Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 45
2024-08-17 13:40:59
“Muốn xây dựng một khu vườn đẹp như vậy quá đắt, nhưng thuê Phúc Lộc Trang chỉ sợ cũng không rẻ.”
“Gia gia, con còn muốn ăn thịt viên cua và lẩu chua cay.”
“Nếu nhà ai tổ chức yến hội ở đây, có thể có thịt Đông Pha ăn, ta nhất định phải tới tham gia.”
“Pháo hoa kia rốt cuộc là vật gì? Chế tạo như thế nào? Thật sự là chưa xem đã nghiền.”
"Pháo hoa quả thật đẹp mắt, không biết có thể chỉ thuê pháo hoa hay không, đốt hơn nửa canh giờ xem cho đã!"
“Còn chưa biết giá pháo hoa bao nhiêu, sợ rằng cũng không rẻ…”
…
Trên xe ngựa Trương thừa tướng.
Trương thừa tướng đen mặt ngồi đó, sắc mặt rất không tốt.
Bữa tiệc này quả thật vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng cuối cùng tình hình biến đổi, Dung Chiêu muốn mượn khu vườn này kiếm tiền.
Kinh doanh vốn có chút mất mặt, nhưng đối phương có lý do "hiếu thuận", "phục vụ mọi người", "không thể lãng phí khu vườn", "trả nợ", vậy thì tuyệt đối không mất mặt, ngược lại còn khiến người ta kính nể.
Vì dỗ phụ thân vui vẻ mà vay tiền, mở cửa kinh doanh để trả nợ, còn là một vụ làm ăn rất có tính sáng tạo như thế!
Lại nhìn cảnh trí Phúc Lộc Trang, mỹ thực trên bàn, pháo hoa nở rộ...
Thế tử An Khánh Vương thật sự là một bại gia tử ngu xuẩn sao?
Nghĩ tới đây, cả người Trương thừa tướng đều không khỏe!
Trương Trường Hành thở dài: "Dung thế tử như vậy, sợ không có cách nào dùng lý do xa hoa lãng phí để công kích hắn.”
Trương Trường Tri nhìn sắc mặt phụ thân, trừng mắt nhìn Trương Trường Hành, ho khan một tiếng, an ủi: "Mặc dù không thể dùng lý do xa hoa lãng phí công kích Dung thế tử, nhưng cách hạn trả nợ chỉ còn hơn mười ngày, dù thế nào cũng không kiếm được tám vạn lượng, đến lúc đó sợ rằng vẫn phải bán tài sản đổi tiền.”
Nghe vậy, sắc mặt Trương thừa tướng khá hơn một chút.
Lão hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng: "Dung Chiêu nếu làm vậy sớm hai tháng, chỉ sợ thật sự có thể kiếm chút tiền, nhưng hiện tại thời gian có hạn, hơn nữa ở địa bàn người khác tổ chức yến tiệc, nói đến cùng cũng kỳ quái. Những hào môn vọng tộc kia chắc chắn sẽ chần chừ quan sát, hơn mười ngày mà thôi, nháy mắt liền trôi qua."
Dừng một chút, lão nghiêng đầu hạ giọng: "Gần đây các con chú ý một chút, xem ai có ý này.”
Trương Trường Tri mắt sáng lên: "Được! Chúng ta khuyên nhủ bọn họ, ít nhất trước khi hết thời hạn ba tháng không để cho Dung thế tử tiếp nhận việc làm ăn.”
Trương thừa tướng chậm rãi gật đầu.
Lúc này tâm tình lão rất không tốt, cũng không chú ý tới...
Tam nhi tử nhà lão không có ở trên xe ngựa, cũng không có trên xe của nữ quyến trong nhà!
Người còn ở Phúc Lộc Trang.
…
Người lục tục đi hết, khuôn mặt tươi cười của An Khánh Vương trong nháy mắt suy sụp.
Ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, gom góp một đống vấn đề muốn hỏi, nhưng Dung Chiêu mở miệng trước: "Phụ thân, người chờ một lát, hài nhi có một số việc muốn phân phó.”
Dung Vĩ: "...?”
Để cho lão cha chờ, đây có thể là hiếu tử sao?!
Ông nghẹn một bụng lửa, lại nói không nên lời.
Cách bọn họ không xa, lão vương phi nắm tay vương phi phân phó: "Chúng ta đi dạo trong vườn, đêm nay ở lại thôn trang.”
Vương phi Lâm thị gật đầu: "Ăn có chút no, nên nghỉ ở đây.”
Lão vương phi thở dài: "Lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không tốt.”
Bắt đầu từ khi thế tử treo giải thưởng, bắt đầu từ sau khi Vương gia tỉnh lại, lão vương phi cái gì cũng mặc kệ, bà vẫn giống như mười bảy năm nay chỉ một lòng một dạ nhốt mình trong nhà niệm Phật.
Về phần Dung Chiêu, tự có phụ thân cô quản thúc.
Đại khái là bởi vì áy náy, lão vương phi không dám đối mặt Dung Chiêu, cũng không ngăn cản cô cái gì.
Nhưng động tĩnh của đối phương thật sự làm cho lòng người run sợ, lão vương phi chỉ có thể ở nhà niệm Phật, cầu thần phật phù hộ An Khánh Vương phủ bọn họ.
Vương phi ủng hộ Dung Chiêu vô điều kiện, hiện tại thấy Dung Chiêu tổ chức yến tiệc hoàn hảo, lại dùng yến tiệc ngăn chặn lời ra tiếng vào của người khác, bà nhẹ nhàng thở ra, trong mắt mang theo ý cười.
“Gia gia, con còn muốn ăn thịt viên cua và lẩu chua cay.”
“Nếu nhà ai tổ chức yến hội ở đây, có thể có thịt Đông Pha ăn, ta nhất định phải tới tham gia.”
“Pháo hoa kia rốt cuộc là vật gì? Chế tạo như thế nào? Thật sự là chưa xem đã nghiền.”
"Pháo hoa quả thật đẹp mắt, không biết có thể chỉ thuê pháo hoa hay không, đốt hơn nửa canh giờ xem cho đã!"
“Còn chưa biết giá pháo hoa bao nhiêu, sợ rằng cũng không rẻ…”
…
Trên xe ngựa Trương thừa tướng.
Trương thừa tướng đen mặt ngồi đó, sắc mặt rất không tốt.
Bữa tiệc này quả thật vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng cuối cùng tình hình biến đổi, Dung Chiêu muốn mượn khu vườn này kiếm tiền.
Kinh doanh vốn có chút mất mặt, nhưng đối phương có lý do "hiếu thuận", "phục vụ mọi người", "không thể lãng phí khu vườn", "trả nợ", vậy thì tuyệt đối không mất mặt, ngược lại còn khiến người ta kính nể.
Vì dỗ phụ thân vui vẻ mà vay tiền, mở cửa kinh doanh để trả nợ, còn là một vụ làm ăn rất có tính sáng tạo như thế!
Lại nhìn cảnh trí Phúc Lộc Trang, mỹ thực trên bàn, pháo hoa nở rộ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế tử An Khánh Vương thật sự là một bại gia tử ngu xuẩn sao?
Nghĩ tới đây, cả người Trương thừa tướng đều không khỏe!
Trương Trường Hành thở dài: "Dung thế tử như vậy, sợ không có cách nào dùng lý do xa hoa lãng phí để công kích hắn.”
Trương Trường Tri nhìn sắc mặt phụ thân, trừng mắt nhìn Trương Trường Hành, ho khan một tiếng, an ủi: "Mặc dù không thể dùng lý do xa hoa lãng phí công kích Dung thế tử, nhưng cách hạn trả nợ chỉ còn hơn mười ngày, dù thế nào cũng không kiếm được tám vạn lượng, đến lúc đó sợ rằng vẫn phải bán tài sản đổi tiền.”
Nghe vậy, sắc mặt Trương thừa tướng khá hơn một chút.
Lão hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng: "Dung Chiêu nếu làm vậy sớm hai tháng, chỉ sợ thật sự có thể kiếm chút tiền, nhưng hiện tại thời gian có hạn, hơn nữa ở địa bàn người khác tổ chức yến tiệc, nói đến cùng cũng kỳ quái. Những hào môn vọng tộc kia chắc chắn sẽ chần chừ quan sát, hơn mười ngày mà thôi, nháy mắt liền trôi qua."
Dừng một chút, lão nghiêng đầu hạ giọng: "Gần đây các con chú ý một chút, xem ai có ý này.”
Trương Trường Tri mắt sáng lên: "Được! Chúng ta khuyên nhủ bọn họ, ít nhất trước khi hết thời hạn ba tháng không để cho Dung thế tử tiếp nhận việc làm ăn.”
Trương thừa tướng chậm rãi gật đầu.
Lúc này tâm tình lão rất không tốt, cũng không chú ý tới...
Tam nhi tử nhà lão không có ở trên xe ngựa, cũng không có trên xe của nữ quyến trong nhà!
Người còn ở Phúc Lộc Trang.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người lục tục đi hết, khuôn mặt tươi cười của An Khánh Vương trong nháy mắt suy sụp.
Ông quay đầu nhìn Dung Chiêu, gom góp một đống vấn đề muốn hỏi, nhưng Dung Chiêu mở miệng trước: "Phụ thân, người chờ một lát, hài nhi có một số việc muốn phân phó.”
Dung Vĩ: "...?”
Để cho lão cha chờ, đây có thể là hiếu tử sao?!
Ông nghẹn một bụng lửa, lại nói không nên lời.
Cách bọn họ không xa, lão vương phi nắm tay vương phi phân phó: "Chúng ta đi dạo trong vườn, đêm nay ở lại thôn trang.”
Vương phi Lâm thị gật đầu: "Ăn có chút no, nên nghỉ ở đây.”
Lão vương phi thở dài: "Lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không tốt.”
Bắt đầu từ khi thế tử treo giải thưởng, bắt đầu từ sau khi Vương gia tỉnh lại, lão vương phi cái gì cũng mặc kệ, bà vẫn giống như mười bảy năm nay chỉ một lòng một dạ nhốt mình trong nhà niệm Phật.
Về phần Dung Chiêu, tự có phụ thân cô quản thúc.
Đại khái là bởi vì áy náy, lão vương phi không dám đối mặt Dung Chiêu, cũng không ngăn cản cô cái gì.
Nhưng động tĩnh của đối phương thật sự làm cho lòng người run sợ, lão vương phi chỉ có thể ở nhà niệm Phật, cầu thần phật phù hộ An Khánh Vương phủ bọn họ.
Vương phi ủng hộ Dung Chiêu vô điều kiện, hiện tại thấy Dung Chiêu tổ chức yến tiệc hoàn hảo, lại dùng yến tiệc ngăn chặn lời ra tiếng vào của người khác, bà nhẹ nhàng thở ra, trong mắt mang theo ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro