Chạm môi
Nhạc Thiên Nguyệt
2024-07-09 10:04:15
Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 29: Chạm môi
Hai người nháo loạn đến đây, một đêm ồn ào này cũng đi đến hồi kết thúc.
Mặc Nhận tự giác thấy mình thất thố liền muốn cáo lui, Sở Ngôn đời nào đồng ý, một hai đòi thị phạm cho thị vệ tùy thân ý niệm làm việc và nghỉ ngơi, nửa ép buộc nửa dỗ dành mà đẩy Mặc Nhận vào giường trong, ra lệnh cho y nhắm mắt ngủ, bản thân hắn lại nằm bên ngoài.
Hắn vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần một chút, rốt cuộc cũng thiếp đi trong vô thức.
Đến lúc tỉnh giấc, phía chân trời đã tảng sáng.
Hiện tại đã vào hạ, đêm trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc sớm. Lúc này trên đường chưa có nhiều người ra ngoài, hàng quán chưa mở cửa, vẫn còn rất yên tĩnh.
Đầu đường cuối ngõ rải rác một tầng sương mỏng, hàng cây mảnh khảnh hai bên đường đổ bóng trải dài. Trên ngọn cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót.
Trong phòng trọ, Mặc Nhận ngủ chưa lâu.
Tư thế ngủ của y an ổn, một canh giờ trước vừa mới vừa bị Sở Ngôn kéo vào lòng, đến lúc này vẫn giữ nguyên trạng, nép vào ngực Sở Ngôn. Chỉ có lúc ngủ, mặt mày y mới nhẹ nhàng thả lỏng, hầu hết hàn khí như băng lượn lờ xung quanh y đều tan, thoạt nhìn rất nhu thuận.
Thời điểm Sở Ngôn mở mắt, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là người bên gối có dáng vẻ mềm mại hơn nhiều so với bình thường.
Mặc Nhận ở gần như vậy, sườn mặt tái nhợt từng tấc một hiện lên rõ ràng.
Sở Ngôn mang theo cảm giác lười biếng lúc vừa thức giấc nhìn chằm chằm thị vệ một lúc lâu, co tay lại, ôm người kia chặt thêm một chút.
Điện chủ thầm nghĩ: Ngoan quá.
Đặt biệt là cánh môi, lúc này chẳng hề lạnh nhạt mà phun ra phép tắc quy củ, cũng không hề sợ hãi mím chặt.
Sở Ngôn nhìn hồi lâu, không hiểu sao có chút choáng váng, trong lòng nóng lên, lại ngứa ngáy, giống như có một cái móng mèo cào qua.
Sở Ngôn mờ mịt nghĩ: Mình lại làm sao vậy?
Chẳng lẽ đêm qua mất máu quá nhiều?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ cảm giác này có ý nghĩa gì, nương theo khoảnh khắc mê man, Sở Ngôn nghiêng đến gần, đặt lên khóe môi Mặc Nhận một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.
Mặc Nhận khẽ động mi, sau đó im ắng lại, vẫn chưa tỉnh.
Này không tính là hôn, chỉ là chạm nhẹ rồi tách ra. Sở Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đặt trên mặt Mặc Nhận mãi không dời đi.
Trong ánh ban mai, dường như thời gian cũng lưu luyến không trôi.
Qua vài nhịp thở, Sở Ngôn nâng tay, ngón tay xoa nhẹ trên môi mình.
Mình như thế nào lại...
Hắn có chút mông lung mà chau mày, tựa hồ vẫn còn nếm được dư vị từ một sát na ma xui quỷ khiến đó.
Mới rồi là... môi A Nhận sao?
Không giống mùi hương mê đắm thường có trên người luyến sủng, cũng không có mùi vị ngọt ngào bất định, càng không có dáng điệu ngây thơ yêu kiều khiến người ta lúc nào cũng muốn hôn.
Kỳ thật, cảm giác này khác xa với "cám dỗ" hay "mê hoặc", xa đến vạn dặm. Không mê người, không tuyệt sắc, thậm chí không có hồi đáp, có thể nói là vô vị.
Nhưng kỳ diệu là... không biết thế nào mà một chút phong tình nhẹ hẫng ấy lại khiến hắn cả người tê dại.
Lại thấy rơi trên gối là tóc hai người dây dưa bất phân, trong đầu hắn không tự chủ được mà nghĩ đến hai chữ "kết tóc".
Lòng nguyền kết tóc, duyên dài trăm năm.
Giá mà A Nhận mỗi ngày đều nằm trong lòng hắn, mỗi ngày đều gần gũi thân cận với hắn.
Muốn chạm vào liền có thể chạm vào, muốn ôm liền có thể ôm, thậm chí cả chuyện thân mật hơn...
Sở Ngôn cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhịn không được nhắm mắt lại, nửa nằm phía trên Mặc Nhận, cúi đầu, môi một lần nữa chạm lên chỗ cũ.
Chỉ là lần này càng thêm phóng túng, ban đầu là tinh tế nghiền ngẫm, vẫn chưa thỏa mãn, lại ngập ngừng mở miệng thêm một chút, tay nâng môi dưới đối phương, thận trọng liếm láp.
Ừm, mát lạnh... lại còn mềm mại...
Sở Ngôn khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Nếu đời trước cùng Bạch Hoa ân ái triền miên có vị ngọt nồng như món bánh hương hoa hồng thượng hạng, thì Mặc Nhận lại là một chén trà đắng thanh sạch.
Rõ ràng là đạm bạc nhạt nhẽo, thế nhưng khiến hắn luyến tiếc không rời, muốn ngừng mà không ngừng được.
Muốn ngừng mà không được...
Hóa ra, tư vị của A Nhận chính là "muốn ngừng mà không được" sao?
Có lẽ là có tật giật mình, Sở Ngôn làm chuyện lén lút như vậy nên không dám nán lại quá lâu, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi mát lành như ngọc kia. Tay nhẹ nhàng cọ tới cọ lui nơi mình vừa nhấm nháp, như thể là lưu luyến, cũng như thể muốn... triệt để hủy thi diệt tích.
Thu tay lại, ánh mắt Sở Ngôn lướt đến cần cổ trắng ngần ẩn hiện dưới lớp áo, đến hầu kết, đến xương quai xanh...
Mặc Nhận hình thể thiên gầy, do tập võ từ nhỏ mà xương cốt thon dài, đường nét xương quai xanh đặc biệt tinh xảo. Sở Ngôn nhớ sau này những vết sẹo đã phá hủy mỹ cảm, may mà hiện tại vẫn còn vẹn nguyên.
Sở Ngôn cơ hồ là say sưa di chuyển ngón trỏ, vô cùng cẩn thận vuốt ve vết sẹo dữ tợn chỉ còn lưu lại trong ký ức, thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng "A Nhận".
Nếu quan hệ trở thành "kết tóc xe tơ", thì kề cận da thịt cũng là lẽ thường tình. Hô hấp của hắn bất giác trở nên dồn dập, nóng như lửa đốt.
"Ưm..."
Người đang ngủ hình như có cảm giác, nghiêng đầu nhíu mày, hàng mi run khẽ, phát ra âm thanh rất nhỏ.
"!" Sở Ngôn nháy mắt giật mình tỉnh lại. Hắn đột nhiên lui ra, nhìn chằm chằm người trên giường, gương mặt cứng đờ mất tự nhiên.
Mình vừa làm gì!
Mình... vậy mà nổi lên ái dục với A Nhận...!?
Thậm chí suýt chút nữa đã cầm lòng không đặng.
"... Khốn khiếp." Sở Ngôn trầm mặc một lúc lâu, cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, thấp giọng chửi thầm một tiếng, gần như không nghe được.
Cửu Trọng Điện chủ xưa nay không bạc đãi chính mình. Trước khi Sở Ngôn gặp Bạch Hoa, hắn dồn hết tinh lực vào võ học, sau khi có Bạch Hoa, hắn cũng không quá nhọc lòng cho chuyện yêu đương ——
Hắn không phải kiểu người vì khổ tu mà áp chế dục vọng. Sở Ngôn hành động tùy tiện, không ai có thể khiến hắn phải ẩn nhẫn chịu thiệt. Chỉ có người này... hắn không thể, không muốn, cũng không dám làm chuyện xằng bậy.
"—— Ý của chủ thượng, chẳng lẽ là muốn Mặc Nhận nhập hậu thất làm luyến sủng sao?"
Lời Mặc Nhận nói tối hôm qua còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt bình thản kia như vẫn còn ở ngay trước mắt.
Chuyện đến nước này, hắn sao còn có thể trì độn không hiểu. Tình cảm của hắn đối với Mặc Nhận là gì rốt cuộc cũng nên sáng tỏ rồi.
Nhưng A Nhận không muốn.
Một khi đã vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm bắt y nằm dưới hầu hạ.
"..." Sở Ngôn khoác áo ngồi dậy, im lặng đi ra ngoài, đến lúc đóng cửa lại mới nhớ ra hình như đây là phòng mình.
Đứng đối diện với cánh cửa gỗ, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra bản thân mình vậy mà cũng có ngày buồn cười thế này, đau khổ vì tình hệt như một thiếu nữ mới lớn.
Bên tai hắn lại vang lên giọng nói thấu suốt của Mặc Nhận.
"Những lời tốt đẹp này... kiếp trước, người cũng từng nói với Bạch Hoa."
Bàn tay hắn đặt lên cánh cửa gỗ, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười tự giễu.
Báo ứng, đúng là báo ứng mà...!
Từng là thiếu niên ngông cuồng phóng túng, phung phí tiêu xài hết thảy những thứ quý giá nhất. Vòng tới vòng lui, tìm được người mình thật sự yêu thương rồi, phấn khích muốn quay đầu, lúc này mới phát hiện ra những gì mình còn lại chỉ là bùn đất và cặn bã.
—— Hắn không còn có thể cho A Nhận một mảnh tình trọn vẹn nữa. Tình ý hắn đã trao hết cho gian tế Bạch Hoa kia, mà còn trao ngay trước mắt A Nhận.
Thôi đành vậy.
Kiếp trước tự mình tạo nghiệp, còn biết trách cái gì.
Sở Ngôn xoay người, phất tay áo bỏ đi.
......
Sở Ngôn rời đi rồi, trong phòng, người trên giường mở mắt.
Sở Ngôn không biết từ lần đầu tiên hắn lén lút chạm vào, Mặc Nhận đã tỉnh rồi.
Gió nhẹ luồng qua song cửa sổ, trời đã sáng rõ, bên ngoài dần có tiếng người. Mặc Nhận chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài rơi trên đôi vai gầy. Thị vệ vuốt môi mình, có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thực y không nên bình tĩnh như vậy.
Theo lý mà nói, phát hiện ra tình ý của chủ thượng dành cho mình, y nên sợ hãi, hoặc thẹn thùng, hoặc bối rối... Dù thế nào cũng không nên ngồi bất động ở đầu giường với vẻ mặt thờ ơ như vậy.
Nhưng mà ngoài ý muốn là bởi y có một loại cảm giác uất nghẹn lấn át hết thảy cái "lý" kia.
... Quang minh chính đại hôn trộm thị vệ xuất thân từ ám vệ, còn cho rằng y không hề hay biết —— Chủ thượng anh minh thần võ nào mà có thể phạm phải loại sai lầm này?
Khỏi nói đến chuyện sau đó hết cọ lại liếm...
Người lớn lên từ Ám đường của Cửu Trọng Điện cơ thể mẫn cảm hơn người thường nhiều, rất kỵ bị người khác chạm vào. Có trời mới biết y phải nghị lực bao nhiêu mới chống đỡ được đến cùng.
Mạch môn trên cổ bị sờ tới sờ lui, còn phải giả vờ ngủ như thật, đúng là muốn đòi mạng y!
Mặc thị vệ có chút buồn bực, không vui mà nghĩ thầm: Hóa ra... chủ thượng xem thường võ công của y đến vậy? Không có một chút cảnh giác nào luôn?
Lại nhớ đến hồi mới vừa sống lại, sáng hôm đó thức dậy trên giường chủ thượng, chủ thượng điểm huyệt ngủ của y —— cũng quên dùng nội lực.
Y lại không nhịn được mà buồn cười, thầm nghĩ sao chủ thượng có thể liên tiếp phạm cùng một sai lầm như vậy.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo truyền vào, khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Mặc Nhận ngồi ở mép giường, che miệng rầu rĩ mà cười mấy tiếng, sau đó mới ý thức được khinh nhờn chủ thượng là trọng tội, phải bị nghiêm phạt.
Nhưng chuyện này không cách nào thỉnh tội được...
Mặc Nhân có chút bối rối, cuối cùng dứt khoát nghĩ, chủ thượng lén lút hôn y lâu như vậy, y chỉ cười trộm hai tiếng thôi... Chuyện này xem như, huề đi?
——————————
Lời tác giả: Crossover tiểu kịch trường —— phản ứng của thụ khi công hôn trộm:
A Nhận (buồn): Chủ thượng quá xem nhẹ võ công của thuộc hạ rồi (← hoàn toàn sai trọng điểm)
Vô Tuyệt (hoảng): Ôi Giáo chủ người quay lại đây —— người đừng chạy ——!! Sao hôn xong lại chạy!?
Thanh Nhi (nhịn cười): Ừm... tiểu họa tinh nhà ta vô cùng đáng yêu, ta cái gì cũng không biết.
Lời editor: Vô Tuyệt là thụ trong Vô Tuyệt, còn Thanh Nhi là thụ trong Tiên họa lâm đầu. Nhìn qua tên chương tưởng đến đây là yêu ư? Còn lâu nhé, Sở Điện chủ còn đốt lò thiêu dài dài:))
Edit: chi
Chương 29: Chạm môi
Hai người nháo loạn đến đây, một đêm ồn ào này cũng đi đến hồi kết thúc.
Mặc Nhận tự giác thấy mình thất thố liền muốn cáo lui, Sở Ngôn đời nào đồng ý, một hai đòi thị phạm cho thị vệ tùy thân ý niệm làm việc và nghỉ ngơi, nửa ép buộc nửa dỗ dành mà đẩy Mặc Nhận vào giường trong, ra lệnh cho y nhắm mắt ngủ, bản thân hắn lại nằm bên ngoài.
Hắn vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần một chút, rốt cuộc cũng thiếp đi trong vô thức.
Đến lúc tỉnh giấc, phía chân trời đã tảng sáng.
Hiện tại đã vào hạ, đêm trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc sớm. Lúc này trên đường chưa có nhiều người ra ngoài, hàng quán chưa mở cửa, vẫn còn rất yên tĩnh.
Đầu đường cuối ngõ rải rác một tầng sương mỏng, hàng cây mảnh khảnh hai bên đường đổ bóng trải dài. Trên ngọn cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót.
Trong phòng trọ, Mặc Nhận ngủ chưa lâu.
Tư thế ngủ của y an ổn, một canh giờ trước vừa mới vừa bị Sở Ngôn kéo vào lòng, đến lúc này vẫn giữ nguyên trạng, nép vào ngực Sở Ngôn. Chỉ có lúc ngủ, mặt mày y mới nhẹ nhàng thả lỏng, hầu hết hàn khí như băng lượn lờ xung quanh y đều tan, thoạt nhìn rất nhu thuận.
Thời điểm Sở Ngôn mở mắt, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là người bên gối có dáng vẻ mềm mại hơn nhiều so với bình thường.
Mặc Nhận ở gần như vậy, sườn mặt tái nhợt từng tấc một hiện lên rõ ràng.
Sở Ngôn mang theo cảm giác lười biếng lúc vừa thức giấc nhìn chằm chằm thị vệ một lúc lâu, co tay lại, ôm người kia chặt thêm một chút.
Điện chủ thầm nghĩ: Ngoan quá.
Đặt biệt là cánh môi, lúc này chẳng hề lạnh nhạt mà phun ra phép tắc quy củ, cũng không hề sợ hãi mím chặt.
Sở Ngôn nhìn hồi lâu, không hiểu sao có chút choáng váng, trong lòng nóng lên, lại ngứa ngáy, giống như có một cái móng mèo cào qua.
Sở Ngôn mờ mịt nghĩ: Mình lại làm sao vậy?
Chẳng lẽ đêm qua mất máu quá nhiều?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ cảm giác này có ý nghĩa gì, nương theo khoảnh khắc mê man, Sở Ngôn nghiêng đến gần, đặt lên khóe môi Mặc Nhận một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.
Mặc Nhận khẽ động mi, sau đó im ắng lại, vẫn chưa tỉnh.
Này không tính là hôn, chỉ là chạm nhẹ rồi tách ra. Sở Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đặt trên mặt Mặc Nhận mãi không dời đi.
Trong ánh ban mai, dường như thời gian cũng lưu luyến không trôi.
Qua vài nhịp thở, Sở Ngôn nâng tay, ngón tay xoa nhẹ trên môi mình.
Mình như thế nào lại...
Hắn có chút mông lung mà chau mày, tựa hồ vẫn còn nếm được dư vị từ một sát na ma xui quỷ khiến đó.
Mới rồi là... môi A Nhận sao?
Không giống mùi hương mê đắm thường có trên người luyến sủng, cũng không có mùi vị ngọt ngào bất định, càng không có dáng điệu ngây thơ yêu kiều khiến người ta lúc nào cũng muốn hôn.
Kỳ thật, cảm giác này khác xa với "cám dỗ" hay "mê hoặc", xa đến vạn dặm. Không mê người, không tuyệt sắc, thậm chí không có hồi đáp, có thể nói là vô vị.
Nhưng kỳ diệu là... không biết thế nào mà một chút phong tình nhẹ hẫng ấy lại khiến hắn cả người tê dại.
Lại thấy rơi trên gối là tóc hai người dây dưa bất phân, trong đầu hắn không tự chủ được mà nghĩ đến hai chữ "kết tóc".
Lòng nguyền kết tóc, duyên dài trăm năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giá mà A Nhận mỗi ngày đều nằm trong lòng hắn, mỗi ngày đều gần gũi thân cận với hắn.
Muốn chạm vào liền có thể chạm vào, muốn ôm liền có thể ôm, thậm chí cả chuyện thân mật hơn...
Sở Ngôn cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhịn không được nhắm mắt lại, nửa nằm phía trên Mặc Nhận, cúi đầu, môi một lần nữa chạm lên chỗ cũ.
Chỉ là lần này càng thêm phóng túng, ban đầu là tinh tế nghiền ngẫm, vẫn chưa thỏa mãn, lại ngập ngừng mở miệng thêm một chút, tay nâng môi dưới đối phương, thận trọng liếm láp.
Ừm, mát lạnh... lại còn mềm mại...
Sở Ngôn khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Nếu đời trước cùng Bạch Hoa ân ái triền miên có vị ngọt nồng như món bánh hương hoa hồng thượng hạng, thì Mặc Nhận lại là một chén trà đắng thanh sạch.
Rõ ràng là đạm bạc nhạt nhẽo, thế nhưng khiến hắn luyến tiếc không rời, muốn ngừng mà không ngừng được.
Muốn ngừng mà không được...
Hóa ra, tư vị của A Nhận chính là "muốn ngừng mà không được" sao?
Có lẽ là có tật giật mình, Sở Ngôn làm chuyện lén lút như vậy nên không dám nán lại quá lâu, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi mát lành như ngọc kia. Tay nhẹ nhàng cọ tới cọ lui nơi mình vừa nhấm nháp, như thể là lưu luyến, cũng như thể muốn... triệt để hủy thi diệt tích.
Thu tay lại, ánh mắt Sở Ngôn lướt đến cần cổ trắng ngần ẩn hiện dưới lớp áo, đến hầu kết, đến xương quai xanh...
Mặc Nhận hình thể thiên gầy, do tập võ từ nhỏ mà xương cốt thon dài, đường nét xương quai xanh đặc biệt tinh xảo. Sở Ngôn nhớ sau này những vết sẹo đã phá hủy mỹ cảm, may mà hiện tại vẫn còn vẹn nguyên.
Sở Ngôn cơ hồ là say sưa di chuyển ngón trỏ, vô cùng cẩn thận vuốt ve vết sẹo dữ tợn chỉ còn lưu lại trong ký ức, thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng "A Nhận".
Nếu quan hệ trở thành "kết tóc xe tơ", thì kề cận da thịt cũng là lẽ thường tình. Hô hấp của hắn bất giác trở nên dồn dập, nóng như lửa đốt.
"Ưm..."
Người đang ngủ hình như có cảm giác, nghiêng đầu nhíu mày, hàng mi run khẽ, phát ra âm thanh rất nhỏ.
"!" Sở Ngôn nháy mắt giật mình tỉnh lại. Hắn đột nhiên lui ra, nhìn chằm chằm người trên giường, gương mặt cứng đờ mất tự nhiên.
Mình vừa làm gì!
Mình... vậy mà nổi lên ái dục với A Nhận...!?
Thậm chí suýt chút nữa đã cầm lòng không đặng.
"... Khốn khiếp." Sở Ngôn trầm mặc một lúc lâu, cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, thấp giọng chửi thầm một tiếng, gần như không nghe được.
Cửu Trọng Điện chủ xưa nay không bạc đãi chính mình. Trước khi Sở Ngôn gặp Bạch Hoa, hắn dồn hết tinh lực vào võ học, sau khi có Bạch Hoa, hắn cũng không quá nhọc lòng cho chuyện yêu đương ——
Hắn không phải kiểu người vì khổ tu mà áp chế dục vọng. Sở Ngôn hành động tùy tiện, không ai có thể khiến hắn phải ẩn nhẫn chịu thiệt. Chỉ có người này... hắn không thể, không muốn, cũng không dám làm chuyện xằng bậy.
"—— Ý của chủ thượng, chẳng lẽ là muốn Mặc Nhận nhập hậu thất làm luyến sủng sao?"
Lời Mặc Nhận nói tối hôm qua còn quanh quẩn bên tai, ánh mắt bình thản kia như vẫn còn ở ngay trước mắt.
Chuyện đến nước này, hắn sao còn có thể trì độn không hiểu. Tình cảm của hắn đối với Mặc Nhận là gì rốt cuộc cũng nên sáng tỏ rồi.
Nhưng A Nhận không muốn.
Một khi đã vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm bắt y nằm dưới hầu hạ.
"..." Sở Ngôn khoác áo ngồi dậy, im lặng đi ra ngoài, đến lúc đóng cửa lại mới nhớ ra hình như đây là phòng mình.
Đứng đối diện với cánh cửa gỗ, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra bản thân mình vậy mà cũng có ngày buồn cười thế này, đau khổ vì tình hệt như một thiếu nữ mới lớn.
Bên tai hắn lại vang lên giọng nói thấu suốt của Mặc Nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Những lời tốt đẹp này... kiếp trước, người cũng từng nói với Bạch Hoa."
Bàn tay hắn đặt lên cánh cửa gỗ, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười tự giễu.
Báo ứng, đúng là báo ứng mà...!
Từng là thiếu niên ngông cuồng phóng túng, phung phí tiêu xài hết thảy những thứ quý giá nhất. Vòng tới vòng lui, tìm được người mình thật sự yêu thương rồi, phấn khích muốn quay đầu, lúc này mới phát hiện ra những gì mình còn lại chỉ là bùn đất và cặn bã.
—— Hắn không còn có thể cho A Nhận một mảnh tình trọn vẹn nữa. Tình ý hắn đã trao hết cho gian tế Bạch Hoa kia, mà còn trao ngay trước mắt A Nhận.
Thôi đành vậy.
Kiếp trước tự mình tạo nghiệp, còn biết trách cái gì.
Sở Ngôn xoay người, phất tay áo bỏ đi.
......
Sở Ngôn rời đi rồi, trong phòng, người trên giường mở mắt.
Sở Ngôn không biết từ lần đầu tiên hắn lén lút chạm vào, Mặc Nhận đã tỉnh rồi.
Gió nhẹ luồng qua song cửa sổ, trời đã sáng rõ, bên ngoài dần có tiếng người. Mặc Nhận chậm rãi ngồi dậy, mái tóc dài rơi trên đôi vai gầy. Thị vệ vuốt môi mình, có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thực y không nên bình tĩnh như vậy.
Theo lý mà nói, phát hiện ra tình ý của chủ thượng dành cho mình, y nên sợ hãi, hoặc thẹn thùng, hoặc bối rối... Dù thế nào cũng không nên ngồi bất động ở đầu giường với vẻ mặt thờ ơ như vậy.
Nhưng mà ngoài ý muốn là bởi y có một loại cảm giác uất nghẹn lấn át hết thảy cái "lý" kia.
... Quang minh chính đại hôn trộm thị vệ xuất thân từ ám vệ, còn cho rằng y không hề hay biết —— Chủ thượng anh minh thần võ nào mà có thể phạm phải loại sai lầm này?
Khỏi nói đến chuyện sau đó hết cọ lại liếm...
Người lớn lên từ Ám đường của Cửu Trọng Điện cơ thể mẫn cảm hơn người thường nhiều, rất kỵ bị người khác chạm vào. Có trời mới biết y phải nghị lực bao nhiêu mới chống đỡ được đến cùng.
Mạch môn trên cổ bị sờ tới sờ lui, còn phải giả vờ ngủ như thật, đúng là muốn đòi mạng y!
Mặc thị vệ có chút buồn bực, không vui mà nghĩ thầm: Hóa ra... chủ thượng xem thường võ công của y đến vậy? Không có một chút cảnh giác nào luôn?
Lại nhớ đến hồi mới vừa sống lại, sáng hôm đó thức dậy trên giường chủ thượng, chủ thượng điểm huyệt ngủ của y —— cũng quên dùng nội lực.
Y lại không nhịn được mà buồn cười, thầm nghĩ sao chủ thượng có thể liên tiếp phạm cùng một sai lầm như vậy.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo truyền vào, khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Mặc Nhận ngồi ở mép giường, che miệng rầu rĩ mà cười mấy tiếng, sau đó mới ý thức được khinh nhờn chủ thượng là trọng tội, phải bị nghiêm phạt.
Nhưng chuyện này không cách nào thỉnh tội được...
Mặc Nhân có chút bối rối, cuối cùng dứt khoát nghĩ, chủ thượng lén lút hôn y lâu như vậy, y chỉ cười trộm hai tiếng thôi... Chuyện này xem như, huề đi?
——————————
Lời tác giả: Crossover tiểu kịch trường —— phản ứng của thụ khi công hôn trộm:
A Nhận (buồn): Chủ thượng quá xem nhẹ võ công của thuộc hạ rồi (← hoàn toàn sai trọng điểm)
Vô Tuyệt (hoảng): Ôi Giáo chủ người quay lại đây —— người đừng chạy ——!! Sao hôn xong lại chạy!?
Thanh Nhi (nhịn cười): Ừm... tiểu họa tinh nhà ta vô cùng đáng yêu, ta cái gì cũng không biết.
Lời editor: Vô Tuyệt là thụ trong Vô Tuyệt, còn Thanh Nhi là thụ trong Tiên họa lâm đầu. Nhìn qua tên chương tưởng đến đây là yêu ư? Còn lâu nhé, Sở Điện chủ còn đốt lò thiêu dài dài:))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro