Chuyện trong mưa
Nhạc Thiên Nguyệt
2024-07-09 10:04:15
Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 51: Chuyện trong mưa
"Ngươi..."
Sở Ngôn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này. Hắn bị Mặc Nhận làm cho sững sờ trong mưa, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Ngón tay mảnh khảnh hiện rõ khớp xương níu chặt tay áo hắn. Mặc Nhận xưa nay giữ lễ đến gần như hà khắc, Sở Ngôn chưa từng thấy y kích động như vậy.
Vậy nên Điện chủ càng thất thố, ngập ngừng nói: "Ngươi... nghe lời cô, đứng lên đã. Chuyện này, chờ về đến Cửu Trọng Điện, cô sẽ từ từ nói với ngươi."
"Chủ thượng..." Mặc Nhận ngước nhìn hắn, tóc bị mưa xối ướt dính trên gò má, khiến y trông càng chật vật.
Mưa rơi tí tách xuống nền đá, xuống mái hiên cong cong phía xa, như phủ một lớp sương mờ lên thanh âm của y.
Y kỳ thật không biết vì sao mình có thời càn rỡ như vậy, nói ra lời ngông cuồng như vậy, còn dám nắm áo chủ thượng không buông.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, y hốt hoảng cảm thấy chủ thượng gần trong gang tấc đang dần rời xa mình, nếu không níu lấy, y sẽ đánh mất người mà y muốn bảo hộ suốt cả hai đời...
Y cắn môi vẫn kiên trì quỳ ở đó, vẫn nắm chặt không buông tay áo Sở Ngôn: "Thuộc hạ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên người chủ thượng, bất luận là làm đao kiếm của người, hay là bất kỳ thứ gì khác, Mặc Nhận đều nguyện ý. Cầu chủ thượng cho thuộc hạ một cơ hội."
Sở Ngôn ngẩn người.
Hắn nhíu mày mở miệng một lúc lâu, vẫn không nói được tiếng nào.
Giống như trong cõi lòng chỉ còn tàn tro lại nhen nhóm lên một tia lửa.
Từ lời nói của Mặc Nhận, hắn bắt được một câu "Thuộc hạ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên người chủ thượng", mờ mịt nghĩ thầm: Này... này có thể tạm hiểu là "Thuộc hạ muốn ở bên chủ thượng", đúng không?
Sở Ngôn vén vạt áo một chút, ngồi xổm xuống trước mặt thị vệ.
Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt sâu thẳm của Mặc Nhận, đột nhiên nói: "Được, vậy cô chỉ nói cho ngươi nghe một lần."
Mặc Nhận ngẩn ra. Sở Ngôn vươn đôi tay áp lên mặt y, từng câu từng chữ đều nóng đến bỏng rát:
"A Nhận... Một đời một kiếp này, thứ cô mong muốn chỉ có một mình ngươi."
"Chủ..." Mặc Nhận trong lòng chấn động, giống như có một búa giáng xuống thật mạnh, lại dấy lên một trận tê dại dễ chịu.
Đã lường trước là một chuyện, chính tai nghe được chủ thượng muốn mình lại là một chuyện khác.
Chủ thượng thật sự...
Thật sự nhìn trúng y...
Nếu là trước kia, y có nằm mơ cũng không thể thấy được.
Mặc Nhận cũng không phát giác đáy mắt của mình đang sáng lên lấp lánh, chỉ cảm thấy được thương mà sợ, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy thuộc hạ... thuộc hạ, đợi chuyện này kết thúc, sau khi về điện sẽ..."
Sở Ngôn lù lù bất động, ngữ điệu trầm xuống ba phần: "A Nhận, có hiểu thế nào là một đời một kiếp chỉ muốn một mình ngươi không?"
Mặc Nhận khó hiểu ngẩng lên: "?"
Hiển nhiên, mấy chữ này đã bị thị vệ theo bản năng xem như "sáo ngữ vô dụng", vứt hết ra sau đầu.
Sở Ngôn nói: "Theo quy củ, người trong hậu thất của Điện chủ không được có võ công; theo quy củ, người trong hậu thất của Điện chủ không được can thiệp chính sự; theo quy củ, danh phận cao nhất dành cho nam tử là thị quân, không thể làm Điện chủ phu nhân; một khi Điện chủ không còn hứng thú, hậu thất không được dây dưa, nếu bất tuân sẽ bị nghiêm phạt không lưu tình."
Mặc Nhận cho rằng Sở Ngôn sợ y không thể chấp nhận những chuyện này, nhưng không hiểu sao, ngay cả võ công là thứ y đắn đo nhất cũng không còn là vấn đề. Giờ phút này, y chỉ lo mình sẽ bị chủ thượng cự tuyệt, vậy nên vội vàng nói: "Thuộc hạ cam tâm tình..."
Sở Ngôn cắt ngang: "—— Cô biết ngươi cam tâm tình nguyện, nhưng cô không muốn. Cô không muốn hủy hoại ngươi, ngươi hiểu không?"
Mưa càng lúc càng lớn, Sở Ngôn đơn giản cởi ngoại bào của mình khoác lên người Mặc Nhận, không màng y kinh sợ, tiếp tục nói: "Cô muốn ngươi có địa vị ngang với chính thê của Điện chủ, tôn vinh sánh vai cùng cô. Chuyện phá vỡ hết thảy quy củ này nọ không liên quan gì đến ngươi."
"Chủ thượng? Chuyện này sao có thể..." Mặc Nhận hoang mang, đôi mày khẽ cau lại.
Y bắt đầu... nghe không hiểu lắm.
Sở Ngôn: "Cô còn muốn hủy bỏ hậu thất, từ đây đến trăm năm về sau, người có thể cùng cô thân cận da thịt, cùng cô yêu đương chỉ có duy nhất một mình ngươi. Ngươi không được tìm vui bên người khác, cô cũng không."
Không, không đúng.
Không phải là nghe không hiểu, mà là không thể lý giải.
"Ngươi đã là người trong lòng cô rồi thì không được tự phạt, không được tự làm mình bị thương, không được xem nhẹ bản thân mình, bằng không ngươi sẽ khiến cô thương tâm, cô sẽ lại đau lòng muốn chết."
Thanh âm của Sở Ngôn quanh quẩn không ngừng, đến nước này rồi, hắn chả sợ gì nữa: "Cô sẽ trân trọng ngươi, chăm sóc ngươi cả đời. Phu quân yêu thương thê tử của mình là lẽ thường tình, vậy nên ngươi cũng không được cự tuyệt. Bằng không, ngươi sẽ khiến cô hổ thẹn, ngay cả chuyện hiển nhiên như thế cũng làm không xong."
"Chủ... Chủ thượng!" Mặc Nhận rốt cuộc hoảng hốt mà ngắt lời Điện chủ. Y hiếm có một lần hoảng đến mức này, ánh mắt tán loạn không tự chủ được, "Chủ thượng, người... người..."
Người đang nói vì vậy?
Y suýt nữa buột miệng thốt lên: Người có biết người đang nói gì không —— Hiện tại – cùng ai – nói cái gì?
Sở Ngôn bình thản nói tiếp: "Không sai, cô trót thương ngươi rồi."
ĐOÀNG...
Sấm nổ bên tai.
Mặc Nhận lúc này thần trí thăng thiên, không rõ âm thanh kia là ảo giác của chính mình, hay thật sự là tiếng sấm vang lên trong mưa.
Y ngơ ngác nhìn Sở Ngôn, cánh môi run rẩy dữ dội, sau đó cả người đều run lên, tự như ngọn cỏ khô phơi mình dưới cơn mưa như trút nước.
Sở Ngôn rướn đến.
Một lần nữa hôn lên đôi môi đang phát run kia.
Lần này vô cùng dịu dàng, chỉ như một cánh chuồn lướt nước.
Nhưng Mặc Nhận run đến không thể khống chế nổi. Dần dần, trong đôi mắt đăm đăm nhìn Sở Ngôn hiện lên một chút khẩn cầu, y hệt như một con thú nhỏ bị bức đến tuyệt cảnh.
Sai, sai rồi. Sự tình làm sao lại biến thành thế này!
Làm người duy nhất được cùng chủ thượng thân cận da thịt, được chủ thượng chân thành yêu thương cả đời, được chủ thượng trân trọng chăm sóc, làm Điện chủ phu nhân tôn vinh sánh vai cùng chủ thượng...
Y chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy!
Chủ thượng sao có thể có loại tâm tư này...!"
"Những chuyện này, nói ra thành lời đúng là mất mặt chết đi được." Sở Ngôn cười khổ một tiếng, lưu luyến mà vuốt ve gương mặt Mặc Nhận, "Nhưng cô thật sự... Thật sự thích ngươi đến mức không nhịn được. Ngươi xem như cô không biết xấu hổ đi."
Khoảnh khắc này, một cảm giác kinh hoàng chưa từng có ập đến. Mặc Nhận hoang mang nghĩ:
—— Y nào có xứng? Sao lại có thể?
Y... y từ nhỏ chém giết trong Ám đường, không thể đếm hết ám thương và tổn hại để lại trong thân thể, một thân tàn tạ này chỉ có thể hưởng dụng nhân lúc tuổi còn trẻ, nào đáng giá thưởng thức trăm năm?
Huống chi y hai đời ăn đủ loại hành hạ tra tấn, tâm tình nặng nề, cõi lòng hoang tàn như giếng cạn, từ lâu đã chẳng còn là thiếu niên tùy tiện vô tư. Thậm chí y cũng chẳng phải người miệng lưỡi ngọt ngào, tâm tư tinh tế, khiến chủ nhân vui ý đẹp lòng, sao có thể được chủ thượng trọn tình trăm năm?
Điện chủ của y là tuyệt thế tôn quý, người xứng với trân châu bảo ngọc, sao có thể cả đời ôm một thanh kiếm cứng nhắc lạnh lẽo đầy vết xước!?
"Không..."
Trong lúc bàng hoàng, cổ họng ý phát ra một thanh âm yếu ớt.
Một chữ này vừa ra khỏi miệng, Mặc Nhận lập tức thanh tỉnh. Trong lòng y đánh "thịch" một cái, muộn màng phát giác hình như mình vừa nói gì đó.
Nhưng đã chậm rồi. Y nghe tiếng Sở Ngôn thở dài.
"Thôi."
Điện chủ vuốt tóc y, cười nói: "Không muốn thì thôi. Vậy... như lần trước đã nói, làm chủ phó đi."
Trên cánh tay truyền đến một lực đạo, Mặc Nhận lảo đảo được Sở Ngôn đỡ lên khỏi mặt đất.
Không biết tự lúc nào mưa đã ngớt dần, mây đen bị gió thổi tan. Mưa mùa hạ đến nhanh đi nhanh.
Sở Ngôn nói: "Đi, về thay quần áo. Nhiễm lạnh sinh bệnh thì không hay."
Mặc Nhận nhất thời không đáp nổi, lòng đau như cắt.
Y... làm chủ thượng thất vọng rồi.
——————————
Lời tác giả: Tuy khá ngắn, nhưng tôi muốn dành trọn một chương để chúc mừng Sở Điện chủ tỏ tình thất bại.
Edit: chi
Chương 51: Chuyện trong mưa
"Ngươi..."
Sở Ngôn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này. Hắn bị Mặc Nhận làm cho sững sờ trong mưa, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Ngón tay mảnh khảnh hiện rõ khớp xương níu chặt tay áo hắn. Mặc Nhận xưa nay giữ lễ đến gần như hà khắc, Sở Ngôn chưa từng thấy y kích động như vậy.
Vậy nên Điện chủ càng thất thố, ngập ngừng nói: "Ngươi... nghe lời cô, đứng lên đã. Chuyện này, chờ về đến Cửu Trọng Điện, cô sẽ từ từ nói với ngươi."
"Chủ thượng..." Mặc Nhận ngước nhìn hắn, tóc bị mưa xối ướt dính trên gò má, khiến y trông càng chật vật.
Mưa rơi tí tách xuống nền đá, xuống mái hiên cong cong phía xa, như phủ một lớp sương mờ lên thanh âm của y.
Y kỳ thật không biết vì sao mình có thời càn rỡ như vậy, nói ra lời ngông cuồng như vậy, còn dám nắm áo chủ thượng không buông.
Chỉ là trong khoảnh khắc đó, y hốt hoảng cảm thấy chủ thượng gần trong gang tấc đang dần rời xa mình, nếu không níu lấy, y sẽ đánh mất người mà y muốn bảo hộ suốt cả hai đời...
Y cắn môi vẫn kiên trì quỳ ở đó, vẫn nắm chặt không buông tay áo Sở Ngôn: "Thuộc hạ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên người chủ thượng, bất luận là làm đao kiếm của người, hay là bất kỳ thứ gì khác, Mặc Nhận đều nguyện ý. Cầu chủ thượng cho thuộc hạ một cơ hội."
Sở Ngôn ngẩn người.
Hắn nhíu mày mở miệng một lúc lâu, vẫn không nói được tiếng nào.
Giống như trong cõi lòng chỉ còn tàn tro lại nhen nhóm lên một tia lửa.
Từ lời nói của Mặc Nhận, hắn bắt được một câu "Thuộc hạ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên người chủ thượng", mờ mịt nghĩ thầm: Này... này có thể tạm hiểu là "Thuộc hạ muốn ở bên chủ thượng", đúng không?
Sở Ngôn vén vạt áo một chút, ngồi xổm xuống trước mặt thị vệ.
Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt sâu thẳm của Mặc Nhận, đột nhiên nói: "Được, vậy cô chỉ nói cho ngươi nghe một lần."
Mặc Nhận ngẩn ra. Sở Ngôn vươn đôi tay áp lên mặt y, từng câu từng chữ đều nóng đến bỏng rát:
"A Nhận... Một đời một kiếp này, thứ cô mong muốn chỉ có một mình ngươi."
"Chủ..." Mặc Nhận trong lòng chấn động, giống như có một búa giáng xuống thật mạnh, lại dấy lên một trận tê dại dễ chịu.
Đã lường trước là một chuyện, chính tai nghe được chủ thượng muốn mình lại là một chuyện khác.
Chủ thượng thật sự...
Thật sự nhìn trúng y...
Nếu là trước kia, y có nằm mơ cũng không thể thấy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Nhận cũng không phát giác đáy mắt của mình đang sáng lên lấp lánh, chỉ cảm thấy được thương mà sợ, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy thuộc hạ... thuộc hạ, đợi chuyện này kết thúc, sau khi về điện sẽ..."
Sở Ngôn lù lù bất động, ngữ điệu trầm xuống ba phần: "A Nhận, có hiểu thế nào là một đời một kiếp chỉ muốn một mình ngươi không?"
Mặc Nhận khó hiểu ngẩng lên: "?"
Hiển nhiên, mấy chữ này đã bị thị vệ theo bản năng xem như "sáo ngữ vô dụng", vứt hết ra sau đầu.
Sở Ngôn nói: "Theo quy củ, người trong hậu thất của Điện chủ không được có võ công; theo quy củ, người trong hậu thất của Điện chủ không được can thiệp chính sự; theo quy củ, danh phận cao nhất dành cho nam tử là thị quân, không thể làm Điện chủ phu nhân; một khi Điện chủ không còn hứng thú, hậu thất không được dây dưa, nếu bất tuân sẽ bị nghiêm phạt không lưu tình."
Mặc Nhận cho rằng Sở Ngôn sợ y không thể chấp nhận những chuyện này, nhưng không hiểu sao, ngay cả võ công là thứ y đắn đo nhất cũng không còn là vấn đề. Giờ phút này, y chỉ lo mình sẽ bị chủ thượng cự tuyệt, vậy nên vội vàng nói: "Thuộc hạ cam tâm tình..."
Sở Ngôn cắt ngang: "—— Cô biết ngươi cam tâm tình nguyện, nhưng cô không muốn. Cô không muốn hủy hoại ngươi, ngươi hiểu không?"
Mưa càng lúc càng lớn, Sở Ngôn đơn giản cởi ngoại bào của mình khoác lên người Mặc Nhận, không màng y kinh sợ, tiếp tục nói: "Cô muốn ngươi có địa vị ngang với chính thê của Điện chủ, tôn vinh sánh vai cùng cô. Chuyện phá vỡ hết thảy quy củ này nọ không liên quan gì đến ngươi."
"Chủ thượng? Chuyện này sao có thể..." Mặc Nhận hoang mang, đôi mày khẽ cau lại.
Y bắt đầu... nghe không hiểu lắm.
Sở Ngôn: "Cô còn muốn hủy bỏ hậu thất, từ đây đến trăm năm về sau, người có thể cùng cô thân cận da thịt, cùng cô yêu đương chỉ có duy nhất một mình ngươi. Ngươi không được tìm vui bên người khác, cô cũng không."
Không, không đúng.
Không phải là nghe không hiểu, mà là không thể lý giải.
"Ngươi đã là người trong lòng cô rồi thì không được tự phạt, không được tự làm mình bị thương, không được xem nhẹ bản thân mình, bằng không ngươi sẽ khiến cô thương tâm, cô sẽ lại đau lòng muốn chết."
Thanh âm của Sở Ngôn quanh quẩn không ngừng, đến nước này rồi, hắn chả sợ gì nữa: "Cô sẽ trân trọng ngươi, chăm sóc ngươi cả đời. Phu quân yêu thương thê tử của mình là lẽ thường tình, vậy nên ngươi cũng không được cự tuyệt. Bằng không, ngươi sẽ khiến cô hổ thẹn, ngay cả chuyện hiển nhiên như thế cũng làm không xong."
"Chủ... Chủ thượng!" Mặc Nhận rốt cuộc hoảng hốt mà ngắt lời Điện chủ. Y hiếm có một lần hoảng đến mức này, ánh mắt tán loạn không tự chủ được, "Chủ thượng, người... người..."
Người đang nói vì vậy?
Y suýt nữa buột miệng thốt lên: Người có biết người đang nói gì không —— Hiện tại – cùng ai – nói cái gì?
Sở Ngôn bình thản nói tiếp: "Không sai, cô trót thương ngươi rồi."
ĐOÀNG...
Sấm nổ bên tai.
Mặc Nhận lúc này thần trí thăng thiên, không rõ âm thanh kia là ảo giác của chính mình, hay thật sự là tiếng sấm vang lên trong mưa.
Y ngơ ngác nhìn Sở Ngôn, cánh môi run rẩy dữ dội, sau đó cả người đều run lên, tự như ngọn cỏ khô phơi mình dưới cơn mưa như trút nước.
Sở Ngôn rướn đến.
Một lần nữa hôn lên đôi môi đang phát run kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này vô cùng dịu dàng, chỉ như một cánh chuồn lướt nước.
Nhưng Mặc Nhận run đến không thể khống chế nổi. Dần dần, trong đôi mắt đăm đăm nhìn Sở Ngôn hiện lên một chút khẩn cầu, y hệt như một con thú nhỏ bị bức đến tuyệt cảnh.
Sai, sai rồi. Sự tình làm sao lại biến thành thế này!
Làm người duy nhất được cùng chủ thượng thân cận da thịt, được chủ thượng chân thành yêu thương cả đời, được chủ thượng trân trọng chăm sóc, làm Điện chủ phu nhân tôn vinh sánh vai cùng chủ thượng...
Y chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy!
Chủ thượng sao có thể có loại tâm tư này...!"
"Những chuyện này, nói ra thành lời đúng là mất mặt chết đi được." Sở Ngôn cười khổ một tiếng, lưu luyến mà vuốt ve gương mặt Mặc Nhận, "Nhưng cô thật sự... Thật sự thích ngươi đến mức không nhịn được. Ngươi xem như cô không biết xấu hổ đi."
Khoảnh khắc này, một cảm giác kinh hoàng chưa từng có ập đến. Mặc Nhận hoang mang nghĩ:
—— Y nào có xứng? Sao lại có thể?
Y... y từ nhỏ chém giết trong Ám đường, không thể đếm hết ám thương và tổn hại để lại trong thân thể, một thân tàn tạ này chỉ có thể hưởng dụng nhân lúc tuổi còn trẻ, nào đáng giá thưởng thức trăm năm?
Huống chi y hai đời ăn đủ loại hành hạ tra tấn, tâm tình nặng nề, cõi lòng hoang tàn như giếng cạn, từ lâu đã chẳng còn là thiếu niên tùy tiện vô tư. Thậm chí y cũng chẳng phải người miệng lưỡi ngọt ngào, tâm tư tinh tế, khiến chủ nhân vui ý đẹp lòng, sao có thể được chủ thượng trọn tình trăm năm?
Điện chủ của y là tuyệt thế tôn quý, người xứng với trân châu bảo ngọc, sao có thể cả đời ôm một thanh kiếm cứng nhắc lạnh lẽo đầy vết xước!?
"Không..."
Trong lúc bàng hoàng, cổ họng ý phát ra một thanh âm yếu ớt.
Một chữ này vừa ra khỏi miệng, Mặc Nhận lập tức thanh tỉnh. Trong lòng y đánh "thịch" một cái, muộn màng phát giác hình như mình vừa nói gì đó.
Nhưng đã chậm rồi. Y nghe tiếng Sở Ngôn thở dài.
"Thôi."
Điện chủ vuốt tóc y, cười nói: "Không muốn thì thôi. Vậy... như lần trước đã nói, làm chủ phó đi."
Trên cánh tay truyền đến một lực đạo, Mặc Nhận lảo đảo được Sở Ngôn đỡ lên khỏi mặt đất.
Không biết tự lúc nào mưa đã ngớt dần, mây đen bị gió thổi tan. Mưa mùa hạ đến nhanh đi nhanh.
Sở Ngôn nói: "Đi, về thay quần áo. Nhiễm lạnh sinh bệnh thì không hay."
Mặc Nhận nhất thời không đáp nổi, lòng đau như cắt.
Y... làm chủ thượng thất vọng rồi.
——————————
Lời tác giả: Tuy khá ngắn, nhưng tôi muốn dành trọn một chương để chúc mừng Sở Điện chủ tỏ tình thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro