Ý mày là?
Chỉ Thị Y Duy
2024-07-21 15:29:54
Chuẩn bị bắt đầu tuần học mới, đọc chap mới cho thoải mái đầu óc trước khi đi học nà ^__^
"Người phụ nữ kia đâu?" Tư Đồ Dịch chán ghét nhíu mày.
"Đã ném văng cô ta ra ngoài, tao mới vừa bảo với nhà họ Ngô là không được để cô ta bước một bước chân nào vào Đế Đô." Cung Kỳ Diệp nói nhỏ.
"Nga! Vậy chắc là cô ta đã bị đuổi ra nước ngoài rồi! Nhà họ Ngô thật vất vả mới đặt chân vào được giới thượng lưu, bây giờ lại bị đứa con gái bảo bối làm hại mất thanh danh a!" Mộc Trạch Uyên nhếch môi cười lạnh, trong đôi mắt xanh lục tràn ngập khinh thường.
"Tao dám chắc là tất cả người nhà họ Ngô đều rất hận người phụ nữ kia." Diệp Hàn Ngự cười nhạo.
"Đã xử lý xong hết rồi?" Tiêu Mục Thần đẩy cửa ra nhìn 4 người bạn.
"Ừm.. A Thần, Nghiên Nhi, thực xin lỗi." Cung Kỳ Diệp đứng dậy rồi chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Mục Thần và Mạc Nghiên.
"Tao không sao!" Tiêu Mục Thần cười khẽ xong dùng ánh mắt ám chỉ với Cung Kỳ Diệp rồi liếc liếc bé con đứng phía sau.
Cung Kỳ Diệp ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, anh mở miệng xin lỗi: "Nghiên Nhi, thực xin lỗi, anh không nên để cho người phụ nữ kia tùy ý kêu gào trách mắng ở trước mặt em..."
Cung Kỳ Diệp và bốn người đàn ông còn lại đều là thiên chi kiêu tử, 5 người các anh cũng đều là người vô cùng kiêu ngạo. Mạc Nghiên rất kinh ngạc, cô không ngờ rằng Cung Kỳ Diệp sẽ cúi đầu xin lỗi cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười rồi nhàn nhạt nói: "Không sao cả, đừng nên cảm thấy áy náy bởi vì mấy chuyện như vậy... Nhưng có điều... Tôi cho rằng là anh vẫn nên bảo vệ tốt bạn bè của mình."
Biểu tình đạm mạc mờ ảo của Mạc Nghiên khiến Cung Kỳ Diệp có chút luống cuống trong lòng." Không phải... Anh..."
"Được rồi, tôi có chút mệt mỏi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về rồi!" Mạc Nghiên đánh gãy lời anh nói, cô quay đầu lại bước chân ra cửa.
– – – – – – – – – – – – – –
Sắc mặt Mạc Nghiên sâu kín nhìn cảnh sắc lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Trong khoảng thời gian ở chung với bọn họ từ trước cho đến nay, tuy phải thường xuyên lo lắng đề phòng nhưng cô cũng có thể cảm giác được sự dụng tâm của 5 người họ dành cho mình. Hơn nữa, hôm nay, lời Tiêu Mục Thần nói tự dưng xúc động đến trái tim cô.... Không ngờ rằng, Tiêu Mục Thần đã xem cô như người phụ nữ riêng của đời mình. Cô vốn còn tưởng rằng mình chỉ là bạn gái của 5 người họ thôi a... Chắc có lẽ là phụ nữ luôn thật sự xem trọng hai chữ "danh phận" này đi!
Nhưng, việc Cung Kỳ Diệp nói câu xin lỗi là điều cô không thể dự đoán được! Cô không ngờ rằng, với thân phận thiên chi kiêu tử của bản thân, Cung Kỳ Diệp cư nhiên có thể nguyện ý cúi đầu. Cô hoảng hốt... Cô không biết nên làm như thế nào cho phải... Cô có thể cảm giác được tất cả 5 người họ đều đặt nhiều tâm tư ở trên người mình, cũng có thể cảm giác được bọn họ có lòng đố kị đối với Sở Cẩn Húc.... Cùng với việc bọn họ phân cao thấp với nhau... Cô cảm thấy... Vẫn là nên quay trở lại quan hệ giao dịch đơn thuần trước kia đi... Cô không biết bản thân nên đối mặt với bọn họ như thế nào thì mới tốt... Ai có thể nói cho cô biết đây?
———-
Nhìn Mạc Nghiên đi vào phòng trong, thân thể mỏi mệt của Cung Kỳ Diệp ngã về phía sau, bàn tay to bất đắc dĩ xoa xoa hai hàng lông mày đang nhíu chặt. "Cô ấy không thèm để ý.... À... Bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta a!"
"Có lẽ là Nghiên Nhi cũng không hy vọng có bất cứ mối quan hệ nào với chúng ta...." Diệp Hàn Ngự bực bội lôi kéo cà vạt.
"Trên thực tế thì đúng là chúng ta và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì... Chỉ là do chúng ta đã lợi dụng quyền thế để hiếp bức (uy hiếp + áp bức) Nghiên Nhi bồi ở bên cạnh chúng ta mà thôi!" Mộc Trạch Uyên mím môi, sau đó đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một tia tối tăm.
Lời Mộc Trạch Uyên nói làm 4 người đàn ông còn lại rũ mi mắt và trầm mặc không nói.
"Nếu thật sự thích, vậy thì làm ra hành động... Nếu thật sự không được thì nghĩ cách khiến cô ấy ở bên cạnh chúng ta nhưng không phải bằng cách hiếp bức." Tư Đồ Dịch nhẹ thở dài một hơi.
"Ý mày là...?" Đáy mắt Cung Kỳ Diệp hiện lên ánh sáng rọi.
"Tao chưa nói gì cả..." Tư Đồ Dịch hơi nhướng mày.
"Nếu vậy thì bọn mày cứ từ từ suy nghĩ, tao đi đòi lấy phúc lợi của bản thân đây!" Tiêu Mục Thần nhìn 4 người bạn thảo luận rồi nói.
"Nghiên Nhi hôm nay đã mệt mỏi như vậy rồi, mày cảm thấy cô ấy sẽ nguyện ý sao?" Cung Kỳ Diệp nhíu mày hỏi. Anh hoàn toàn không biết trong giọng điệu của mình mang theo nồng đậm ghen tuông.
Tiêu Mục Thần rất đắc ý cười cười, mặt mày hớn hở nói: "Nghiên Nhi không muốn cũng không sao, ít nhất thì tao cũng có thể ôm cô ấy rồi chìm vào giấc ngủ."
"Mày có thể cút rồi đó!" Diệp Hàn Ngự tức giận đáp trả Tiêu Mục Thần một câu.
"Người phụ nữ kia đâu?" Tư Đồ Dịch chán ghét nhíu mày.
"Đã ném văng cô ta ra ngoài, tao mới vừa bảo với nhà họ Ngô là không được để cô ta bước một bước chân nào vào Đế Đô." Cung Kỳ Diệp nói nhỏ.
"Nga! Vậy chắc là cô ta đã bị đuổi ra nước ngoài rồi! Nhà họ Ngô thật vất vả mới đặt chân vào được giới thượng lưu, bây giờ lại bị đứa con gái bảo bối làm hại mất thanh danh a!" Mộc Trạch Uyên nhếch môi cười lạnh, trong đôi mắt xanh lục tràn ngập khinh thường.
"Tao dám chắc là tất cả người nhà họ Ngô đều rất hận người phụ nữ kia." Diệp Hàn Ngự cười nhạo.
"Đã xử lý xong hết rồi?" Tiêu Mục Thần đẩy cửa ra nhìn 4 người bạn.
"Ừm.. A Thần, Nghiên Nhi, thực xin lỗi." Cung Kỳ Diệp đứng dậy rồi chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Mục Thần và Mạc Nghiên.
"Tao không sao!" Tiêu Mục Thần cười khẽ xong dùng ánh mắt ám chỉ với Cung Kỳ Diệp rồi liếc liếc bé con đứng phía sau.
Cung Kỳ Diệp ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, anh mở miệng xin lỗi: "Nghiên Nhi, thực xin lỗi, anh không nên để cho người phụ nữ kia tùy ý kêu gào trách mắng ở trước mặt em..."
Cung Kỳ Diệp và bốn người đàn ông còn lại đều là thiên chi kiêu tử, 5 người các anh cũng đều là người vô cùng kiêu ngạo. Mạc Nghiên rất kinh ngạc, cô không ngờ rằng Cung Kỳ Diệp sẽ cúi đầu xin lỗi cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười rồi nhàn nhạt nói: "Không sao cả, đừng nên cảm thấy áy náy bởi vì mấy chuyện như vậy... Nhưng có điều... Tôi cho rằng là anh vẫn nên bảo vệ tốt bạn bè của mình."
Biểu tình đạm mạc mờ ảo của Mạc Nghiên khiến Cung Kỳ Diệp có chút luống cuống trong lòng." Không phải... Anh..."
"Được rồi, tôi có chút mệt mỏi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về rồi!" Mạc Nghiên đánh gãy lời anh nói, cô quay đầu lại bước chân ra cửa.
– – – – – – – – – – – – – –
Sắc mặt Mạc Nghiên sâu kín nhìn cảnh sắc lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian ở chung với bọn họ từ trước cho đến nay, tuy phải thường xuyên lo lắng đề phòng nhưng cô cũng có thể cảm giác được sự dụng tâm của 5 người họ dành cho mình. Hơn nữa, hôm nay, lời Tiêu Mục Thần nói tự dưng xúc động đến trái tim cô.... Không ngờ rằng, Tiêu Mục Thần đã xem cô như người phụ nữ riêng của đời mình. Cô vốn còn tưởng rằng mình chỉ là bạn gái của 5 người họ thôi a... Chắc có lẽ là phụ nữ luôn thật sự xem trọng hai chữ "danh phận" này đi!
Nhưng, việc Cung Kỳ Diệp nói câu xin lỗi là điều cô không thể dự đoán được! Cô không ngờ rằng, với thân phận thiên chi kiêu tử của bản thân, Cung Kỳ Diệp cư nhiên có thể nguyện ý cúi đầu. Cô hoảng hốt... Cô không biết nên làm như thế nào cho phải... Cô có thể cảm giác được tất cả 5 người họ đều đặt nhiều tâm tư ở trên người mình, cũng có thể cảm giác được bọn họ có lòng đố kị đối với Sở Cẩn Húc.... Cùng với việc bọn họ phân cao thấp với nhau... Cô cảm thấy... Vẫn là nên quay trở lại quan hệ giao dịch đơn thuần trước kia đi... Cô không biết bản thân nên đối mặt với bọn họ như thế nào thì mới tốt... Ai có thể nói cho cô biết đây?
———-
Nhìn Mạc Nghiên đi vào phòng trong, thân thể mỏi mệt của Cung Kỳ Diệp ngã về phía sau, bàn tay to bất đắc dĩ xoa xoa hai hàng lông mày đang nhíu chặt. "Cô ấy không thèm để ý.... À... Bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta a!"
"Có lẽ là Nghiên Nhi cũng không hy vọng có bất cứ mối quan hệ nào với chúng ta...." Diệp Hàn Ngự bực bội lôi kéo cà vạt.
"Trên thực tế thì đúng là chúng ta và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì... Chỉ là do chúng ta đã lợi dụng quyền thế để hiếp bức (uy hiếp + áp bức) Nghiên Nhi bồi ở bên cạnh chúng ta mà thôi!" Mộc Trạch Uyên mím môi, sau đó đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một tia tối tăm.
Lời Mộc Trạch Uyên nói làm 4 người đàn ông còn lại rũ mi mắt và trầm mặc không nói.
"Nếu thật sự thích, vậy thì làm ra hành động... Nếu thật sự không được thì nghĩ cách khiến cô ấy ở bên cạnh chúng ta nhưng không phải bằng cách hiếp bức." Tư Đồ Dịch nhẹ thở dài một hơi.
"Ý mày là...?" Đáy mắt Cung Kỳ Diệp hiện lên ánh sáng rọi.
"Tao chưa nói gì cả..." Tư Đồ Dịch hơi nhướng mày.
"Nếu vậy thì bọn mày cứ từ từ suy nghĩ, tao đi đòi lấy phúc lợi của bản thân đây!" Tiêu Mục Thần nhìn 4 người bạn thảo luận rồi nói.
"Nghiên Nhi hôm nay đã mệt mỏi như vậy rồi, mày cảm thấy cô ấy sẽ nguyện ý sao?" Cung Kỳ Diệp nhíu mày hỏi. Anh hoàn toàn không biết trong giọng điệu của mình mang theo nồng đậm ghen tuông.
Tiêu Mục Thần rất đắc ý cười cười, mặt mày hớn hở nói: "Nghiên Nhi không muốn cũng không sao, ít nhất thì tao cũng có thể ôm cô ấy rồi chìm vào giấc ngủ."
"Mày có thể cút rồi đó!" Diệp Hàn Ngự tức giận đáp trả Tiêu Mục Thần một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro