Ngưng Huyết Cảnh!
Thạch Thủy
2024-06-30 19:50:08
Giờ phút này bên trong khu rừng dưới núi Sơn Long, Mặc Long đang bị Săn Nhân cua Tả Nhãn bộ lạc truy đuổi.
Cậu đã chạy được hai cánh giờ rồi. Lý do khiến cậu có thể lẫn trốn được đến giờ phút này là do sự hiểu biết chi tiết về khu rừng này. Và quan trọng nhất, đó là cậu không có Linh. Cậu không có tu vi.
Các Săn Nhân đang đuổi theo không có cách nào để xác định vị trí của Mặc Long. Thông thường khi một Săn Nhân đã ở cảnh giới Khai Linh. Linh bên trong Không linh của họ sẽ luôn toát hơi thở bao phủ thân thể người này. Nhờ đó, những Linh tu khác sẽ sử dụng Linh bên trong sẽ tản ra linh thức cảm ứng với khí tức đó rồi sẽ xác định được vị trí của đối phương.
Còn Mặc Long không có Linh ở trong thân thể, không có khí tức thoát ra nên không ai có thể cảm nhận được. Cậu bây giờ như đang tàng hình trước linh thức của Săn Nhân.
Hướng chạy của Mặc Long không phải là núi Sơn Long, nơi ở của Sơn Long bộ lạc mà cậu đang chạy đến một nơi mà chỉ có mình cậu biết. Nếu đến được nơi đó cộng thêm không ai cảm nhận được khí tức của cậu thì Mặc Long chắc chắn sẽ thoát được kiếp nạn lần này
Nhưng nếu cứ một mạch chạy thẳng đến đó chắc chắn sẽ không kịp. Vì thế Mặc Long đổi hướng đi của mình, hướng đến bìa rừng lúc nãy cậu mới ở. Những cái bẫy nơi đó sẽ giúp cậu kéo dài một chút thời gian.
Đội Săn Nhân phía sau đang không ngừng truy đuổi, nhưng tốc độ của họ rõ ràng chưa phải tốc độ nhanh nhất. Đó là do mệnh lệnh của người đàn ông chỉ huy, hắn ta muốn tận hưởng cuộc đi săn này một cách từ từ và chậm rãi.
"Một kẻ chưa Khai linh mà cũng dám cướp đồ của Trắc Ngân ta? Ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cảm giác đang từ từ đến gần." Hắn ta lại nở nụ cười hưng phấn trên khuôn mặt.
"Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã bước vào khu vực của Sơn Long bộ lạc. Giữa đêm khuya thế này mà chúng ta xâm phạm vào địa phương chả bộ lạc khác có thể dẫn đến hiểu lầm chọc giận Sơn Long bộ lạc." Một Săn Nhân đang chạy ngay sau lưng Trắc Ngân lên tiếng nói. Đó là một người đang ông trung niên khác, trông độ tuổi của người này với Trắc Ngân không cách biệt mấy. Vũ khí của người này một cây cung bằng gỗ, sau lưng đeo ống đựng chỉ có sáu mũi tên bằng xương. Cuộc tàn sát đàn Linh dương lúc nãy đã làm giảm số lượng tên còn lại của hắn ta.
Hắn không nhặt lại các mũi tên đã bắn ra là nguyên nhân có liên quan đến Linh của hắn.
"Không sao, chúng ta có lý do chính đáng để tiến vào khu vực của họ. Nếu có bị chất vấn chúng ta sẽ lo liệu được." Lời nói chắc nịt của Trắc Ngân làm các Săn Nhân khác không còn nghi ngờ gì mà tiếp tục cuộc săn đuổi.
Lại qua hai canh giờ nữa, Mặc Long lúc này chỉ còn cách bìa rừng ba dặm. Khoảng cách này sẽ rất thôi cậu sẽ đến được nơi đó. Mặc Long lúc này đã thấm mệt rồi. Chạy liên tiếp không ngừng nghỉ suốt bốn canh giờ trong khu rừng gồ ghề này đã bào thể lực của cậu rất nhiều.
Một lát sau Mặc Long đã đến được bìa rừng nơi cậu đã đặt bẫy. Trắc Ngân đã sắp đuổi đến đây. Cho dù không xài linh thức tra xét vị trí của Mặc Long thì hắn ta bằng vào kinh nghiệm của mình hoàn toàn có thể lần theo dấu vết của cậu mà đuổi theo.
Mặc Long liên tục trên suốt quảng đường trốn chạy cậu luôn để lại một ít dấu vết của mình mỗi nơi đi qua. Con đường mà cậu chọn đều chạy qua một khúc sông hay một con suối để mượn dòng nước câu kéo thêm một chút thời gian cho mình, thêm nữa ở những nơi như vậy Mặc Long có thể mau chóng bổ sung nguồn nước cho mình hồi lại một ít thể lực.
Ngay sau khi chạy đến bìa rừng, Mặc Long lập tức xóa hết đâu vết của mình tại đây. Từ giờ phút này Mặc Long sẽ không để lại nột chút dấu nào nữa trên con đường đi đến nơi bí mật đó. Vì mục đích của cậu đã không còn là dẫn dụ nữa mà là trốn thoát.
Mặc Long chỉ mới rời đi thì Trắc Ngân đã đuổi đến nơi này. Hắn không nghĩ một tên người thường có thể có kế hoạch gì gây tổn hại được cho cả đội Săn Nhân của hắn, nên sự cảnh giác của Trắc Ngân đã giảm xuống đến mức thấp nhất chỉ còn lại sư hưng phấn của cuộc đi săn này.
Khi đội của Trắc Ngân chạy qua khu vực này, một đội khoảng năm người đã sập một cái bẫy chông của Mặc Long. Chỉ ngay sau đó hai nhịp thở, khi cả đội chỉ mới ý thức được sự việc mới xảy ra thì có hai đội nhỏ khác có tổng cộng mười hai người trúng bẫy phi tiêu độc.
Điều này đã đánh mạnh vào tâm trí của Trắc Ngân. Con mồi mà hắn đang truy đuổi lại mà một kẻ mưu mẹo, tâm cơ sâu không lường được. Một mình bị cả đội Săn Nhân đuổi giết vẫn không bị nỗi sợ lấn áp tâm trí mà còn bình tĩnh dẫn dụ cả đội của hắn vào bẫy. Hắn tức giận! Những cái bẫy vừa rồi đương nhiên không đủ để giết chết bất kì một Săn Nhân nào hết. Nhưng cũng đã làm chậm không ít thời gian của bọn họ. Những người sập bẫy chông thì chỉ bị thương không nặng lắm, về phần những người bị phi tiêu độc bắn trúng. Độc đã lan ra khắp người, khiến họ đau đớn giãy dụa.
Trong tình cảnh đó, Trắc Ngân quyết định những Săn Nhân bị thương bởi phi tiêu độc sẽ ở đây trị thương. Năm người ngã bẫy chông cũng ở lại, thương thế không nặng nhung vẫn phải trị thương, cũng coi như có một đội bảo vệ những người khác ở đây.
Đi theo Trắc Ngân truy đuổi Mặc Long bây giờ chỉ còn mười người bao gồm cả Trắc Ngân. Hắn dốc hết tốc lực mà lao nhanh về trước, ý định kết thúc cuộc đi săn hôm nay một cách nhanh chóng.
"Ta phải bắt được ngươi, phanh thây ngươi ra moi tim của ngươi ăn tươi nuốt sống mới có thể xóa bỏ nỗi nhục hôm nay!" Mắt Trắc Ngân nổi lên các tia máu đỏ tràn ngập sát ý. Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, dấu vết của Mặc Long đã bị cậu xóa sạch không chừa thứ gì. Lúc trước hắn đuổi theo được đến đây là nhờ những dấu vết Mặc Long cố tình để lại, bây giờ không còn nữa thì có dốc hết tốc lực cũng không giúp được nhiều.
"Để ta xem khi ta bới tung khu rừng này lên thì ngươi có thể trốn ở chổ nào!" Trắc Ngân tức giận quát lớn.
Mặc Long lúc này đã dừng chân bên một con sông không lớn lắm. Cậu không chần chừ mà nhảy xuống bơi sâu xuống dưới ngay lập tức sau khi đã xác nhận nơi đây chính là nơi cần đến.
Bơi sâu xuống dưới đáy sông thì sẽ bắt gặp một cái cửa động nhỏ. Nhìn bên ngoài thì nó không khác gì một cái hố dưới sông tự nhiên nhưng chỉ có Mặc Long biết, bơi vào bên trong đi thêm một đoạn nữa là sẽ tới một cái hang động không có nước bên trong.
Nơi này chỉ rộng khoảng năm mét, không sâu lắm. Không gian bên trong đủ để Mặc Long đứng thẳng người vẫn còn cách một khoảng so với lớp đá bên trên.
Vừa bơi đến đây xong, Mặc Long ngay lập tức ngồi xuống khoanh chân tiến hành kiểm tra cái đầu thú trước mặt.
"Ta tốn rất nhiều công sức mới lấy được ngươi. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng." Mặc Long nở nụ cười thả lỏng sự cảnh giác suốt một đêm không buông lỏng, thở gấp gáp nói với cái đầu con Linh dương.
Mặc Long bình ổn lại hơi thở từ từ nhắm mắt lại. Kiểm tra Không linh bên trong người mình.
"Đến bây giờ mình mới để ý. Lớp ủy màng màu xanh mỏng này thực chất chính là linh khí của Tuế Nguyệt. Uy áp của ông ấy là vô hình trôi nổi bên trong Không linh mình chứ không phải là thứ này." Mặc Long kinh ngạc hiểu ra khi cậu kiểm tra lớp màng màu xanh bên ngoài, cảm nhận được hơi thở của Tuế Nguyệt.
Ngay lúc này, cái đầu Linh dương xuất hiện biến hóa. Một làn khói trắng bay ra từ nó ngưng tụ thành một quả cầu trắng hư ảo lơ lửng trước người Mặc Long. Như có phản ứng với Không linh của Mặc Long, quả cầu khói trắng này chui vào trong Không linh cậu, hóa thành hình ảnh con Linh dương lúc nãy đã chiến đấu với Trắc Ngân.
Nó chuẩn bị biến lớn để công kích Không linh của Mặc Long thì phát hiện nơi đây rộng lớn vô tận. Nó không cảm nhận được giới hạn của Không linh nằm ở đâu để tấn công, thân hình nó cứ trôi nổi mãi nơi này. Nếu là trước đây lúc Tuế Nguyệt chưa dung hợp cùng với Không linh của Mặc Long thì con Linh dương giờ phút này sẽ lập tức thoát ra được bên ngoài mà không tốn một chút sức lực. Cũng là không gian rộng lớn đó những linh khí của Tuế Nguyệt khiến nơi này mới đích thực là một cái lồng giam vô biên vô tận, không một thứ gì có thể thoát ra.
Trong lúc con Linh dương còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì uy áp của Tuế Nguyệt đã tìm được đến nó. Một sức mạnh vô hình giáng xuống tàn hồn của Linh dương, hình thành một lồng giam khác bao bọc thân hình của nó.
Nó lập tức ngủ say. Một sợi dây liên kết giữa nó và Mặc Long được hình thành. Sợi dây Uy Áp!
Mặc Long Khai linh thành công!
Ngay lúc này mặc dù tu vi chưa ổn định nhưng Mặc Long cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ mà trước đây chưa từng cảm nhận.
Cậu cảm thấy mình có thể vận chuyển lực lượng này để trùng kích Ngưng Huyết cảnh!
Nghĩ là làm, Mặc Long bắt đầu cảm nhận kinh mạch ở lòng bàn chân trái của mình. Tập luyện công pháp hàng tháng trời đương nhiên không phải vô ích. Sự tắc nghẽn ở chổ này đang dần biến mất. Chỉ cần một Mặc Long muốn là có thể đả thông đoạn kinh mạch này.
Tiếp sau đó Mặc Long cảm nhận vận chuyển lực lượng mà mình mới có được. Nó đến từ Không linh của cậu, lực lượng xuất hiện sau khi sợi dây liên kết giữa cậu và Linh dương hình thành. Mặc Long đã chắc chắn mình có thể vận chuyển nó để trùng kích Ngưng Huyết cảnh. Ngay lập tức cậu thi triển công pháp đả thông kinh mạch, kinh mạch khí huyết ở lòng bàn chân trái lập tức được đả thông không còn bị tắc nghẽn.
Một sức mạnh to lớn bỗng chốc xuất hiện ở bàn chân trái Mặc Long. Sức mạnh này làm Mặc Long chấn kinh, nó là sức mạnh đến từ chính thân thể cậu. Nhưng cậu không được mất cảnh giác, lực lượng này đang muốn nổ tung bàn chân Mặc Long. Cậu phải mau chóng vận chuyển lực lượng để triệt tiêu nó.
Một sức mạnh to lớn từ Không linh của Mặc Long theo sự vận chuyển của cậu mà chảy đến bàn chân trái. Ngay lập tức, hai nguồn sức mạnh va chạm với nhau đang từ từ triệt tiêu. Sau hai canh giờ, một tiếng nổ phát ra từ bàn chân trái của Mặc Long. Bàn chân của cậu sau tiếng nổ đã tràn ngập máu, nhỏ xuống từng giọt xuống nền đá.
Mặc Long đã đột phá thành công Ngưng Huyết cảnh tầng một!
Vết thương là do Mặc Long chưa thể hoàn toàn kiểm soát lực lượng từ Không linh nên không thể triệt tiêu hoàn toàn lực trùng kích. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng bởi vì khi đột phá thành công, thân thể của Mặc Long sẽ trở nên cường đại hơn. Vết thương đó sẽ mau chóng lành lại.
Mặc Long từ từ mở mắt ra nhìn bàn chân đang chảy máu của mình.
"Bây giờ không phải lúc để ăn mừng. Phải thoát khỏi tìm cách thoát khỏi đám người đó thôi." Nét mặt của Mặc Long trở nên nghiêm túc suy nghĩ tìm cách đối phó.
Lúc này ở bên ngoài hang động, ở một nơi cách dòng sông này khoảng sáu dặm. Trắc Ngân lúc này mặt đã đằng sát khí, ánh mặt trời ló dạng chiếu lên khuôn mặt đầy sẹo của hắn trông không hòa hợp chút nào.
"Hắn đã Khai linh thành công rồi. Ta vừa cảm nhận được một khí tức mới mẻ phát ra cách đây sáu dặm. Mau chóng đến nơi đó giết hắn cho ta." Trắc Ngân ngay lập tức lao về phía dòng sông Mặc Long đang ở với tốc độ nhanh nhất.
'Nhưng khí tức này của hắn có chút không đúng."Trắc Ngân lòng thẩm cảnh giác nhưng tốc độ vẫn không hề giảm mà lao nhanh
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Cậu đã chạy được hai cánh giờ rồi. Lý do khiến cậu có thể lẫn trốn được đến giờ phút này là do sự hiểu biết chi tiết về khu rừng này. Và quan trọng nhất, đó là cậu không có Linh. Cậu không có tu vi.
Các Săn Nhân đang đuổi theo không có cách nào để xác định vị trí của Mặc Long. Thông thường khi một Săn Nhân đã ở cảnh giới Khai Linh. Linh bên trong Không linh của họ sẽ luôn toát hơi thở bao phủ thân thể người này. Nhờ đó, những Linh tu khác sẽ sử dụng Linh bên trong sẽ tản ra linh thức cảm ứng với khí tức đó rồi sẽ xác định được vị trí của đối phương.
Còn Mặc Long không có Linh ở trong thân thể, không có khí tức thoát ra nên không ai có thể cảm nhận được. Cậu bây giờ như đang tàng hình trước linh thức của Săn Nhân.
Hướng chạy của Mặc Long không phải là núi Sơn Long, nơi ở của Sơn Long bộ lạc mà cậu đang chạy đến một nơi mà chỉ có mình cậu biết. Nếu đến được nơi đó cộng thêm không ai cảm nhận được khí tức của cậu thì Mặc Long chắc chắn sẽ thoát được kiếp nạn lần này
Nhưng nếu cứ một mạch chạy thẳng đến đó chắc chắn sẽ không kịp. Vì thế Mặc Long đổi hướng đi của mình, hướng đến bìa rừng lúc nãy cậu mới ở. Những cái bẫy nơi đó sẽ giúp cậu kéo dài một chút thời gian.
Đội Săn Nhân phía sau đang không ngừng truy đuổi, nhưng tốc độ của họ rõ ràng chưa phải tốc độ nhanh nhất. Đó là do mệnh lệnh của người đàn ông chỉ huy, hắn ta muốn tận hưởng cuộc đi săn này một cách từ từ và chậm rãi.
"Một kẻ chưa Khai linh mà cũng dám cướp đồ của Trắc Ngân ta? Ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cảm giác đang từ từ đến gần." Hắn ta lại nở nụ cười hưng phấn trên khuôn mặt.
"Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã bước vào khu vực của Sơn Long bộ lạc. Giữa đêm khuya thế này mà chúng ta xâm phạm vào địa phương chả bộ lạc khác có thể dẫn đến hiểu lầm chọc giận Sơn Long bộ lạc." Một Săn Nhân đang chạy ngay sau lưng Trắc Ngân lên tiếng nói. Đó là một người đang ông trung niên khác, trông độ tuổi của người này với Trắc Ngân không cách biệt mấy. Vũ khí của người này một cây cung bằng gỗ, sau lưng đeo ống đựng chỉ có sáu mũi tên bằng xương. Cuộc tàn sát đàn Linh dương lúc nãy đã làm giảm số lượng tên còn lại của hắn ta.
Hắn không nhặt lại các mũi tên đã bắn ra là nguyên nhân có liên quan đến Linh của hắn.
"Không sao, chúng ta có lý do chính đáng để tiến vào khu vực của họ. Nếu có bị chất vấn chúng ta sẽ lo liệu được." Lời nói chắc nịt của Trắc Ngân làm các Săn Nhân khác không còn nghi ngờ gì mà tiếp tục cuộc săn đuổi.
Lại qua hai canh giờ nữa, Mặc Long lúc này chỉ còn cách bìa rừng ba dặm. Khoảng cách này sẽ rất thôi cậu sẽ đến được nơi đó. Mặc Long lúc này đã thấm mệt rồi. Chạy liên tiếp không ngừng nghỉ suốt bốn canh giờ trong khu rừng gồ ghề này đã bào thể lực của cậu rất nhiều.
Một lát sau Mặc Long đã đến được bìa rừng nơi cậu đã đặt bẫy. Trắc Ngân đã sắp đuổi đến đây. Cho dù không xài linh thức tra xét vị trí của Mặc Long thì hắn ta bằng vào kinh nghiệm của mình hoàn toàn có thể lần theo dấu vết của cậu mà đuổi theo.
Mặc Long liên tục trên suốt quảng đường trốn chạy cậu luôn để lại một ít dấu vết của mình mỗi nơi đi qua. Con đường mà cậu chọn đều chạy qua một khúc sông hay một con suối để mượn dòng nước câu kéo thêm một chút thời gian cho mình, thêm nữa ở những nơi như vậy Mặc Long có thể mau chóng bổ sung nguồn nước cho mình hồi lại một ít thể lực.
Ngay sau khi chạy đến bìa rừng, Mặc Long lập tức xóa hết đâu vết của mình tại đây. Từ giờ phút này Mặc Long sẽ không để lại nột chút dấu nào nữa trên con đường đi đến nơi bí mật đó. Vì mục đích của cậu đã không còn là dẫn dụ nữa mà là trốn thoát.
Mặc Long chỉ mới rời đi thì Trắc Ngân đã đuổi đến nơi này. Hắn không nghĩ một tên người thường có thể có kế hoạch gì gây tổn hại được cho cả đội Săn Nhân của hắn, nên sự cảnh giác của Trắc Ngân đã giảm xuống đến mức thấp nhất chỉ còn lại sư hưng phấn của cuộc đi săn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đội của Trắc Ngân chạy qua khu vực này, một đội khoảng năm người đã sập một cái bẫy chông của Mặc Long. Chỉ ngay sau đó hai nhịp thở, khi cả đội chỉ mới ý thức được sự việc mới xảy ra thì có hai đội nhỏ khác có tổng cộng mười hai người trúng bẫy phi tiêu độc.
Điều này đã đánh mạnh vào tâm trí của Trắc Ngân. Con mồi mà hắn đang truy đuổi lại mà một kẻ mưu mẹo, tâm cơ sâu không lường được. Một mình bị cả đội Săn Nhân đuổi giết vẫn không bị nỗi sợ lấn áp tâm trí mà còn bình tĩnh dẫn dụ cả đội của hắn vào bẫy. Hắn tức giận! Những cái bẫy vừa rồi đương nhiên không đủ để giết chết bất kì một Săn Nhân nào hết. Nhưng cũng đã làm chậm không ít thời gian của bọn họ. Những người sập bẫy chông thì chỉ bị thương không nặng lắm, về phần những người bị phi tiêu độc bắn trúng. Độc đã lan ra khắp người, khiến họ đau đớn giãy dụa.
Trong tình cảnh đó, Trắc Ngân quyết định những Săn Nhân bị thương bởi phi tiêu độc sẽ ở đây trị thương. Năm người ngã bẫy chông cũng ở lại, thương thế không nặng nhung vẫn phải trị thương, cũng coi như có một đội bảo vệ những người khác ở đây.
Đi theo Trắc Ngân truy đuổi Mặc Long bây giờ chỉ còn mười người bao gồm cả Trắc Ngân. Hắn dốc hết tốc lực mà lao nhanh về trước, ý định kết thúc cuộc đi săn hôm nay một cách nhanh chóng.
"Ta phải bắt được ngươi, phanh thây ngươi ra moi tim của ngươi ăn tươi nuốt sống mới có thể xóa bỏ nỗi nhục hôm nay!" Mắt Trắc Ngân nổi lên các tia máu đỏ tràn ngập sát ý. Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, dấu vết của Mặc Long đã bị cậu xóa sạch không chừa thứ gì. Lúc trước hắn đuổi theo được đến đây là nhờ những dấu vết Mặc Long cố tình để lại, bây giờ không còn nữa thì có dốc hết tốc lực cũng không giúp được nhiều.
"Để ta xem khi ta bới tung khu rừng này lên thì ngươi có thể trốn ở chổ nào!" Trắc Ngân tức giận quát lớn.
Mặc Long lúc này đã dừng chân bên một con sông không lớn lắm. Cậu không chần chừ mà nhảy xuống bơi sâu xuống dưới ngay lập tức sau khi đã xác nhận nơi đây chính là nơi cần đến.
Bơi sâu xuống dưới đáy sông thì sẽ bắt gặp một cái cửa động nhỏ. Nhìn bên ngoài thì nó không khác gì một cái hố dưới sông tự nhiên nhưng chỉ có Mặc Long biết, bơi vào bên trong đi thêm một đoạn nữa là sẽ tới một cái hang động không có nước bên trong.
Nơi này chỉ rộng khoảng năm mét, không sâu lắm. Không gian bên trong đủ để Mặc Long đứng thẳng người vẫn còn cách một khoảng so với lớp đá bên trên.
Vừa bơi đến đây xong, Mặc Long ngay lập tức ngồi xuống khoanh chân tiến hành kiểm tra cái đầu thú trước mặt.
"Ta tốn rất nhiều công sức mới lấy được ngươi. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng." Mặc Long nở nụ cười thả lỏng sự cảnh giác suốt một đêm không buông lỏng, thở gấp gáp nói với cái đầu con Linh dương.
Mặc Long bình ổn lại hơi thở từ từ nhắm mắt lại. Kiểm tra Không linh bên trong người mình.
"Đến bây giờ mình mới để ý. Lớp ủy màng màu xanh mỏng này thực chất chính là linh khí của Tuế Nguyệt. Uy áp của ông ấy là vô hình trôi nổi bên trong Không linh mình chứ không phải là thứ này." Mặc Long kinh ngạc hiểu ra khi cậu kiểm tra lớp màng màu xanh bên ngoài, cảm nhận được hơi thở của Tuế Nguyệt.
Ngay lúc này, cái đầu Linh dương xuất hiện biến hóa. Một làn khói trắng bay ra từ nó ngưng tụ thành một quả cầu trắng hư ảo lơ lửng trước người Mặc Long. Như có phản ứng với Không linh của Mặc Long, quả cầu khói trắng này chui vào trong Không linh cậu, hóa thành hình ảnh con Linh dương lúc nãy đã chiến đấu với Trắc Ngân.
Nó chuẩn bị biến lớn để công kích Không linh của Mặc Long thì phát hiện nơi đây rộng lớn vô tận. Nó không cảm nhận được giới hạn của Không linh nằm ở đâu để tấn công, thân hình nó cứ trôi nổi mãi nơi này. Nếu là trước đây lúc Tuế Nguyệt chưa dung hợp cùng với Không linh của Mặc Long thì con Linh dương giờ phút này sẽ lập tức thoát ra được bên ngoài mà không tốn một chút sức lực. Cũng là không gian rộng lớn đó những linh khí của Tuế Nguyệt khiến nơi này mới đích thực là một cái lồng giam vô biên vô tận, không một thứ gì có thể thoát ra.
Trong lúc con Linh dương còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì uy áp của Tuế Nguyệt đã tìm được đến nó. Một sức mạnh vô hình giáng xuống tàn hồn của Linh dương, hình thành một lồng giam khác bao bọc thân hình của nó.
Nó lập tức ngủ say. Một sợi dây liên kết giữa nó và Mặc Long được hình thành. Sợi dây Uy Áp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Long Khai linh thành công!
Ngay lúc này mặc dù tu vi chưa ổn định nhưng Mặc Long cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ mà trước đây chưa từng cảm nhận.
Cậu cảm thấy mình có thể vận chuyển lực lượng này để trùng kích Ngưng Huyết cảnh!
Nghĩ là làm, Mặc Long bắt đầu cảm nhận kinh mạch ở lòng bàn chân trái của mình. Tập luyện công pháp hàng tháng trời đương nhiên không phải vô ích. Sự tắc nghẽn ở chổ này đang dần biến mất. Chỉ cần một Mặc Long muốn là có thể đả thông đoạn kinh mạch này.
Tiếp sau đó Mặc Long cảm nhận vận chuyển lực lượng mà mình mới có được. Nó đến từ Không linh của cậu, lực lượng xuất hiện sau khi sợi dây liên kết giữa cậu và Linh dương hình thành. Mặc Long đã chắc chắn mình có thể vận chuyển nó để trùng kích Ngưng Huyết cảnh. Ngay lập tức cậu thi triển công pháp đả thông kinh mạch, kinh mạch khí huyết ở lòng bàn chân trái lập tức được đả thông không còn bị tắc nghẽn.
Một sức mạnh to lớn bỗng chốc xuất hiện ở bàn chân trái Mặc Long. Sức mạnh này làm Mặc Long chấn kinh, nó là sức mạnh đến từ chính thân thể cậu. Nhưng cậu không được mất cảnh giác, lực lượng này đang muốn nổ tung bàn chân Mặc Long. Cậu phải mau chóng vận chuyển lực lượng để triệt tiêu nó.
Một sức mạnh to lớn từ Không linh của Mặc Long theo sự vận chuyển của cậu mà chảy đến bàn chân trái. Ngay lập tức, hai nguồn sức mạnh va chạm với nhau đang từ từ triệt tiêu. Sau hai canh giờ, một tiếng nổ phát ra từ bàn chân trái của Mặc Long. Bàn chân của cậu sau tiếng nổ đã tràn ngập máu, nhỏ xuống từng giọt xuống nền đá.
Mặc Long đã đột phá thành công Ngưng Huyết cảnh tầng một!
Vết thương là do Mặc Long chưa thể hoàn toàn kiểm soát lực lượng từ Không linh nên không thể triệt tiêu hoàn toàn lực trùng kích. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng bởi vì khi đột phá thành công, thân thể của Mặc Long sẽ trở nên cường đại hơn. Vết thương đó sẽ mau chóng lành lại.
Mặc Long từ từ mở mắt ra nhìn bàn chân đang chảy máu của mình.
"Bây giờ không phải lúc để ăn mừng. Phải thoát khỏi tìm cách thoát khỏi đám người đó thôi." Nét mặt của Mặc Long trở nên nghiêm túc suy nghĩ tìm cách đối phó.
Lúc này ở bên ngoài hang động, ở một nơi cách dòng sông này khoảng sáu dặm. Trắc Ngân lúc này mặt đã đằng sát khí, ánh mặt trời ló dạng chiếu lên khuôn mặt đầy sẹo của hắn trông không hòa hợp chút nào.
"Hắn đã Khai linh thành công rồi. Ta vừa cảm nhận được một khí tức mới mẻ phát ra cách đây sáu dặm. Mau chóng đến nơi đó giết hắn cho ta." Trắc Ngân ngay lập tức lao về phía dòng sông Mặc Long đang ở với tốc độ nhanh nhất.
'Nhưng khí tức này của hắn có chút không đúng."Trắc Ngân lòng thẩm cảnh giác nhưng tốc độ vẫn không hề giảm mà lao nhanh
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro