Tự Tiện Làm Chủ
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
"Đúng rồi, Nghiên Nghiên, nếu được thì đêm nay chúng ta cùng đi nhà hàng mới khai trương dùng bữa đi?! Mình muốn ăn ở chỗ đó lâu rồi mà vẫn chưa đặt được bàn lần nào vì kín hết rồi. May mà lần này một người họ hàng của A Phong có việc bận đột xuất nên chúng ta có thể đi thay. Trùng hợp là bàn đặt trước đó có 4 vị trí luôn, hì hì, xin hỏi là anh Tư Đồ đây có thể đi cùng không?"
"Được thôi!" Tư Đồ Dịch vừa lòng gật đầu. Hai người bạn này của bảo bối cũng không tồi, họ có thể hỗ trợ tác hợp anh và bảo bối. Anh có thể để hai người họ chơi chung với bảo bối, như vậy thì bảo bối mới nhanh buông xuống phòng bị với anh.
Mạc Nghiên quay đầu liếc Tư Đồ Dịch nhưng lại nhận được một nụ cười tươi từ anh.
Thẩm Vũ nhìn Mạc Nghiên và Tư Đồ Dịch trao đổi ánh mắt thì cảm thấy vui mừng thay cho Nghiên Nghiên. Nhìn bạn tốt của mình si ngốc chờ Long Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, chờ đến mức cô cũng cảm thấy không đáng thay Mạc Nghiên, may mắn là Mạc Nghiên đã từ từ buông bỏ tình cảm với Long Ngạo Thiên a~
Tiếng điện thoại rinh rinh thanh thúy kéo tầm mắt của 3 người hướng về phía Tư Đồ Dịch. Chỉ thấy anh cúi đầu nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt anh lạnh nhạt, đôi mắt đen như mực có vẻ dị thường sắc bén, hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu rồi nhếch môi. "Em đi trước với hai người họ đi, tối nay tôi sẽ liên lạc với Nghiên Nhi. " Anh nói xong liền đứng dậy sắn ống tay áo rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạc Nghiên như chuồn chuồn lướt nước.
Nhìn Tư Đồ Dịch càng lúc càng đi xa, Thẩm Vũ lúc này mới dám thở hắt ra."Khi nãy thật đáng sợ, trên người anh ta truyền đến một cổ cảm giác áp bách làm mình cũng không dám thở một hơi. Mình thấy Tư Đồ Dịch không đơn thuần chỉ là bác sĩ thôi đâu! Nghiên Nghiên, cậu biết bối cảnh của anh ta không?"
"Ân.... Không rõ ràng lắm!" Đang lúc Mạc Nghiên muốn nói cho Thẩm Vũ bối cảnh của Tư Đồ Dịch thì nhận được ánh mắt của Lâm Dịch Phong nên liền lập tức sửa miệng. Nhìn Thẩm Vũ đầy mặt hoài nghi, Mạc Nghiên vội vàng nhìn sang chỗ khác. "Không phải nói muốn đi ăn cơm sao? Giờ chúng ta đi luôn đi!" Mạc Nghiên tiến lên lôi kéo tay Thẩm Vũ, môi đỏ hơi chu mang chút hờn dỗi.
"Buông tha cho cậu đó!" Thẩm Vũ nhéo nhẹ da thịt trắng như bạch ngọc của Mạc Nghiên. Nhìn dấu hồng ấn trên gương mặt tuyết trắng của cô, Thẩm Vũ mới vừa lòng mà nhẹ gật đầu.
Mà lúc này, trong phòng sách, Tư Dồ dịch tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt trầm tư. Từ hai hàng lông mày nhăn lại thì có thể thấy được tâm tình của anh hiện giờ rất không vui. Ngón tay thon dài khi có khi không gõ bàn làm phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiếng chuông đột nhiên vang lên khiến anh ngừng động tác trên tay, cánh môi khẽ mở." Tốt nhất là chuyện quan trọng."
"Ngài Tư Đồ, thật sự rất xin lỗi, con gái của Vương tổng lại phát bệnh, cô ấy liều mạng ồn ào nói muốn gặp ngài. Cô ấy nói nếu không gặp được ngài thì sẽ nhảy xuống từ tòa nhà ở trung tâm thành phố."
"Xem ra tôi cần đổi thư ký mới." Ngón tay dài không ngừng xoa xoa trán, giọng điệu anh mang chút bực bội.
"Ngài... Ngài..... Thực xin lỗi, tôi không nên tự tiện làm chủ."
"Ngài Tư Đồ, xin ngài mau tới thăm con gái nhà ta một lát đi!" Nghe tiếng kêu rên không chút hình tượng của Vương tổng từ đầu dây bên kia, Tư Đồ Dịch giống như sắp mất lý trí." Cứ để cô ta tiếp tục uống số thuốc lần trước tôi đưa, nếu uống hết thì tôi sẽ bảo thư ký đem qua, Vương tổng nên biết điểm dừng." Không đợi đầu dây bên kia đáp, anh liền tắt điện thoại.
1 – 2 lần thì anh còn có thể nhận, quá nhiều lần thì sẽ không tốt....
Mắt đen càng lúc càng u ám, đôi môi mím chặt từ từ thả lỏng gợi lên một độ cung quỷ quyệt.
"Thật ngượng ngùng, nếu uống hết thuốc thì tôi sẽ lại đem đến nhà ông. Xin hai người về nghỉ ngơi trước đi." Nhìn Vương tổng rơi lệ đầy mặt đỡ Vương tiểu thư ốm yếu như Tây Thi ngồi lên trên xe, tên trợ lý càng thêm cảm thấy Chủ tịch nhà mình quá máu lạnh, hắn ta hơi bất đắc dĩ mà thở dài.
"Được thôi!" Tư Đồ Dịch vừa lòng gật đầu. Hai người bạn này của bảo bối cũng không tồi, họ có thể hỗ trợ tác hợp anh và bảo bối. Anh có thể để hai người họ chơi chung với bảo bối, như vậy thì bảo bối mới nhanh buông xuống phòng bị với anh.
Mạc Nghiên quay đầu liếc Tư Đồ Dịch nhưng lại nhận được một nụ cười tươi từ anh.
Thẩm Vũ nhìn Mạc Nghiên và Tư Đồ Dịch trao đổi ánh mắt thì cảm thấy vui mừng thay cho Nghiên Nghiên. Nhìn bạn tốt của mình si ngốc chờ Long Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, chờ đến mức cô cũng cảm thấy không đáng thay Mạc Nghiên, may mắn là Mạc Nghiên đã từ từ buông bỏ tình cảm với Long Ngạo Thiên a~
Tiếng điện thoại rinh rinh thanh thúy kéo tầm mắt của 3 người hướng về phía Tư Đồ Dịch. Chỉ thấy anh cúi đầu nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt anh lạnh nhạt, đôi mắt đen như mực có vẻ dị thường sắc bén, hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu rồi nhếch môi. "Em đi trước với hai người họ đi, tối nay tôi sẽ liên lạc với Nghiên Nhi. " Anh nói xong liền đứng dậy sắn ống tay áo rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạc Nghiên như chuồn chuồn lướt nước.
Nhìn Tư Đồ Dịch càng lúc càng đi xa, Thẩm Vũ lúc này mới dám thở hắt ra."Khi nãy thật đáng sợ, trên người anh ta truyền đến một cổ cảm giác áp bách làm mình cũng không dám thở một hơi. Mình thấy Tư Đồ Dịch không đơn thuần chỉ là bác sĩ thôi đâu! Nghiên Nghiên, cậu biết bối cảnh của anh ta không?"
"Ân.... Không rõ ràng lắm!" Đang lúc Mạc Nghiên muốn nói cho Thẩm Vũ bối cảnh của Tư Đồ Dịch thì nhận được ánh mắt của Lâm Dịch Phong nên liền lập tức sửa miệng. Nhìn Thẩm Vũ đầy mặt hoài nghi, Mạc Nghiên vội vàng nhìn sang chỗ khác. "Không phải nói muốn đi ăn cơm sao? Giờ chúng ta đi luôn đi!" Mạc Nghiên tiến lên lôi kéo tay Thẩm Vũ, môi đỏ hơi chu mang chút hờn dỗi.
"Buông tha cho cậu đó!" Thẩm Vũ nhéo nhẹ da thịt trắng như bạch ngọc của Mạc Nghiên. Nhìn dấu hồng ấn trên gương mặt tuyết trắng của cô, Thẩm Vũ mới vừa lòng mà nhẹ gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lúc này, trong phòng sách, Tư Dồ dịch tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt trầm tư. Từ hai hàng lông mày nhăn lại thì có thể thấy được tâm tình của anh hiện giờ rất không vui. Ngón tay thon dài khi có khi không gõ bàn làm phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiếng chuông đột nhiên vang lên khiến anh ngừng động tác trên tay, cánh môi khẽ mở." Tốt nhất là chuyện quan trọng."
"Ngài Tư Đồ, thật sự rất xin lỗi, con gái của Vương tổng lại phát bệnh, cô ấy liều mạng ồn ào nói muốn gặp ngài. Cô ấy nói nếu không gặp được ngài thì sẽ nhảy xuống từ tòa nhà ở trung tâm thành phố."
"Xem ra tôi cần đổi thư ký mới." Ngón tay dài không ngừng xoa xoa trán, giọng điệu anh mang chút bực bội.
"Ngài... Ngài..... Thực xin lỗi, tôi không nên tự tiện làm chủ."
"Ngài Tư Đồ, xin ngài mau tới thăm con gái nhà ta một lát đi!" Nghe tiếng kêu rên không chút hình tượng của Vương tổng từ đầu dây bên kia, Tư Đồ Dịch giống như sắp mất lý trí." Cứ để cô ta tiếp tục uống số thuốc lần trước tôi đưa, nếu uống hết thì tôi sẽ bảo thư ký đem qua, Vương tổng nên biết điểm dừng." Không đợi đầu dây bên kia đáp, anh liền tắt điện thoại.
1 – 2 lần thì anh còn có thể nhận, quá nhiều lần thì sẽ không tốt....
Mắt đen càng lúc càng u ám, đôi môi mím chặt từ từ thả lỏng gợi lên một độ cung quỷ quyệt.
"Thật ngượng ngùng, nếu uống hết thuốc thì tôi sẽ lại đem đến nhà ông. Xin hai người về nghỉ ngơi trước đi." Nhìn Vương tổng rơi lệ đầy mặt đỡ Vương tiểu thư ốm yếu như Tây Thi ngồi lên trên xe, tên trợ lý càng thêm cảm thấy Chủ tịch nhà mình quá máu lạnh, hắn ta hơi bất đắc dĩ mà thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro