhỏ giọng chút, cấp trên đã hạ khẩu lệnh bảo chúng ta một khi rời khỏi căn phòng này thì cũng đừng nhắc đến chuyện đó, cứ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Cậu bạn đồng nghiệp hoảng sợ đánh gãy lời tên đàn ông nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cậu lặp lại lần nữa!” Phòng VIP vốn yên lặng ngay lập tức biến thành áp lực ngưng trọng, con ngươi sắc bén của Diệp Hàn Ngự trói chặt ở trên người tên đàn ông.

Tên đàn ông hoảng sợ mà chần chờ một chốc xong thấy trên mặt Diệp Hàn Ngự không có bất kỳ biểu hiện không vui nào, lúc này, hắn mới dám chậm rãi mở miệng. “Ách… Ý tôi là… Mạc tiểu thư vẫn luôn đi đường mà không cần nghỉ ngơi sao?”

Tiếng chuông điện thoại làm Tiêu Mục Thần lấy lại tinh thần. Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ảo não của tên cấp dưới: “BOSS, chúng tôi đã đuổi theo mục tiêu mà ngài nói… Nhưng đó lại không phải là Mạc Nghiên tiểu thư….”

“Xem ra là chúng ta đã tiến vào một điểm mù… A… Chúng ta vẫn luôn truy tra vị trí của Nghiên Nhi thông qua camera theo dõi nhưng chỉ có thể từ hành động và cử chỉ cùng với dung mạo trên màn hình để phán đoán đó là cô ấy chứ không hề tự mình đi chạm mặt xác nhận xem đó có phải là Nghiên Nhi hay không…” Diệp Hàn Ngự trào phúng cười nói, đột nhiên, anh giống như đã nghĩ ra điều gì đó:” À mà khoan… Nếu Nghiên Nhi một mình chạy vội ở bên ngoài thì tại sao Sở Cẩn Húc lại có thể bình tĩnh như thế… Dịch, cho người của mày trực tiếp đi xác nhận một chút xem đó có phải là Sở Cẩn Húc thật hay không…”

Không đợi Diệp Hàn Ngự nói xong, Tư Đồ Dịch liền lập tức hạ mệnh lệnh, mà tin tức được truyền đến ngay sau đó khiến anh tức giận nhíu mày. ”Người của tao đã lên đến tận nơi để xác nhận… Đó cũng không phải Sở Cẩn Húc thật mà chỉ là thế thân lớn lên giống anh ta mà thôi…”

“Đáng chết…” Cung Kỳ Diệp bực bội thấp giọng mắng. ”Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?”

“À đúng rồi… Nếu Nghiên Nhi muốn chạy trốn…. Thì trốn tới nơi nào khiến cô ấy an tâm nhất?” Mộc Trạch Uyên tháo mắt kính xuống rồi rũ mắt nói nhỏ. ”Cô ấy sẽ không đi những thành thị khác… Chỉ có khả năng là xuất ngoại… Nhưng… Nghiên Nhi vẫn chưa biết thế lực của chúng ta sớm đã thẩm thấu ea nước ngoài…”

Tiêu Mục Thần trầm giọng. “Còn có thêm một khả năng nữa… Đó là cô ấy dùng hộ chiếu giả…”

Diệp Hàn Ngự gửi ảnh chụp của Mạc Nghiên và Sở Cẩn Húc tới tất cả máy tính ở sân bay và cũng thận trọng ra lệnh cho tên Tổng giám đốc: "Bảo toàn bộ nhân viên sân bay kiểm tra thử xem có hai người nào diện mạo giống nhau như đúc với người trong tấm hình này lên máy bay hay không? Nếu không có thì kế tiếp liền chậm rãi loại trừ, ngăn trở hai người họ trước rồi thông tri sau.”

Ít người đọc quá =)) Vote đi để nhanh có chương ms =))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạc Nghiên Xuyên Sách

Số ký tự: 0