Mặc Nhận

Chưa tỏ

Nhạc Thiên Nguyệt

2024-07-09 10:04:15

Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 33: Chưa tỏ

Đáng tiếc, quan hệ của hắn cùng Mặc Nhận hiện tại là tiến thoái lưỡng nan...

Chỉ có thể ở cạnh nhau như thế này, nhìn mưa bão sắp đến, không biết có thể kéo dài những tình trạng nửa vời này trong bao lâu.

Sở Ngôn nở nụ cười gượng gạo, trong lòng lại không khỏi buồn bực. Trước khi về nhà trọ vẫn nhớ kéo Mặc Nhận đến tiệm thuốc gần đó gọi thầy thuốc bắt mạch, xác nhận không có vấn đề gì mới chịu thôi.

Bọn họ trì hoãn một hồi, Tiểu Vũ lại là người về khách điếm trước.

Lúc hai người vào đại sảnh, thấy Tiểu Vũ đang ngồi ở cửa nhìn quanh, sau lưng hắn còn có một cô gái có vẻ là tỳ nữ của Thủy Kính Lâu.

"Điện chủ, Mặc đại ca!"

Ảnh Vũ vội đứng lên nghênh đón, đứng sau lưng Sở Ngôn thấp giọng nói: "Đó là... Thủy Kính Lâu truyền tin, nói rằng có chuyện quan trọng cầu kiến Điện chủ, Tiểu Vũ bảo cô ấy cùng ta chờ ở đây."

Sở Ngôn hơi nhướng mày, khi bọn họ nói chuyện, tỳ nữ kia đã đến trước mặt hắn hành lễ, giọng điệu hấp tấp, nói: "Sở Điện chủ, Lâu chủ có ta có chuyện việc gấp muốn bẩm báo, sự tình nghiêm trọng, thỉnh ngài đi một chuyến. Húc Dương Kiếm phái Từ thiếu hiệp cũng đã đến rồi."

"Việc gấp?"

Sở Ngôn cùng Mặc Nhận im lặng nhìn nhau, thấy trên trán cô gái này thấm mồ hôi, vẻ mặt sốt ruột, không giống như giả vờ.

Điện chủ gật đầu, ra hiệu Ảnh Vũ ở lại khách điếm, nói với tỳ nữ kia: "Dẫn đường."

Suốt chặng đường không ai nói lời nào, sau khi vào Thủy Kính Lâu, thiếu nữ dẫn họ vào thẳng nội điện. Nội điện trống trải, hiển nhiên đã cho những người không liên quan lui xuống hết, chỉ có vị trí ngồi như cũ, cùng những gương mặt như cũ.

Nhưng hiện tại, trên gương mặt tuyệt sắc của Thủy Miểu Nhi chỉ còn vẻ u ám. Ngồi bên cạnh nàng là Húc Dương Kiếm phái đại sư huynh Từ Phòng Xuyên, sắc mặt cũng nặng nề không kém.

Mãi đến khi có người bước vào, Thủy Miểu Nhi mới tươi tắn trở lại. Nàng nhướng mắt cười, xoay người vén tay áo nói: "Sở điện chủ đến rồi, mời ngồi."

Sở Ngôn biết có chuyện không ổn, trước hết ấn Mặc Nhận ngồi xuống —— Lúc này thị vệ không sợ hãi cự tuyệt nữa, im lặng ngồi bên cạnh chủ thượng.

Từ Phòng Xuyên một lần nữa kỹ lưỡng đánh giá hai người, là người đầu tiên lên tiếng nói thẳng: "Mạo muội quấy rầy Điện chủ, thật sự làm phiền. Chỉ là đêm qua người của Miểu Nhi truyền tin, nói Minh Chủ Phủ vì vụ án mạng này mà hạ Kim Ô Lệnh, sứ giả ít ngày nữa sẽ tới... Sở Điện chủ, việc này có gì đó không đúng lắm."

Sở Ngôn ngước ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói: "... Minh Chủ Phủ?"

Trong nháy mắt, hắn và Mặc Nhận âm thầm nhìn nhau một cái, đáy mắt một mảng lạnh băng.

Kiếp trước... không phát sinh chuyện như thế này.

Sau khi sống lại, quỹ đạo đã bắt đầu chệch hướng!

Tuy biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ xảy ra nhanh như vậy...

Cái gọi là Minh Chủ Phủ chính là Võ lâm minh chủ Kim Phủ, dùng kim ô làm nhận diện, là thế lực thống lĩnh giang hồ ở Trung Nguyên, chịu trách nhiệm duy trì, ổn định cán cân trong giang hồ.

Thế nhưng hiện tại, Minh Chủ Phủ đang trên đà suy thoái, đương kim Minh chủ Hoàng Thiên Hữu là ngọn cỏ đầu tường, gương mặt ba phải lúc nào cũng tươi cười, toàn dựa vào ngoại lực để ngồi lên vị trí Minh chủ. Mà Kim Ô Lệnh là lệnh bài tượng trưng cho Minh Chủ Phủ ra tay can thiệp, chỉ mang ra khi trên giang hồ xảy ra sự kiện có tính chất nghiêm trọng, liên lụy cực rộng.

Với địa vị của Minh Chủ Phủ hiện tại, cớ gì lại xuất Kim Ô Lệnh, nhúng tay vào vụ án của Thủy Kính Lâu?

Bọn họ từ sau khi sống lại hầu như chỉ ở Cửu Trùng Điện, mới vừa đến Trường Thanh Thành không bao lâu, sao có thể gián tiếp ảnh hưởng đến Minh Chủ Phủ xa tận chân trời, khiến cho quỹ đạo phát sinh thay đổi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thủy Miểu Nhi chớp mắt gật đầu: "Không sai, chính là Minh Chủ Phủ, đúng là Kim Ô Lệnh. Ban đầu tiểu nữ cũng không dám tin, nhưng sáng nay phái người đối chiếu lại, quả thật Kim Ô Lệnh đã lên đường."

Nàng nói, không khỏi trầm ngâm. Từ Phòng Xuyên bên cạnh mày kiếm nhíu chặt, lắc đầu nói: "Tuy Minh Chủ Phủ không còn bao nhiêu uy phong, như Hoàng Thiên Hữu to nhỏ một phen, đa số các thế lực cũng sẽ nước chảy bèo trôi đến đây. Đến lúc đó hỗn loạn... Vụ án này không phá được, thanh danh của Thủy Kính Lâu cùng Miểu Nhi sẽ gặp nguy hiểm."

"Huống hồ," Vị Húc Dương đại sư huynh này trước sau văn nhã, mà lúc này lộ ra vài phần tức giận hiếm thấy, "Người đến không tốt, người tốt không đến, Húc Dương Kiếm phái của ta cùng Sở Điện chủ không khỏi hiềm nghi, đến lúc đó không biết sẽ bị bọn họ nói thành thế nào!"

Sở Ngôn cau mày: "Chẳng lẽ Từ thiếu hiệp cảm thấy ý của Minh Chủ Phủ là..."

"Người không phải mượn rượu mà say*," Từ Phòng Xuyên cười lạnh, "Chỉ là mượn rượu làm càn thôi."

*Raw là 醉翁之意不在酒 – Túy Ông chi ý bất tại tửu (Người say không phải vì rượu) – trích Bài ký về đình Túy Ông cảu Âu Dương Tu.

Sở Ngôn gần như lập tức hiểu được ý của Từ thiếu hiệp.

Húc Dương Kiếm phái nguồn cội sâu xa, là đại tông kiếm phái tuổi đời mấy trăm năm, quang minh chính đại, chưa từng so đo với Minh Chủ Phủ; mạng lưới tình báo của Thủy Kính Lâu rộng khắp, chỉ nhận tiền không nhận người, không chừng tiểu thiếp của Hoàng Thiên Hữu là bị gã trộm đi từ đâu, khi nào, chỗ nào đều nắm rõ; còn Cửu Trọng Điện chính tà khó phân, nội hàm thâm hậu, lại thường lánh đời.

Ba nhà này hoàn toàn nằm ngoài khống chế của Minh Chủ Phủ, lại đều là những thế lực không thể động vào.

Minh Chủ Phủ hữu danh vô thực, bị chèn ép mấy chục năm không ngẩng đầu dậy nổi, Hoàng Thiên Hữu là một Minh chủ võ lâm tuổi quá năm mươi mà còn từng phải tươi cười lấy lòng Sở Ngôn, loại chuyện này ắt hẳn nuốt không trôi.

Nhưng mà...

Sở Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh lùng nói: "Một lão già sống hèn bấy lâu đột nhiên xuống tay, nhất định là có ngoại lực chống lưng."

"A Nhận," Hắn trầm ngâm, thuận miệng hỏi người bên cạnh, "Ngươi thấy sao?"

Thanh niên áo đen vẫn luôn tĩnh lặng đến gần như không có cảm giác tồn tại, mờ mịt ngẩng đầu, tự hỏi chủ thượng gọi y làm gì?

Chuyện này...

Điện chủ cùng người khác nghị sự, làm gì có chỗ cho y xen vào?

Y đành nghiêm chỉnh cung kính nói: "Chủ thượng anh minh, chủ thượng nói rất đúng."

Sở Ngôn: "..."

Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Miểu Nhi: "..."

Vị Sở Điện chủ này muốn tìm người cổ vũ cho mình sao?

Sở Ngôn cũng không nhịn được, nặng nề hắng giọng, xua tay nói: "Khụ... Ờ, lần trước cô đã nói với hai vị, chuyến này đến Trường Thanh Thành là vì muốn điều tra một tiểu gian tế."

Lời này quả nhiên có ảnh hưởng, Từ, Thủy hai người cũng lập tức tập trung. Lần trước Sở Ngô kín miệng như bưng, chỉ nói đưa gian tế đến cho hai người nhìn qua, sự tình cụ thể thì không nói một lời.

Cửu Trọng Điện chủ này là địch hay bạn, có tính toán gì, theo lý mà nói thì chưa thể xác định.

Lại thấy Sở Ngôn lấy ra một vật từ trong tay áo, đặt lên bàn, vận lực một chút, vật nọ trượt dọc mặt bàn đến trước mặt hai người.

Từ, Thủy hai người nhìn kỷ, vật này đen nhánh khắc mây, đúng là Cửu Vân Ngọc Bài, thứ gây ra hiềm nghi cho Cửu Trọng Điện.

Hai người vẫn chưa hiểu lắm, Sở Ngôn lại gọi; "A Nhận."

Lần này Mặc Nhận ngầm hiểu, từ trong người lấy ra tấm ngọc bài mà Sở Ngôn từng đưa cho y giữ, nhẹ nhàng ấn một cái, vật đó cũng được đẩy đến trước mặt hai người kia, bình ổn nằm cạnh tấm ngọc bài Sở Ngôn vừa đưa ra.

Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Miểu Nhi trợn mắt: "Này... sao lại có đến hai tấm Cửu Vân Ngọc Bài?"

Sở Ngôn nói: "Vốn dĩ có hai tấm. Cửu Vân Ngọc bài là tín vật tối cao nhất Cửu Trọng Điện, một tấm do Cửu Trọng Điện chủ giữ, một tấm được ban cho người Điện chủ tin yêu nhất, lúc cần thiết có thể tạm quyền Điện chủ, tấm này là phó bài."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa nói, chiếc quạt trong tay Sở Ngôn chìa ra, chỉ vào tấm đầu tiên, giải thích: "Cái này là của cô."

Lại chỉ đến tấm Mặc Nhận đưa ra, nói: "Cái này là tấm rơi ở hiện trường, từng thuộc về..."

Sở Ngôn nói đến đây, cố ý dừng một chút, như cười như không nói: "Nghe nói Thủy Kính rọi soi khắp giang hồ. Không biết... Thủy Kính Lâu chủ có biết của ai không?"

Thủy Miểu Nhi nâng tay áo tím che miệng, nửa nghiêm túc nửa vui đùa: 'Tiểu nữ chỉ nghe nói thôi, nghe nói trên đầu quả tim Cửu Trọng Điện chủ đặt một vị Bạch công tử, tính tình nhẹ nhàng lại đa tài, dung mạo hơn cả đệ nhất mỹ nữ, cơ thể trời sinh có mùi thơm, tương truyền là thiên tiên hạ phàm. Sở Điện chủ cùng Bạch công tử ngươi tình ta nguyện, si mê lẫn nhau... viên mãn đến mức tiểu nữ cũng phải ghen tỵ."

Vẻ mặt Sở Ngôn đột nhiên trở nên hung ác, các đốt ngón tay căng lên, khóe mắt nhanh như chớp mà liếc nhìn người bên cạnh một cái.

Bên này, Mặc Nhận vẫn vô cùng yên tĩnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không có phản ứng gì.

"Nhưng không biết, cái này ——?" Thủy Miểu Nhi chớp mắt, ngón tay chỉ chỉ ngọc bài, ý trong lời nói tương đối rõ ràng.

"..."

Sở Ngôn khép hờ mắt, mày trầm xuống.

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, như thể có một sức nặng vô hình nào đó đè đến, nặng nề ép người ta không thở nổi.

Thủy Miểu Nhi trong lòng cả kinh. Nàng bị nội lực Sở Ngôn vô thức phóng ra ép cho sắc mặt trắng bệch, bắt đầu hối hận vì mình tùy tiện trêu đùa.

Nếu đúng như nàng nghĩ, vậy ba năm tình ý của Sở Điện chủ —— phải nói là vô cùng nhục nhã. Lỡ đâu nàng chọc giận Sở Ngôn, hậu quả...

Không biết từ lúc nào, Mặc Nhận đã ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chủ thượng. Hầu kết y khẽ động, tựa hồ đang do dự xem có nên lên tiếng hay không.

Nhưng ngay sau đó, Sở Ngôn mở mắt.

Hắn bình tĩnh, thẳng thắng thừa nhận: "... Là cô, đã từng hồ đồ."

"!" Mặc Nhận hô hấp rối loạn, ánh mắt nhìn Sở Ngôn tràn ngập vẻ ngạc nhiên cùng đau xót.

Y không nghĩ chủ thượng sẽ chọn nói thẳng như vậy, còn là trước mặt người ngoài...

Áp lực bốn phía cũng tan đi, sắc mặt Từ Thủy hai người lần nữa biến đổi.

Cửu Trọng Điện chủ là người kiêu ngạo bậc nào, câu trả lời này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.

"Bạch Hoa thông đồng ngoại địch, không rõ kẻ nào đứng sau."

Sở Ngôn hạ mắt nói tiếp, như thể không để tâm một phen thú nhận vừa rồi.

Điện chủ nói không nhanh không chậm, ngón tay gõ lên phiến quạt theo quy luật, giống như đang gõ vào lòng người: "Cửu Vân Ngọc Bài xuất hiện trong vụ án mạng của Thủy Kính Lâu, không rõ hung thủ; Minh Chủ Phủ đột nhiên nhún tay vào việc của ba thế lực chúng ta, không rõ sự tự tin này từ đâu mà có..."

"... Hai vị không cảm thấy, chuyện này có quá nhiều thứ không rõ sao?"

Từ Phòng Xuyên đột nhiên giật mình, nghiến răng nói: "Chẳng lẽ hết thảy đều từ một kẻ mà ra?"

Sở Ngôn ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Từ Phòng Xuyên mà suy tư gì đó.

Từ Phòng Xuyên gọi: "Sở Điện chủ?"

Sở Ngôn nhàn nhạt đáp: "Cô đang nghĩ, còn một chuyện không rõ."

"Trưởng lão Thủy Kính Lâu phát độc mà chết, hiện trường vụ án lại lưu lại kiếm pháp của Húc Dương Kiếm phái, không rõ người dùng kiếm... có thể là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Nhận

Số ký tự: 0