Diễn cùng rắn
Nhạc Thiên Nguyệt
2024-07-09 10:04:15
Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 39: Diễn cùng rắn
Bữa cơm tối này diễn ra một cách nặng nề, bầu không khí phảng phất như bị nén đến cực điểm.
Sắc mặt Sở Ngôn nhìn bằng mắt thường cũng thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng hắn không nói gì. Điện chủ vậy mà không nghiêm phạt Mặc Nhận và Thu Cẩn khiến Bạch Hoa âm thầm kinh ngạc, hắn cảm giác được tình thế có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám manh động nhiều.
Thu Cẩn bị một phen vừa rồi dọa cho chết khiếp, vừa sợ Sở Ngôn hiểu lầm, vừa sợ Mặc Nhận bị liên lụy, lúc hầu hạ chia thức ăn tự khắc chế không phát ra một tiếng động nào.
Trong những người ở đây, Mặc Nhận lại là người trấn định nhất.
Sau bữa cơm, y còn dành ra một chút thời gian đi trấn an Thu Cẩn: "Ngươi đừng lo lắng, ta đi giải thích rõ với chủ thượng."
Thu Cần sầu não níu góc váy: "Nhưng hôm nay chủ thượng hẳn là rất tức giận, ngươi, ngươi định giải thích thế nào? Làm sao chủ thượng chịu nghe?"
Thị nữ lo lắng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Không bằng cứ để ta đi thỉnh tội đi, hơn nữa vẫn còn mật tin mà Dương Đường chủ đưa ta..."
Nàng biết tính Mặc Nhận, sợ y cứng quá dễ gãy, càng châm thêm dầu vào chủ thượng đang bốc hỏa bừng bừng.
Mặc Nhận ngược lại không hề hoảng loạn: "Không sao, nếu chủ thượng thật tức giận thì đã động thủ; nếu người muốn nghiêm phạt chúng ta thì cũng hạ lệnh rồi. Vậy nên..."
Y dừng một chút, cực kỳ trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, ta nói rồi, hiện giờ chủ thượng đối với ta rất tốt. Hơn nữa, tuy chủ thượng không nói ra, nhưng người vẫn rất xem trọng ngươi, sẽ không sao đâu."
Thị vệ nghiêm túc như vậy, tựa hồ lời này cũng là nói cho chính mình nghe, tự trấn an mình. Y suy nghĩ một chút, lại nói: "Mật tin kia đưa cho ta đi, ta đến gặp chủ thượng."
......
Lúc này, Sở Ngôn đang đối diện với Bạch Hoa trong phòng. Điện chủ trước hết cởi áo ngoài của công tử xinh đẹp, nhưng không buông tay mà lập tức ôm lấy người kia ngồi xuống giường.
Bạch Hoa ngượng ngùng đỏ mặt đẩy hai cái, nhanh chóng từ bỏ chống cự, chớp mắt điểm lên giữa mày Sở Ngôn: "Sở đại ca lại trêu Hoa Nhi."
Mỹ nhân này rất thơm, có lẽ vừa mới tắm gội một phen, mùi hương so với thường ngày dường như còn rõ ràng hơn, lại còn thẹn thùng e ấp hệt như một đóa ngọc lan trắng như tuyết.
Sở Ngôn rũ mi mà cười, giọng nói trầm thấp hàm chứa sắc thái cưng chiều: "Nào có trêu ngươi? Cô ôm Hoa Nhi là để giải sầu."
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại chưa thể xé mặt nạ, hiển nhiên phải tỏ ra ân cần một chút.
Sở Ngôn trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ không phải muốn diễn kịch sao? Cô còn sợ ngươi không theo kịp đây.
"Sở đại ca, ngài nói xem, đoàn người kia có ghi thù chúng ta không?"
Bạch Hoa rúc nửa người vào lòng Sở Ngôn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, lộ ra đôi mắt mơ màng như sương mờ giăng trên mặt nước: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ngài phải cẩn thận một chút..."
Hắn thở dài một tiếng, khẽ chau mày: "Ôi, nếu Hoa Nhi biết võ công thì đã có thể phân ưu với ngài. Đáng tiếc ta ngu dốt, không thể học nổi."
Giọng tiểu mỹ nhân hơi nghèn nghẹn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "... Ta chỉ mang phiền toái đến cho Sở đại ca thôi. Nghe nói bởi vì Hoa Nhi đánh mất Cửu Vân Ngọc Bài nên mới khiến Sở đại ca phải nhọc lòng như vậy."
Sở Ngôn không vui: "Hoa Nhi, cô đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tự trách mình nữa."
Bạch Hoa cắn môi dưới, đột nhiên rời khỏi vòng tay của Sở Ngôn, đứng thẳng lên rồi quỳ xuống: "Sở đại ca, ta phạm sai lầm lớn, ngài cứ theo quy củ mà phạt ta là được! Đã sai thì nên chịu phạt, ta đáng bị như vậy."
Sở Ngôn nghe vậy vừa bực vừa buồn cười, thầm nói nếu chiếu theo quy củ thì người đã bị ném vào Hình đường, dùng gậy lớn đánh chết.
Nhưng hắn còn chưa cười xong đã thấy Bạch Hoa chợt ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng: "Nhưng mà —— Hoa Nhi thật sự không phải cố ý làm mất ngọc bài kia... rõ ràng là ta luôn cất kỹ, còn chưa từng dám lấy ra, không hiểu tại sao lại như vậy...!"
Tiểu mỹ nhân nói đến đây thanh âm cũng run run, nước mắt ập lên: "Ta thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, thật sự không biết..."
"Sở đại ca, làm mất tín vật của điện đúng là lỗi của Hoa Nhi. Nhưng, nhưng... ta thật sự không biết vì sao lại mất."
Hầu kết của hắn khẽ động, tựa như cam chịu nuốt hết oan ức trở vào, chỉ lắc đầu rơi nước mắt: "Khó trách Mặc thị vệ nói Hoa Nhi không xứng làm người của Sở đại ca, bước vào giang hồ mà không phòng ngừa được chuyện như vậy... Sở đại ca, ngài mắng ta đi."
Lúc này Sở Ngôn quả thực nể kỹ năng diễn xuất của Bạch Hoa rồi.
Nhìn đi, khóc đến chân thật như vậy, thái độ hạ mình nhẫn nhịn khiến người ta thương tiếc, lời thoại từng câu từng chữ đều oan thấu trời xanh ——
Thiếu điều nói thẳng "trong Cửu Trọng Điện của các ngươi có quỷ" nữa thôi, đã vậy còn thuận miệng ngày nhớ đêm mong đến Mặc thị vệ một phen.
Sở Điện chủ không cam lòng yếu thế, tức giận vỗ đầu giường một cái, vẻ mặt phẫn nộ: "Nói bậy! Chuyện này sao có thể đổ lỗi cho ngươi, nhất định có kẻ tác oai tác quái, không ngờ Cửu Trọng Điện của cô vậy mà còn có cặn bã trà trộn vào."
"Cô trở về lập tức —— không, cô ngày mai lập tức truyền lệnh cho Dương Nhất Phương tra rõ, trả lại sự trong sạch cho ngươi!"
"Sở đại ca..."
Bạch Hoa cắn môi rũ mi, nâng tay áo che nửa gương mặt đẫm lệ, phong tình lay động vô biên.
Hắn ngoài mặt nước mắt đầm đìa, trong lòng đã âm thầm phấn khởi.
Có lẽ dự cảm xấu mấy ngày qua chỉ là ảo giác, nhìn xem, Sở Điện như vậy không phải là tín nhiệm mình tuyệt đối sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng đã nghe Sở Ngôn nói tiếp, ngữ khí vẫn giận dữ như cũ: "Tình hình ở Trường Thanh Thành lộn xộn, cô phân phó Thu Cẩn cho ngươi, từ ngày mai bảo nàng đi theo hầu hạ, xem còn có kẻ nào dám bắt cóc ám hại người của cô!"
Một câu này không khác gì sét đánh giữa trời quang, lập tức khiến Bạch Hoa cứng đờ!
Sở Ngôn giống như đang tự mình cân nhắc, nói: "Thu Cẩn thông minh lanh lợi, biết chút võ công, để nàng đi theo ngươi, cô cũng an tâm..."
Bạch Hoa nhất thời ngẩn ra, này thì có khác gì từng thời từng khắc đều bị Thu Cẩn nhìn chằm chằm, hắn có việc cần làm, còn có nhiệm vụ của chủ nhân giao phó, biết phải làm sao bây giờ!?
Hắn vội nói: "Sở đại ca, đừng như vậy. Thu Cẩn cô nương vốn là người hầu hạ của ngài, nếu để nàng theo ta, sợ là sẽ bị người khác chê cười."
"Hơn nữa..." Hắn dừng lại một chút, rụt rè nói, "Bạch Hoa xuất thân nghèo hèn, không quen lúc nào cũng có người theo hầu hạ, đời này chỉ muốn ở hậu thất của Sở đại ca, cả đời được hầu hạ Điện chủ là tốt rồi."
"..." Ở góc độ không nhìn thấy được, ánh mắt Sở Ngôn tối lại, cảm xúc cũng xuống theo.
Lời của Bạch Hoa quả thật khéo đưa đẩy. Huống chi Sở Ngôn xưa nay hành sự ngang ngược, ưa cậy mạnh làm liều, nhưng không thích cưỡng bách người thương.
Nếu là đời trước, Bạch Hoa nói một câu sợ người khác chê cười, tiếp một câu không quen có người hầu hạ, Sở Ngôn tất nhiên bỏ qua.
Nhưng hiện tại, Sở Điện chủ trong lòng thấu suốt, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha hắn?
Sở Ngôn nháy mắt tâm tư xoay chuyển, tìm ra một kế sách. Trên gương mặt tuấn mỹ bức người của hắn đột nhiên hiện lên một vẻ đau xót vô cùng.
Không đợi Bạch Hoa kịp hiểu chuyện gì, Điện chủ nâng tay giáng một chưởng lên đầu giường!
Hắn thần sắc tự trách không thôi: "... Giang hồ âm hiểm, cô không thể bảo vệ được ngươi, đều là cô không tốt."
Bạch Hoa: "?"
... Tiểu mỹ nhân áo trắng ngơ ngác.
Này... là thế nào?
Sao phản ứng của Sở Ngôn không giống dự tính của hắn??
Tuy rằng nghĩ kỹ thì thái độ thế này cũng không có gì sai, nhưng... Ờm??
Chỉ là hắn đóng vai công tử ôn nhuận thâm tình tri kỷ suốt bấy lâu, không thể đột nhiên thoát vai.
Bạch Hoa vội ra vẻ thất thố hốt hoảng: "Sở, Sở đại ca ngàn vạn lần đường nói như vậy... Là, là Bạch Hoa tùy hứng..."
Sở Ngôn tiếp tục ân hận: "Cô đưa ngươi vào Cửu Trọng Điện, đưa đến bên người cô, lại không thể cho ngươi sống sung sướng, là cô có lỗi với ngươi."
Tiếp tiếp tiếp, chẳng phải chỉ là diễn một đoạn bi kịch tình ái thôi sao? Cô đường đường là Cửu Trọng Điện chủ —— còn phải sợ ngươi chắc!
Bạch Hoa càng lúc càng mờ mịt, trong lòng đã rối đến mức suýt dùng tiếng mẹ đẻ mà mắng người, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nức nở: "Không phải, không phải... Hoa Nhi ở cạnh Sở đại ca thật sự rất sung sướng, chỉ là có chút không quen. Sở đại ca ngàn vạn không cần vì nhân nhượng ta mà tự trách mình."
Sở Ngôn thuận thế, một phen nắm lấy Bạch Hoa tay, ngơ ngẩn nói: "Thật sự?"
Bạch Hoa cũng phối hợp diễn xuất, thâm tình đáp: "Thật sự."
Sở Ngôn vẻ mặt cảm động: "Hoa Nhi tốt của cô..."
Đôi mắt Bạch Hoa ngấn nước: "Sở đại ca..."
"..."
—— Thời khắc này, nội tâm hai người bọn họ đều đang mắng chửi đối phương.
......
Bọn họ mỗi người một ý, cứ như vậy mà nhìn nhau cảm động nửa ngày, cuối cùng cũng diễn xong phân đoạn này, nói vài lời âu yếm, sau đó quay lại vấn đề Minh Chủ Phủ.
Sở Ngôn chỉ nói Bạch Hoa yên tâm, bày ra bộ dạng bênh vực người mình. Bạch Hoa trao ra một mảnh tình cảm chân thành cùng vài lời sầu lo với Sở Ngôn, trong lòng chỉ hận không thể châm ngòi cho Cửu Trọng Điện cùng Minh Chủ Phủ choảng nhau tưng bừng.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, có quy luật, đều đặn và ổn định. Sở Ngôn ứng phó với Bạch Hoa nãy giờ vốn dĩ đã bắt đầu hơi bực bội, mà tiếng nói từ bên ngoài truyền vào khiến tâm trí hắn dịu xuống một chút.
Là tiếng nói lạnh lùng mà dễ chịu: "Chủ thượng, Mặc Nhận cầu kiến."
——————————
Lời tác giả: Tội tình gì tra tấn nhau như thế.
Edit: chi
Chương 39: Diễn cùng rắn
Bữa cơm tối này diễn ra một cách nặng nề, bầu không khí phảng phất như bị nén đến cực điểm.
Sắc mặt Sở Ngôn nhìn bằng mắt thường cũng thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng hắn không nói gì. Điện chủ vậy mà không nghiêm phạt Mặc Nhận và Thu Cẩn khiến Bạch Hoa âm thầm kinh ngạc, hắn cảm giác được tình thế có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám manh động nhiều.
Thu Cẩn bị một phen vừa rồi dọa cho chết khiếp, vừa sợ Sở Ngôn hiểu lầm, vừa sợ Mặc Nhận bị liên lụy, lúc hầu hạ chia thức ăn tự khắc chế không phát ra một tiếng động nào.
Trong những người ở đây, Mặc Nhận lại là người trấn định nhất.
Sau bữa cơm, y còn dành ra một chút thời gian đi trấn an Thu Cẩn: "Ngươi đừng lo lắng, ta đi giải thích rõ với chủ thượng."
Thu Cần sầu não níu góc váy: "Nhưng hôm nay chủ thượng hẳn là rất tức giận, ngươi, ngươi định giải thích thế nào? Làm sao chủ thượng chịu nghe?"
Thị nữ lo lắng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Không bằng cứ để ta đi thỉnh tội đi, hơn nữa vẫn còn mật tin mà Dương Đường chủ đưa ta..."
Nàng biết tính Mặc Nhận, sợ y cứng quá dễ gãy, càng châm thêm dầu vào chủ thượng đang bốc hỏa bừng bừng.
Mặc Nhận ngược lại không hề hoảng loạn: "Không sao, nếu chủ thượng thật tức giận thì đã động thủ; nếu người muốn nghiêm phạt chúng ta thì cũng hạ lệnh rồi. Vậy nên..."
Y dừng một chút, cực kỳ trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, ta nói rồi, hiện giờ chủ thượng đối với ta rất tốt. Hơn nữa, tuy chủ thượng không nói ra, nhưng người vẫn rất xem trọng ngươi, sẽ không sao đâu."
Thị vệ nghiêm túc như vậy, tựa hồ lời này cũng là nói cho chính mình nghe, tự trấn an mình. Y suy nghĩ một chút, lại nói: "Mật tin kia đưa cho ta đi, ta đến gặp chủ thượng."
......
Lúc này, Sở Ngôn đang đối diện với Bạch Hoa trong phòng. Điện chủ trước hết cởi áo ngoài của công tử xinh đẹp, nhưng không buông tay mà lập tức ôm lấy người kia ngồi xuống giường.
Bạch Hoa ngượng ngùng đỏ mặt đẩy hai cái, nhanh chóng từ bỏ chống cự, chớp mắt điểm lên giữa mày Sở Ngôn: "Sở đại ca lại trêu Hoa Nhi."
Mỹ nhân này rất thơm, có lẽ vừa mới tắm gội một phen, mùi hương so với thường ngày dường như còn rõ ràng hơn, lại còn thẹn thùng e ấp hệt như một đóa ngọc lan trắng như tuyết.
Sở Ngôn rũ mi mà cười, giọng nói trầm thấp hàm chứa sắc thái cưng chiều: "Nào có trêu ngươi? Cô ôm Hoa Nhi là để giải sầu."
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại chưa thể xé mặt nạ, hiển nhiên phải tỏ ra ân cần một chút.
Sở Ngôn trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ không phải muốn diễn kịch sao? Cô còn sợ ngươi không theo kịp đây.
"Sở đại ca, ngài nói xem, đoàn người kia có ghi thù chúng ta không?"
Bạch Hoa rúc nửa người vào lòng Sở Ngôn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, lộ ra đôi mắt mơ màng như sương mờ giăng trên mặt nước: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ngài phải cẩn thận một chút..."
Hắn thở dài một tiếng, khẽ chau mày: "Ôi, nếu Hoa Nhi biết võ công thì đã có thể phân ưu với ngài. Đáng tiếc ta ngu dốt, không thể học nổi."
Giọng tiểu mỹ nhân hơi nghèn nghẹn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "... Ta chỉ mang phiền toái đến cho Sở đại ca thôi. Nghe nói bởi vì Hoa Nhi đánh mất Cửu Vân Ngọc Bài nên mới khiến Sở đại ca phải nhọc lòng như vậy."
Sở Ngôn không vui: "Hoa Nhi, cô đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tự trách mình nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hoa cắn môi dưới, đột nhiên rời khỏi vòng tay của Sở Ngôn, đứng thẳng lên rồi quỳ xuống: "Sở đại ca, ta phạm sai lầm lớn, ngài cứ theo quy củ mà phạt ta là được! Đã sai thì nên chịu phạt, ta đáng bị như vậy."
Sở Ngôn nghe vậy vừa bực vừa buồn cười, thầm nói nếu chiếu theo quy củ thì người đã bị ném vào Hình đường, dùng gậy lớn đánh chết.
Nhưng hắn còn chưa cười xong đã thấy Bạch Hoa chợt ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng: "Nhưng mà —— Hoa Nhi thật sự không phải cố ý làm mất ngọc bài kia... rõ ràng là ta luôn cất kỹ, còn chưa từng dám lấy ra, không hiểu tại sao lại như vậy...!"
Tiểu mỹ nhân nói đến đây thanh âm cũng run run, nước mắt ập lên: "Ta thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, thật sự không biết..."
"Sở đại ca, làm mất tín vật của điện đúng là lỗi của Hoa Nhi. Nhưng, nhưng... ta thật sự không biết vì sao lại mất."
Hầu kết của hắn khẽ động, tựa như cam chịu nuốt hết oan ức trở vào, chỉ lắc đầu rơi nước mắt: "Khó trách Mặc thị vệ nói Hoa Nhi không xứng làm người của Sở đại ca, bước vào giang hồ mà không phòng ngừa được chuyện như vậy... Sở đại ca, ngài mắng ta đi."
Lúc này Sở Ngôn quả thực nể kỹ năng diễn xuất của Bạch Hoa rồi.
Nhìn đi, khóc đến chân thật như vậy, thái độ hạ mình nhẫn nhịn khiến người ta thương tiếc, lời thoại từng câu từng chữ đều oan thấu trời xanh ——
Thiếu điều nói thẳng "trong Cửu Trọng Điện của các ngươi có quỷ" nữa thôi, đã vậy còn thuận miệng ngày nhớ đêm mong đến Mặc thị vệ một phen.
Sở Điện chủ không cam lòng yếu thế, tức giận vỗ đầu giường một cái, vẻ mặt phẫn nộ: "Nói bậy! Chuyện này sao có thể đổ lỗi cho ngươi, nhất định có kẻ tác oai tác quái, không ngờ Cửu Trọng Điện của cô vậy mà còn có cặn bã trà trộn vào."
"Cô trở về lập tức —— không, cô ngày mai lập tức truyền lệnh cho Dương Nhất Phương tra rõ, trả lại sự trong sạch cho ngươi!"
"Sở đại ca..."
Bạch Hoa cắn môi rũ mi, nâng tay áo che nửa gương mặt đẫm lệ, phong tình lay động vô biên.
Hắn ngoài mặt nước mắt đầm đìa, trong lòng đã âm thầm phấn khởi.
Có lẽ dự cảm xấu mấy ngày qua chỉ là ảo giác, nhìn xem, Sở Điện như vậy không phải là tín nhiệm mình tuyệt đối sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng đã nghe Sở Ngôn nói tiếp, ngữ khí vẫn giận dữ như cũ: "Tình hình ở Trường Thanh Thành lộn xộn, cô phân phó Thu Cẩn cho ngươi, từ ngày mai bảo nàng đi theo hầu hạ, xem còn có kẻ nào dám bắt cóc ám hại người của cô!"
Một câu này không khác gì sét đánh giữa trời quang, lập tức khiến Bạch Hoa cứng đờ!
Sở Ngôn giống như đang tự mình cân nhắc, nói: "Thu Cẩn thông minh lanh lợi, biết chút võ công, để nàng đi theo ngươi, cô cũng an tâm..."
Bạch Hoa nhất thời ngẩn ra, này thì có khác gì từng thời từng khắc đều bị Thu Cẩn nhìn chằm chằm, hắn có việc cần làm, còn có nhiệm vụ của chủ nhân giao phó, biết phải làm sao bây giờ!?
Hắn vội nói: "Sở đại ca, đừng như vậy. Thu Cẩn cô nương vốn là người hầu hạ của ngài, nếu để nàng theo ta, sợ là sẽ bị người khác chê cười."
"Hơn nữa..." Hắn dừng lại một chút, rụt rè nói, "Bạch Hoa xuất thân nghèo hèn, không quen lúc nào cũng có người theo hầu hạ, đời này chỉ muốn ở hậu thất của Sở đại ca, cả đời được hầu hạ Điện chủ là tốt rồi."
"..." Ở góc độ không nhìn thấy được, ánh mắt Sở Ngôn tối lại, cảm xúc cũng xuống theo.
Lời của Bạch Hoa quả thật khéo đưa đẩy. Huống chi Sở Ngôn xưa nay hành sự ngang ngược, ưa cậy mạnh làm liều, nhưng không thích cưỡng bách người thương.
Nếu là đời trước, Bạch Hoa nói một câu sợ người khác chê cười, tiếp một câu không quen có người hầu hạ, Sở Ngôn tất nhiên bỏ qua.
Nhưng hiện tại, Sở Điện chủ trong lòng thấu suốt, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha hắn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Ngôn nháy mắt tâm tư xoay chuyển, tìm ra một kế sách. Trên gương mặt tuấn mỹ bức người của hắn đột nhiên hiện lên một vẻ đau xót vô cùng.
Không đợi Bạch Hoa kịp hiểu chuyện gì, Điện chủ nâng tay giáng một chưởng lên đầu giường!
Hắn thần sắc tự trách không thôi: "... Giang hồ âm hiểm, cô không thể bảo vệ được ngươi, đều là cô không tốt."
Bạch Hoa: "?"
... Tiểu mỹ nhân áo trắng ngơ ngác.
Này... là thế nào?
Sao phản ứng của Sở Ngôn không giống dự tính của hắn??
Tuy rằng nghĩ kỹ thì thái độ thế này cũng không có gì sai, nhưng... Ờm??
Chỉ là hắn đóng vai công tử ôn nhuận thâm tình tri kỷ suốt bấy lâu, không thể đột nhiên thoát vai.
Bạch Hoa vội ra vẻ thất thố hốt hoảng: "Sở, Sở đại ca ngàn vạn lần đường nói như vậy... Là, là Bạch Hoa tùy hứng..."
Sở Ngôn tiếp tục ân hận: "Cô đưa ngươi vào Cửu Trọng Điện, đưa đến bên người cô, lại không thể cho ngươi sống sung sướng, là cô có lỗi với ngươi."
Tiếp tiếp tiếp, chẳng phải chỉ là diễn một đoạn bi kịch tình ái thôi sao? Cô đường đường là Cửu Trọng Điện chủ —— còn phải sợ ngươi chắc!
Bạch Hoa càng lúc càng mờ mịt, trong lòng đã rối đến mức suýt dùng tiếng mẹ đẻ mà mắng người, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nức nở: "Không phải, không phải... Hoa Nhi ở cạnh Sở đại ca thật sự rất sung sướng, chỉ là có chút không quen. Sở đại ca ngàn vạn không cần vì nhân nhượng ta mà tự trách mình."
Sở Ngôn thuận thế, một phen nắm lấy Bạch Hoa tay, ngơ ngẩn nói: "Thật sự?"
Bạch Hoa cũng phối hợp diễn xuất, thâm tình đáp: "Thật sự."
Sở Ngôn vẻ mặt cảm động: "Hoa Nhi tốt của cô..."
Đôi mắt Bạch Hoa ngấn nước: "Sở đại ca..."
"..."
—— Thời khắc này, nội tâm hai người bọn họ đều đang mắng chửi đối phương.
......
Bọn họ mỗi người một ý, cứ như vậy mà nhìn nhau cảm động nửa ngày, cuối cùng cũng diễn xong phân đoạn này, nói vài lời âu yếm, sau đó quay lại vấn đề Minh Chủ Phủ.
Sở Ngôn chỉ nói Bạch Hoa yên tâm, bày ra bộ dạng bênh vực người mình. Bạch Hoa trao ra một mảnh tình cảm chân thành cùng vài lời sầu lo với Sở Ngôn, trong lòng chỉ hận không thể châm ngòi cho Cửu Trọng Điện cùng Minh Chủ Phủ choảng nhau tưng bừng.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, có quy luật, đều đặn và ổn định. Sở Ngôn ứng phó với Bạch Hoa nãy giờ vốn dĩ đã bắt đầu hơi bực bội, mà tiếng nói từ bên ngoài truyền vào khiến tâm trí hắn dịu xuống một chút.
Là tiếng nói lạnh lùng mà dễ chịu: "Chủ thượng, Mặc Nhận cầu kiến."
——————————
Lời tác giả: Tội tình gì tra tấn nhau như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro