Mặc Nhận

Chương 63 - Hôn sâu

Nhạc Thiên Nguyệt

2024-07-02 21:43:41

Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 63: Hôn sâu

Sở Ngôn cứng họng, ngọn đèn trong tay hắn suýt nữa bị đánh rơi xuống đất, qua một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

... Hắn biết Mặc Nhận biết những chuyện, cũng biết người này một khi xác định Điện chủ thích gì sẽ mò mẫm mà học.

Nhưng quang cảnh trước mắt vẫn hoàn toàn vượt quá khả năng nhận thức của hắn. Hắn nằm mơ cũng không dám làm càn đến mức này đâu.

Thân người ngồi quỳ trên giường hơi khom về phía trước. Mặc Nhận luyện võ từ nhỏ, ốm đau hành hạ nhiều ngày khiến y ốm yếu đi nhiều, nhưng đường nét cơ thể vẫn tinh tế đẹp đẽ đến khiến người nhìn ngẩn ngơ.

Hàng mi thị vệ hơi run, nhẹ giọng gọi: "Chủ thượng."

Sở Ngôn hấp tấp đặt đèn lên bàn, phóng đến bên mép giường, chẳng dám nhìn kỹ, trong lúc đầu óc hoảng loạn chỉ có thể nhìn chằm chằm chuỗi vòng hồng đậu trên cổ tay A Nhận. Sắc đỏ lay động, cơ hồ làm hắn chói mắt.

"Không được A Nhận, ngươi...... Cái này tuyệt đối không được." Hắn rối tung rối mù mà giũ chăn, xoay nghiêng gương mặt nóng như thiêu đốt, phủ chăn kín người Mặc Nhận, miệng lẩm bẩm: "Ngươi nghe lời, nghe lời... Chờ cô đi Nam Cương về đã."

Mặc Nhận lại dùng tay nhẹ nhàng đẩy chăn, thấp giọng gọi "Chủ thượng", ngón tay vuốt ve quần áo Sở Ngôn thử thăm dò, tựa hồ đang cân nhắc xem có thể trực tiếp tháo đai lưng của Điện chủ không.

Sở Ngôn vội ấn cổ tay y xuống, tức đến bật cười: "Ngươi! Muốn làm cái gì."

Mặc Nhận lại ngẩng đầu, đáy mắt xưa nay vẫn luôn khắc kỷ lúc này có chút đau thương: "Chủ thượng, ngày ấy, trong hẻm mưa ở Trường Thanh Thành... câu trả lời của thuộc hạ làm người thất vọng rồi sao?"

"Không có, không có, cô không có ý đó."

Sở Ngôn vội cách lớp chăn ôm lấy y, hơi thở khó nhọc mà bỏng cháy, dùng môi vuốt ve thái dương thị vệ, nhịn đau nói: "Lần đó cô làm không tốt, khiến A Nhận sợ. Chờ độc trong người ngươi giải rồi, cô hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi nguyện ý đáp ứng, chúng cùng nhau chung sống vui vẻ..."

Mặc Nhận mím môi, đôi mắt trong đêm dường như có ánh sáng: "Nhưng nếu thuộc hạ không đợi được chủ thượng trở về, chẳng lẽ chủ thượng đành lòng... để thuộc hạ cùng chủ thượng hai đời vô duyên?"

Y ở trong lồng ngực Sở Ngôn khẽ động đậy một chút, dụng sức rất nhẹ, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều: "Chủ thượng, A Nhận muốn đem bản thân mình dâng cho người hết thảy, có như vậy, A Nhận mới có thể nói một câu chết không hối tiếc."

Sở Ngôn ngạc nhiên nhìn y một lúc lâu, chỉ cảm thấy khóe mắt đuôi mày trong trẻo này đúng là khuynh đảo nhân tâm. Đáy mắt Mặc Nhận mang theo một tia hy vọng thản nhiên mà điềm tĩnh, gần như là một loại hiến tế thành kính.

Đủ loại cảm xúc phức tạp lăn lộn trong lòng, Điện chủ bất đắc dĩ bật cười, dung túng cúi đầu hôn lên trán Mặc Nhận: "Ngươi đó... Ngươi thật sự vẫn chưa hiểu."

Hắn một tay ôm Mặc Nhận, một tay nhặt mảnh lụa trắng lên: "Được rồi, mặc vào trước đi, cô dạy cho ngươi biết mấy chuyện yêu đương nên làm thế nào cho đúng."

Mặc Nhận trong lòng khẽ động.

Cả ngày hôm nay, Sở Ngôn trầm tư bao lâu mới hạ quyết tâm đi Nam Cương, thì y cũng cân nhắc dày vò bấy lâu mới có thể quyết định làm việc này. Đừng nhìn y ngoài mặt trầm ổn mà lầm, kỳ thực trong lòng cũng vô cùng lo lắng khẩn trương. Lúc này, thấy Sở Ngôn không còn tức giận nữa, y mới thả lỏng, yên tâm để Điện chủ mặc lại quần áo vào.

"Đến đây," Sở Ngôn sợ y nhiễm lạnh, một tay giữ tay y truyền nội lực, Điện chủ mặt mày sáng lên, thanh âm mềm xuống, như lưu luyến, "A Nhận... đến đây, hôn cô."

Mặc Nhận bỗng dưng mở to mắt, đáy mắt một mảnh mờ mịt.

Sở Ngôn thấy y như vậy liền cong môi cười, mặt mày hòa hoãn dịu dàng: "Không phải A Nhận muốn cùng cô hoan tình một đêm sao? Làm sao vậy, không được như ý nên cũng không thèm hôn lấy một cái?"

"Không phải..." Mặc Nhận ngơ ngác, chật vật nhỏm dậy... Y hốt hoảng mím môi, kề sát vào, chạm một cái vào khóe môi Điện chủ rồi lập tức tách ra.

Môi chạm môi một tích tắc, tim y đập nhanh hơn, phảng phất như có một trận mưa xuân trút xuống trong lồng ngực, cảm giác chưa từng có này làm trái tim mềm xuống, hóa thành một mảnh nhu tình.

Sở Ngôn nửa vui sướng, nửa rầu rĩ cười hai tiếng: "Hôn lại, nhắm chuẩn vào."

Gò má nhợt nhạt của Mặc Nhận dần dần ửng đỏ, ánh mắt có chút sáng lên, hơi thở lại hơi rối loạn. Y không biết Điện chủ còn thích trêu chọc người khác như vậy, tình thế này... tình thế này hoàn toàn khác với những gì y tưởng tượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Y đã giác ngộ, cũng đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ để chủ thượng hưởng dụng, y nguyện ý, y trông mong, dù nhọc nhằn thế nào cũng có thể vui vẻ chịu đựng. Tử biệt ở ngay phía trước, đây là một lần thiêu thân cầu mong được lao đầu vào lửa.

Nhưng không ngờ ngọn lửa này triền miên mà dịu dàng đến vậy. Ngọn đèn trên bàn chiếu ra bóng người chập trùng giao nhau trên giường, ánh sáng rơi vào đáy mắt, tựa như đang dẫn dụ điều gì.

Mặc Nhận che miệng ho hai tiếng, tựa như qua hồi lâu đã hạ quyết tâm, mới chậm rãi mà... vươn tay, chống nhẹ lên cánh tay Sở Ngôn, thân trên hướng về phía trước, lần này thật sự cẩn thận mà áp môi lên môi Điện chủ.

Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng. Y cảm thấy bên hông cùng đầu gối mình đều nhũn ra, suýt nữa quỳ không vững.

"A Nhận... đừng sợ, từ từ thôi."

Sở Ngôn thong thả giữ lấy eo Mặc Nhận, lời nói hàm hồ như tan chảy bên khóe môi. Thị vệ có chút hốt hoảng mà khép mắt, ngay sau đó y bị đẩy ngã về phía sau. Sở Ngôn đã áp y xuống chăn đệm mềm mại.

Bên mặt có cảm giác ngưa ngứa, sau đó nhanh chóng bị gạt đi, y biết đó là tóc Điện chủ rơi xuống.

Tim Mặc Nhận đập như trống dồn, xen lẫn chính là tiếng tim đập của Sở Ngôn. Y nhìn thấy mắt phượng của Điện chủ trong gang tấc, choáng váng cảm thấy bản thân mình như đang bị hút vào đôi mắt kia.

Ngay sau đó, môi của Sở Ngôn áp xuống.

Vành tai, mi mắt, thái dương, chóp mũi... Điện chủ tùy tiện mà đặt xuống những nụ hôn vụn vặt, chỉ duy nhất không chạm vào môi y.

Sau khi nhấm nháp qua một lượt, Sở Ngôn sâu xa chỉ vào miệng mình, giọng nói trầm khàn: "Đến lượt A Nhận, hôn lần nữa, lần này phải hôn vào... bên trong."

Mặc Nhận sửng sốt. Sở Ngôn lại như cười như không mà chăm chú nhìn y.

Y cứng đờ một lúc lâu, tựa hồ gom nhặt ấp ủ bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu lần căng thẳng muốn xông tới mạo phạm, lúc này rốt cuộc vẫn phải cởi giáp quy hàng. Y rũ mắt, nhỏ giọng cười khổ: "Thuộc hạ... Chủ thượng, người tha cho A Nhận đi."

"Sợ cô rồi?"

Sở Ngôn hài hước mà gõ nhẹ lên giữa mày y: "Cô chính là muốn dạy ngươi biết thế nào là làm loạn, không phải chỉ có làm loại chuyện này mới tính là tình ý tương thông, mới tính là hai đời không uổng."

Nói rồi, hắn cách một lớp chăn ôm lấy Mặc Nhận, vỗ về eo lưng y, khóe mắt đuôi mày không nhịn được mà tràn đầy vui sướng.

"Ngay cả hôn cũng học chưa xong, còn muốn làm cái gì? Có biết này gọi là gì không? Chính là chưa biết đi đã đòi chạy."

"Được rồi, không bắt nạt người bệnh, ai bảo cô thương ngươi."

Dứt lời, Sở Ngôn đảo khách thành chủ mà đỡ gáy Mặc Nhận, áp môi mình xuống, đôi tay chậm rãi vươn vào trong chăn, vỗ về trấn an từng tấc da thịt của người hắn yêu.

Đêm thẳm như nước, môi lưỡi mềm mại giao hòa, không hề giống với cái lần thô bạo trước kia, lúc này chỉ có nồng thắm triền miên.

"......!......"

Mặc Nhận mở to mắt, con ngươi tan rã, ngực vì thở dốc mà phập phồng.

Chủ thượng không dùng y để thư giải, cũng không cùng y hoan hảo, chỉ tới lui mà hôn sâu không ngừng. Chuyện này, chuyện này...

Đáy mắt y như xuất hiện ảo giác. Cánh hoa lê ngược dòng sông ký ức ồ ạt dâng lên, không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt, cảnh sắc trắng xóa hơn cả tuyết trời.

Y không sống đến đầu xuân, nhưng y một lần nữa nhìn thấy hoa lê.

Y còn thấy thiếu niên Sở Ngôn tiêu sái cười lớn, vươn tay về phía y, gọi tên y.

"A Nhận, mau đến đây!"

"Hôm nay không uống trà, ngươi cùng cô uống rượu, thế nào?"

Trong ảo cảnh, y cũng còn rất nhỏ, một tay ôm vò rượu hoa lê mới ủ, đeo trường kiếm đen nhánh, theo sau Sở Ngôn đi vào rừng lê dưới chân núi Thiên Lam.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tựa hồ hoa lê chưa bao giờ nở rộ đến vậy, rượu trong điện cũng chưa từng thơm đến vậy,

Rượu qua ba tuần, cổ tay y bị chủ thượng nắm lấy. Gương mặt của thiếu niên Sở Ngôn đã hơi ửng hồng, tựa như là mượn rượu làm càn, khẽ cắn môi ôm lấy y, thấp giọng nói: "A Nhận, A Nhận, ta..."

Nếu không liên tiếp trúng phải độc kế từ Nam Cương, nếu bọn họ trước sau bầu bạn, mọi chuyện về sau sẽ thế nào?

Liệu bọn họ có đi đến một ngày giống như hiện tại, trong lòng có nhau, hôn nhau say đắm?

Vận mệnh dẫn dắt thế nào, không ai hay biết.

"—— A Nhận."

Âm thanh trầm thấp bên tai gọi thần trí Mặc Nhận trở về. Y vẫn còn nằm trên giường.

Trong bóng đêm, Điện chủ vừa tức vừa buồn cười, cắn y một cái: "Vẫn còn có thể phân tâm sao, hả? Nói cho cô nghe, ngươi thấy cái gì?"

Đột nhiên, Mặc Nhận khó chịu mà rên nhẹ một tiếng, toàn thân bị kích thích run bắn lên, khóe mắt ngập nước.

Ngón tay của chủ thượng đang chạm vào nơi... đó...

"A Nhận đêm nay kinh tâm động phách như vậy," Sở Ngôn thấp giọng nói, "Cho ngươi nếm thử một chút tư vị."

Chớp mắt gió nổi lên, hoa lê rào rạc rơi xuống, như mưa như tuyết, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa vụn vỡ.

Chén rượu ngon bị đánh rơi, vỡ tan trên nền đất, ngàn vạn mảnh vỡ phản chiếu sắc rượu lóng lánh, cơn say thấm vào nơi sâu nhất trong mộng cảnh.

Ngón tay Mặc Nhận khẽ động, nắm chặt tay áo Sở Ngôn.

"Chủ..." Y mông lung mà thở dốc, "Chủ thượng...!"

Sau đó, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

Ánh nến đầu giường đã lặng lẽ bị dập tắt, đưa ý thức vào màn đêm tối tăm mà dịu dàng.

"Ngoan."

Mặc Nhận cảm nhận được nơi cuối cùng được Điện chủ hôn lên là đầu ngón tay gầy yếu lạnh băng của y.

Thanh âm của Sở Ngôn trầm thấp, mang theo yêu thương vô hạn cùng lưu luyến.

"Còn lại, chờ cô trở về."

......

Sáng sớm hôm sau, Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn khinh cừu khoái mã, đeo bội kiếm Huyền Hồng, điểm sáu phần nhân mã cùng hai hộ pháp Ảnh Phong, Ảnh Lôi, rầm rộ xuống núi.

Binh mã đến Trường Thanh Thành, Cửu Trọng Điện hợp quân với nhóm nhân mã của Húc Dương Kiếm phái và Thủy Kính Lâu, cùng với nhóm nghĩa sĩ giang hồ mà Từ, Thủy hai người tụ hợp lại, dùng tư thế sấm vang chớp giật mà tiến về phía nam.

Minh Chủ Phủ tức giận, tuyên bố Sở Ngôn muốn quấy nhiễu sự ổn định của Trung Nguyên, phát Kim Ô Lệnh cưỡng chế tất cả rút về. Không ngờ nhóm Sở Ngôn hành động quá nhanh, nháy mắt đã rời khỏi phạm vi cai quản của Minh Chủ Phủ, như một mũi tên rời cung mà lao về phía Nam Cương.

Bảy ngày sau, mọi người phong tỏa nơi ẩn náu của dư nghiệt Vu Hàm Giáo. Hỗn chiến bắt đầu.

Một trận chiến này, đảo mắt đã hơn một tháng.

——————————

Lời tác giả: Đợi lâu rồi đúng không. Nên kéo rèm đều đã kéo rèm, hy vọng chương này sẽ không bị gõ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Nhận

Số ký tự: 0