Trà mỹ nhân
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Hôm sau, tại bệnh viện Đức Thịnh -
Quý Toàn Lâm nhấc mi đẹp, nhìn Cung Kỳ Diệp ôm một cô gái chậm rãi đến gần, đó chính là bảo bối của bọn họ còn đang ngủ say, tựa hồ không có phát giác sắp chuẩn bị xem bệnh.
“Cho nên… Bảo bối các anh vẫn tiếp tục ngủ phải không?”
“Có gì không thể? Tôi thấy anh hôm nay cũng không có người bệnh khác, liền hoãn chút kiểm tra đi! Thuận tiện đem trà mỹ nhân vài ngày trước đó tới tay lấy ra chúng ta cùng bình phẩm.” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt cười, đáy mắt không cất giấu hảo ý.
“Hừ! Trong tay các anh loại trà hảo hạng so với tôi còn có nhiều hơn….”
Quý Toàn Lâm không ngừng phiền toái thì thầm, nhưng thân thể lại thập phần thành thật làm theo mệnh lệnh của mấy người đàn ông, thành thạo pha trà.
“Anh cùng vị y tá kia hiện tại tiến triển như thế nào?” Mộc Trạch Uyên nói.
Quý Toàn Lâm nguy hiểm nheo lại đôi mắt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng:” Chưa thành! Bất quá bên người cô ấy ruồi bọ rất nhiều, thật muốn cho một cái tát chụp chết bọn họ.”
Nhớ tới ngày hôm qua sau khi tan tầm, nhìn thấy một người đàn ông tới đón y tá của hắn, liền cảm thấy thập phần khó chịu.
Mới vừa nói xong, liền thấy Mục Hi đem tư liệu đi tới:”Bác sĩ Qúi, Bác Lý hẹn trước đổi hôm nay thành buổi chiều thứ tư.”
“Có thể!” Quý Toàn Lâm gật đầu, nhìn cô gái dung nhan tinh xảo, cánh môi khẽ nhếch mang ý cười, đáy mắt lại cất giấu một tia lạnh lẽo:” Y tá Mục hôm nay có hẹn?”
Mục Hi nhẹ gật đầu, có chút buồn bực:” Ân!”
“Phải không, kia thật đúng là không vừa khéo, tôi đã quên thông báo cô, buổi chiều sau khi xem khám xong, muốn thảo luận đi Paris xem hội thảo chữa bệnh, cô là một thành viên trong đó, cho nên cô trước hãy cùng “Bằng hữu” nói tiếng xin lỗi.”
Quý Toàn Lâm mặt không hồng thở hổn hển nói, dường như không có một tia ngượng ngùng.
“Tôi đã hiểu….” Mục Hi nhíu mi nói, đành phải xin lỗi anh họ, hiếm khi từ nước ngoài trở về, đã nói sẽ dẫn hắn đi dạo khắp nơi, đáng tiếc, hôm nào lại phải bồi thường hắn.
Mục Hi đi ra xem phòng bệnh, Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ lắc đầu:” Ngươi vừa lừa một y tá đơn thuần, chả lẽ đã quên! Là căn bản không việc này đi.”
“Đương nhiên là có, tạm thời có kế hoạch nhiều hơn.”
Quý Toàn Lâm gợi lên một trận cười đắc ý, tưởng tượng có thể phá hư buổi hẹn hò của Mục Hi cùng tên đàn ông chướng mắt, trong lòng liền cảm thấy thật sảng khoái.
Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ lắc đầu cười, xem ra là cố ý, nhưng giả thành vô tình nha, hừ! Rốt cuộc đụng đến ván sắt, xem phản ứng vị y tá kia, phỏng chừng Quý Toàn Lâm còn phải đi một đoạn đường dài.
- - - - - - - - -
“Tỉnh?” Cung Kỳ Diệp tiến đến bên cạnh Mạc Nghiên, nhẹ vỗ về mái tóc trên trán cô.
“Đây là… Bệnh viện?”
“Ân, ngồi xuống một chút, đợi chút ở làm kiểm tra thông thường.”
“Phu nhân chuẩn bị cho tốt tùy thời đều có thể bắt đầu kiểm tra rồi.” Quý Toàn Lâm lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đùa nghịch dụng cụ.
“Có thể!” Mạc Nghiên gật gật đầu.
Nhìn trên màn hình hai cái bảo bảo, Quý Toàn Lâm chỉ vào nói: “Bọn nhỏ đều thực khỏe mạnh, không lâu mấy nữa liền chuẩn bị muốn ra!”
“Vậy là tốt rồi, đêm qua cô ấy… Tình huống như vậy hay không sẽ ảnh hưởng thân thể?” Tư Đồ Dịch đem trạng thái Mạc Nghiên phát sinh liên tiếp đêm qua chậm rãi nói ra, đôi mắt mang chút lo lắng.
“Không có việc gì, thai phụ cơ hồ đều sẽ có tình huống này, hay dễ dàng suy nghĩ đông tây, ở bên cô ấy nhiều hơn đừng làm cho cô miên man suy nghĩ, nếu không rất khó an ủi.”
“Không có việc gì kia thì tốt, không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, không quấy rầy thời gian bên nhua của người và y tá kia.” Diệp Hàn Ngự an tâm cười.
Mới vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh, Mạc Nghiên nhíu mi lại, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia hồng:” Em muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
“Đi thôi!” Mộc Trạch Uyên nói.
Quý Toàn Lâm nhấc mi đẹp, nhìn Cung Kỳ Diệp ôm một cô gái chậm rãi đến gần, đó chính là bảo bối của bọn họ còn đang ngủ say, tựa hồ không có phát giác sắp chuẩn bị xem bệnh.
“Cho nên… Bảo bối các anh vẫn tiếp tục ngủ phải không?”
“Có gì không thể? Tôi thấy anh hôm nay cũng không có người bệnh khác, liền hoãn chút kiểm tra đi! Thuận tiện đem trà mỹ nhân vài ngày trước đó tới tay lấy ra chúng ta cùng bình phẩm.” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt cười, đáy mắt không cất giấu hảo ý.
“Hừ! Trong tay các anh loại trà hảo hạng so với tôi còn có nhiều hơn….”
Quý Toàn Lâm không ngừng phiền toái thì thầm, nhưng thân thể lại thập phần thành thật làm theo mệnh lệnh của mấy người đàn ông, thành thạo pha trà.
“Anh cùng vị y tá kia hiện tại tiến triển như thế nào?” Mộc Trạch Uyên nói.
Quý Toàn Lâm nguy hiểm nheo lại đôi mắt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng:” Chưa thành! Bất quá bên người cô ấy ruồi bọ rất nhiều, thật muốn cho một cái tát chụp chết bọn họ.”
Nhớ tới ngày hôm qua sau khi tan tầm, nhìn thấy một người đàn ông tới đón y tá của hắn, liền cảm thấy thập phần khó chịu.
Mới vừa nói xong, liền thấy Mục Hi đem tư liệu đi tới:”Bác sĩ Qúi, Bác Lý hẹn trước đổi hôm nay thành buổi chiều thứ tư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thể!” Quý Toàn Lâm gật đầu, nhìn cô gái dung nhan tinh xảo, cánh môi khẽ nhếch mang ý cười, đáy mắt lại cất giấu một tia lạnh lẽo:” Y tá Mục hôm nay có hẹn?”
Mục Hi nhẹ gật đầu, có chút buồn bực:” Ân!”
“Phải không, kia thật đúng là không vừa khéo, tôi đã quên thông báo cô, buổi chiều sau khi xem khám xong, muốn thảo luận đi Paris xem hội thảo chữa bệnh, cô là một thành viên trong đó, cho nên cô trước hãy cùng “Bằng hữu” nói tiếng xin lỗi.”
Quý Toàn Lâm mặt không hồng thở hổn hển nói, dường như không có một tia ngượng ngùng.
“Tôi đã hiểu….” Mục Hi nhíu mi nói, đành phải xin lỗi anh họ, hiếm khi từ nước ngoài trở về, đã nói sẽ dẫn hắn đi dạo khắp nơi, đáng tiếc, hôm nào lại phải bồi thường hắn.
Mục Hi đi ra xem phòng bệnh, Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ lắc đầu:” Ngươi vừa lừa một y tá đơn thuần, chả lẽ đã quên! Là căn bản không việc này đi.”
“Đương nhiên là có, tạm thời có kế hoạch nhiều hơn.”
Quý Toàn Lâm gợi lên một trận cười đắc ý, tưởng tượng có thể phá hư buổi hẹn hò của Mục Hi cùng tên đàn ông chướng mắt, trong lòng liền cảm thấy thật sảng khoái.
Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ lắc đầu cười, xem ra là cố ý, nhưng giả thành vô tình nha, hừ! Rốt cuộc đụng đến ván sắt, xem phản ứng vị y tá kia, phỏng chừng Quý Toàn Lâm còn phải đi một đoạn đường dài.
- - - - - - - - -
“Tỉnh?” Cung Kỳ Diệp tiến đến bên cạnh Mạc Nghiên, nhẹ vỗ về mái tóc trên trán cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là… Bệnh viện?”
“Ân, ngồi xuống một chút, đợi chút ở làm kiểm tra thông thường.”
“Phu nhân chuẩn bị cho tốt tùy thời đều có thể bắt đầu kiểm tra rồi.” Quý Toàn Lâm lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đùa nghịch dụng cụ.
“Có thể!” Mạc Nghiên gật gật đầu.
Nhìn trên màn hình hai cái bảo bảo, Quý Toàn Lâm chỉ vào nói: “Bọn nhỏ đều thực khỏe mạnh, không lâu mấy nữa liền chuẩn bị muốn ra!”
“Vậy là tốt rồi, đêm qua cô ấy… Tình huống như vậy hay không sẽ ảnh hưởng thân thể?” Tư Đồ Dịch đem trạng thái Mạc Nghiên phát sinh liên tiếp đêm qua chậm rãi nói ra, đôi mắt mang chút lo lắng.
“Không có việc gì, thai phụ cơ hồ đều sẽ có tình huống này, hay dễ dàng suy nghĩ đông tây, ở bên cô ấy nhiều hơn đừng làm cho cô miên man suy nghĩ, nếu không rất khó an ủi.”
“Không có việc gì kia thì tốt, không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, không quấy rầy thời gian bên nhua của người và y tá kia.” Diệp Hàn Ngự an tâm cười.
Mới vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh, Mạc Nghiên nhíu mi lại, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia hồng:” Em muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
“Đi thôi!” Mộc Trạch Uyên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro