Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 32
2024-08-17 13:40:59
Không biết là làm như thế nào, chữ viết kia dưới ánh mặt trời lại phát sáng lấp lánh.
Mặt sau dùng dây ruy băng buộc lại, trên dây ruy băng treo một tấm biển nhỏ, trên đó khắc hai chữ "tân khách".
Đây thật đúng là một thiệp mời tinh xảo ngay từ phong bì bên ngoài.
Trương Trường Ngôn mở ra, bên trong là một tờ giấy vẽ đồ án, trên giấy viết ngắn gọn mấy hàng chữ.
Khi nhìn thấy chữ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là…
Chữ này còn rất đẹp mắt.
Mà khi nhìn rõ nội dung, vẻ mặt Trương Trường Ngôn trở nên cổ quái.
Hắn nhìn đi nhìn lại hai lần, xác định mình không nhìn lầm, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Thạch Đầu, thanh âm cổ quái: "Bảy ngày sau Dung thế tử muốn mời khách, chúc mừng An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh?"
Thạch Đầu mạnh mẽ gật đầu.
Trương Trường Ngôn: "...”
Dung thế tử nhà ngươi chẳng lẽ đã quên còn thiếu mười vạn lượng bạc trắng, lại còn có tâm tư mời khách?
Hắn tóm lấy Thạch Đầu, cả người đều không khỏe, "Dung thế tử các ngươi có tiền mời khách, tại sao không trả tiền cho ta?”
Thạch Đầu bị hắn lắc rung người.
Kỳ thật hắn muốn nói chính mình cũng không biết, thế tử gần đây hành vi càng ngày càng cổ quái, thật sự là khó có thể nắm bắt, vương gia cũng không nhúng tay, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể làm theo.
Cũng may hiện tại vương gia khỏe mạnh, mà Dung Chiêu mỗi ngày đều chỉ huy bọn họ làm này làm kia.
Con người hễ bận rộn thì cái gì cũng không nghĩ nhiều.
Bắt đầu từ khi treo giải thưởng danh y, trong khoảng thời gian này An Khánh Vương phủ đều bận đến điên rồi, đối với cá nhân Thạch Đầu mà nói, hắn đã lâu chưa được ngủ một giấc ngon lành, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cũng chính bởi vì bận rộn, không ai rảnh rỗi suy nghĩ vương phủ sẽ trả tiền như thế nào.
Hôm nay trong lúc thế tử bảo bọn họ đưa thiệp mời còn nói, chờ bảy ngày sau tổ chức xong yến hội, tất cả mọi người trên dưới vương phủ đều được thưởng bạc, thế tử hiện tại rất hào phóng, số lượng bạc thưởng nhất định cũng không nhỏ.
Cũng bởi vậy, hiện tại hạ nhân vương phủ không chỉ không sợ hãi, ngược lại mỗi người vui sướng, ra cửa đi phát thiệp mời.
Vì vậy, Thạch Đầu trả lời: "Bẩm Tam công tử, thân thể vương gia dần dần khôi phục, đây là việc vui của vương phủ.”
Trương Trường Ngôn: "...”
“Ngươi bảo Dung Chiêu đi ra, ta muốn gặp Dung thế tử, không phải nói chúng ta là huynh đệ sao?”
Thạch Đầu bị hắn lắc đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Lúc này, Tạ Hồng bước nhanh ra, lão hành lễ với Trương Trường Ngôn.
Trương Trường Ngôn buông Thạch Đầu ra, đi về trước hai bước: "Tạ quản gia, Dung... thế tử muốn gặp ta sao?"
Tạ Hồng cười xán lạn: "Thế tử chuẩn bị yến tiệc, cực kỳ bận rộn, thật sự là không thể bớt chút thời gian gặp Tam công tử.”
Trước khi Trương Tam công tử nổi giận, Tạ Hồng chuyển lời: "Chẳng qua thế tử nói, nếu bảy ngày sau yến hội kết thúc, công tử muốn lấy lại ngân lượng, ngài ấy sẽ lập tức trả lại đầy đủ.”
Trương Trường Ngôn vui vẻ, lập tức ánh mắt hồ nghi: "Dung thế tử tốn nhiều tiền như vậy, lại muốn tổ chức yến tiệc, còn có thể lấy ra hai vạn lượng trả ta?"
Tạ Hồng mỉm cười: "Mười vạn lượng tiêu hết, An Khánh Vương phủ vẫn còn chút ngân lượng.”
Trương Trường Ngôn: "...”
Răng hắn đang nghiến kèn kẹt.
Lời này không thể nghĩ kỹ, vừa nghĩ liền tức giận.
Dung Chiêu dương danh thiên hạ, náo nhiệt hơn hai tháng, mọi người đều biết, tiêu còn không phải tiền của cô, trong đó còn có hai vạn lượng đến từ con của kẻ thù truyền kiếp là Trương Trường Ngôn.
Hắn ăn uống tiết kiệm, thắt chặt đai lưng quần, kiếm tiền khắp nơi, Dung thế tử ở bên kia tiêu tiền của hắn như nước chảy, còn ai cũng khen ngợi...
Trương Trường Ngôn ôm ngực.
Thầm nghĩ chờ lấy tiền về, hắn nhất định phải cho Dung Chiêu chút sắc mặt!
“Tạ quản gia, một lời đã định, bảy ngày sau nhớ trả tiền." Trương Trường Ngôn cắn răng, xoay người rời đi.
Còn bảy ngày nữa thôi.
Hắn lại siết chặt đai lưng quần chống đỡ một chút vậy.
Trương Tam công tử đi rồi, Tạ Hồng vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng hắn.
Vừa bỏ số tiền lớn treo giải thưởng, vừa muốn làm yến tiệc, hai tháng nay An Khánh Vương phủ tiêu tiền quả thực giống như nước chảy, mười vạn lượng thoạt nhìn rất nhiều, nhưng tiêu cũng rất nhanh.
Mặt sau dùng dây ruy băng buộc lại, trên dây ruy băng treo một tấm biển nhỏ, trên đó khắc hai chữ "tân khách".
Đây thật đúng là một thiệp mời tinh xảo ngay từ phong bì bên ngoài.
Trương Trường Ngôn mở ra, bên trong là một tờ giấy vẽ đồ án, trên giấy viết ngắn gọn mấy hàng chữ.
Khi nhìn thấy chữ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là…
Chữ này còn rất đẹp mắt.
Mà khi nhìn rõ nội dung, vẻ mặt Trương Trường Ngôn trở nên cổ quái.
Hắn nhìn đi nhìn lại hai lần, xác định mình không nhìn lầm, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Thạch Đầu, thanh âm cổ quái: "Bảy ngày sau Dung thế tử muốn mời khách, chúc mừng An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh?"
Thạch Đầu mạnh mẽ gật đầu.
Trương Trường Ngôn: "...”
Dung thế tử nhà ngươi chẳng lẽ đã quên còn thiếu mười vạn lượng bạc trắng, lại còn có tâm tư mời khách?
Hắn tóm lấy Thạch Đầu, cả người đều không khỏe, "Dung thế tử các ngươi có tiền mời khách, tại sao không trả tiền cho ta?”
Thạch Đầu bị hắn lắc rung người.
Kỳ thật hắn muốn nói chính mình cũng không biết, thế tử gần đây hành vi càng ngày càng cổ quái, thật sự là khó có thể nắm bắt, vương gia cũng không nhúng tay, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể làm theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may hiện tại vương gia khỏe mạnh, mà Dung Chiêu mỗi ngày đều chỉ huy bọn họ làm này làm kia.
Con người hễ bận rộn thì cái gì cũng không nghĩ nhiều.
Bắt đầu từ khi treo giải thưởng danh y, trong khoảng thời gian này An Khánh Vương phủ đều bận đến điên rồi, đối với cá nhân Thạch Đầu mà nói, hắn đã lâu chưa được ngủ một giấc ngon lành, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cũng chính bởi vì bận rộn, không ai rảnh rỗi suy nghĩ vương phủ sẽ trả tiền như thế nào.
Hôm nay trong lúc thế tử bảo bọn họ đưa thiệp mời còn nói, chờ bảy ngày sau tổ chức xong yến hội, tất cả mọi người trên dưới vương phủ đều được thưởng bạc, thế tử hiện tại rất hào phóng, số lượng bạc thưởng nhất định cũng không nhỏ.
Cũng bởi vậy, hiện tại hạ nhân vương phủ không chỉ không sợ hãi, ngược lại mỗi người vui sướng, ra cửa đi phát thiệp mời.
Vì vậy, Thạch Đầu trả lời: "Bẩm Tam công tử, thân thể vương gia dần dần khôi phục, đây là việc vui của vương phủ.”
Trương Trường Ngôn: "...”
“Ngươi bảo Dung Chiêu đi ra, ta muốn gặp Dung thế tử, không phải nói chúng ta là huynh đệ sao?”
Thạch Đầu bị hắn lắc đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Lúc này, Tạ Hồng bước nhanh ra, lão hành lễ với Trương Trường Ngôn.
Trương Trường Ngôn buông Thạch Đầu ra, đi về trước hai bước: "Tạ quản gia, Dung... thế tử muốn gặp ta sao?"
Tạ Hồng cười xán lạn: "Thế tử chuẩn bị yến tiệc, cực kỳ bận rộn, thật sự là không thể bớt chút thời gian gặp Tam công tử.”
Trước khi Trương Tam công tử nổi giận, Tạ Hồng chuyển lời: "Chẳng qua thế tử nói, nếu bảy ngày sau yến hội kết thúc, công tử muốn lấy lại ngân lượng, ngài ấy sẽ lập tức trả lại đầy đủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Trường Ngôn vui vẻ, lập tức ánh mắt hồ nghi: "Dung thế tử tốn nhiều tiền như vậy, lại muốn tổ chức yến tiệc, còn có thể lấy ra hai vạn lượng trả ta?"
Tạ Hồng mỉm cười: "Mười vạn lượng tiêu hết, An Khánh Vương phủ vẫn còn chút ngân lượng.”
Trương Trường Ngôn: "...”
Răng hắn đang nghiến kèn kẹt.
Lời này không thể nghĩ kỹ, vừa nghĩ liền tức giận.
Dung Chiêu dương danh thiên hạ, náo nhiệt hơn hai tháng, mọi người đều biết, tiêu còn không phải tiền của cô, trong đó còn có hai vạn lượng đến từ con của kẻ thù truyền kiếp là Trương Trường Ngôn.
Hắn ăn uống tiết kiệm, thắt chặt đai lưng quần, kiếm tiền khắp nơi, Dung thế tử ở bên kia tiêu tiền của hắn như nước chảy, còn ai cũng khen ngợi...
Trương Trường Ngôn ôm ngực.
Thầm nghĩ chờ lấy tiền về, hắn nhất định phải cho Dung Chiêu chút sắc mặt!
“Tạ quản gia, một lời đã định, bảy ngày sau nhớ trả tiền." Trương Trường Ngôn cắn răng, xoay người rời đi.
Còn bảy ngày nữa thôi.
Hắn lại siết chặt đai lưng quần chống đỡ một chút vậy.
Trương Tam công tử đi rồi, Tạ Hồng vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng hắn.
Vừa bỏ số tiền lớn treo giải thưởng, vừa muốn làm yến tiệc, hai tháng nay An Khánh Vương phủ tiêu tiền quả thực giống như nước chảy, mười vạn lượng thoạt nhìn rất nhiều, nhưng tiêu cũng rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro