Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày
Một con mèo Ly Hoa ~
Phù Hoa
2024-07-07 19:47:08
Mèo ly hoa: là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước và văn hóa vương triều. cre Wikipedia.
Võ Trinh bị Võ hoàng hậu đuổi ra khỏi điện, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của nàng: "Trở về chờ xuất giá đi."
Nàng nhún vai, cầm theo roi ngựa bước ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ. Đi ngang qua một hành lang dài, nàng gặp phải hoàng đế, trong tay hoàng đế cầm mấy tờ giấy, đang lẩm bẩm điều gì đó. Dáng vẻ chìm đắm không thể cưỡng lại được, hơn chục thái giám cùng cung nữ cúi đầu lặng lẽ đi theo sau. Võ Trinh dừng lại, hành lễ gọi: "Bệ hạ."
Đến khi hoàng đế nghe thấy giọng của nàng mới rời mắt khỏi bản nhạc phổ, ngó nhìn Võ Trinh. Thấy nàng ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng không nói gì, chỉ mỉm cười ân cần hỏi: "Là nhị nương đó hả, đến thăm hoàng hậu sao."
Võ Trinh: "Vâng ạ, vừa mới ở chỗ hoàng hậu."
Hoàng đế vung vẩy xấp giấy trong tay, ra vẻ thần bí nói: "Nhị nương, ngươi có biết đây là gì không?"
Võ Trinh hiểu ngay lập tức: "Ca khúc mới của bệ hạ?"
Hoàng đế vui vẻ cười lớn, đắc ý nói: "Đúng vậy, quý phi nói ca khúc mới này rất hay, ta cũng rất hài lòng, đã đưa cho các nhạc công ở Hạnh Viên tập rồi, sáng tác vũ đạo nữa, đến lúc xong sẽ cho ngươi đến thưởng thức."
Sở dĩ hoàng đế đối xử tốt với Võ Trinh như vậy, thứ nhất vì nàng là em gái ruột của Võ hoàng hậu, thứ hai là vì bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, yêu thích âm nhạc. Hơn nữa hoàng đế đánh giá cao năng lực thưởng thức giám định của nàng, rất nhiều lần mời nàng vào cung để cùng thưởng thức vũ nhạc.
Hoàng đế trò chuyện mấy câu với Võ Trinh rồi vội vã rời đi, đi về phía Hạnh viên, nơi các nhạc công cùng vũ sư biểu diễn.
Võ Trinh tiếp tục đi dọc theo hành lang dài, nếu muốn xuất cung về phủ Dự Quốc Công thì nên đi về phía Húc Phượng Môn nhưng nàng lại đi thẳng đến Kiến Hưng Môn, đi qua quảng trường rộng lát đá cẩm thạch trắng thì tiến về phía cung Thái Cực.
Sau khi hoàng đế và hoàng hậu chuyển đến cung Đại Minh, nơi làm việc của các đại thần cũng lần lượt dời đến đó, nhưng không phải tất cả đều dời, một số tư liệu ở quan thự* thực sự quá nhiều, không có cách nào để di chuyển, hơn nữa bình thường hoàng đế cũng ít cần đến nên dứt khoát để lại cung Thái Cực, ví dụ như hình bộ, mấy bộ khác vẫn ở cung Thái Cực, đương nhiên các quan viên của các bộ cũng ở đó.
(*quan thự: từ dùng để chỉ các cơ quan triều đình.)
Đại lang nhà họ Mai, Tư lang trung thuộc hình bộ, nàng muốn xem đối phương thì tất nhiên đi đến cung Thái Cực rồi.
Võ Trinh là một người ăn không ngồi rồi có tiếng, thường xuyên đi dạo qua cung Thái Cực và cung Đại Minh, quen đường quen nẻo đi thẳng đến chỗ gần quan thự của hình bộ. Tuy nhiên sẽ không ổn lắm nếu nàng cứ trắng trợn đi vào, dù sao thì nàng cũng là một kẻ quậy phá có tiếng. Hơn nữa, cha và tỷ tỷ đã tha thiết cảnh cáo nàng không được hù dọa Mai đại lang quân.
Võ Trinh suy nghĩ nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy gần đó có một cung điện nhỏ để không nên lao thẳng vào đó. Một lúc sau, cánh cửa màu đỏ son được đẩy ra một khe hở, thứ đi ra không phải Võ Trinh mà là một con mèo ly hoa đen xám có đôi mắt cam, bộ lông mượt mà sạch sẽ. Mèo ly hoa nheo mắt nhìn về phía ánh nắng chói chang, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên cung điện, chạy nhanh về phía quan thự hình bộ.
Trong cung điện nơi con mèo ly hoa xuất hiện trước đó không có một ai, chỉ có chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm mà Võ Trinh mặc trước đó cùng chiếc roi ngựa trên xà ngang.
Một vài quan chức nhỏ của hình bộ đang hóng mát ở hành lang, mặt mày hớn hở trò chuyện về các cô nương ở phường Bình Khang thì nhìn thấy một con mèo ly hoa điềm tĩnh vừa bước đi vừa từ trên cao quan sát xung quanh, nhưng không ai để ý nhiều đến nó.
Thấy không ai chú ý đến con mèo ly hoa đang bước đi trên mái hiên, nàng bèn chậm rãi vừa ngắm cảnh vừa tìm người. Kỳ thực chỗ quan thự này Võ Trinh mới đến có hai lần, cũng không quen thuộc lắm, bây giờ nàng đã biến thành mèo, không thể tìm người hỏi đại lang nhà họ Mai ở đâu nên chỉ có thể tự mình đi tìm.
Tìm người thực sự không phải việc dễ dàng, đặc biệt là nàng không biết Mai đại lang trông như thế nào, Võ Trinh lang thang khắp quan thự một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy. Đang nằm nghỉ ngơi trên đầu tường thì chợt nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai quan chức nhỏ.
"Phải làm sao với đống này đây?"
"Đưa cho Mai lang trung đi, để ngài ấy sao chép một bản xong ký tên rồi nhập kho là được."
Võ Trinh vừa nghe thấy ba chữ "Mai lang trung" lập tức có sức sống, đứng dậy đi theo. Tên quan chức nhỏ ôm đống công văn kia đang bước đi thì chợt nhìn thấy mèo ly hoa đang đi theo mình trên bờ tường bên cạnh, ánh mắt hắn chợt sáng, đưa tay về phía nàng vẫy gọi: "Mèo con tới đây~mèo con tới đây nào~"
Mấy cọng râu quanh miệng Võ Trinh giật giật, mỗi khi nàng biến thành như này đi ra ngoài sẽ luôn có mấy người yêu thích mèo vẫy tay trêu nàng như này, xem ra người này cũng rất thích mèo. Tuy nhiên trên mặt vị lang quân này có một chút tàn nhang, giống như vùi mặt vào hũ mè, trên mặt lấm tấm hạt mè.
Tên quan kia lại gọi, chợt nhìn thấy con mèo ly hoa lười biếng duỗi chân ra, một cục sỏi nhỏ từ trên tường bay thẳng vào đầu khiến cậu ta kêu đau. Tiểu lang quân mặt hạt mè chỉ có thể nhìn về phía tường rồi thở dài, sờ trán tiếp tục đi về phía trước. Cậu ta vừa đi vừa chốc chốc quay sang nhìn con mèo ly hoa đang chậm rãi đi theo mình. Nhưng khi cậu ta đi đến chỗ của Mai lang trung, ngẩng đầu lên thì không thấy con mèo đi theo mình nữa.
Tên quan chức giao công văn xong rồi rời đi nhưng Võ Trinh thì không, nàng ngồi xổm trên mái hiên, nhìn về phía cửa sổ đang mở ở đối diện. Có một bóng người đang cúi đầu làm việc bên cạnh cửa sổ, là đại lang nhà họ Mai mà nàng đang tìm.
Hắn mặc áo quan màu đỏ thắm, mang khăn chít đầu màu đen, nhìn từ phía sau trông cao ráo. Đúng vậy, Mai đại lang quay lưng về phía cửa sổ nên Võ Trinh hoàn toàn không nhìn thấy mặt y.
Mái hiên nơi nàng ngồi xổm vẫn cách đối diện quá xa, Võ Trinh nhìn thấy cây ngô đồng cao lớn trồng trước cửa sổ, nàng nhảy khỏi mái hiên, lưu loát leo lên cây ngô đồng cách cửa sổ rất gần.
Cây ngô đồng đang nở hoa, loài hoa ngô đồng này là loài hoa nở nhiều nhất vào cuối xuân, trên nền đá xanh đã phủ trắng một mảng hoa. Khi Võ Trinh nhảy lên cành cây, hoa ngô đồng trên cành cây lớn ào ạt rơi xuống đất giống như bị gió thổi.
Võ Trinh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi cành cây trũng xuống do trọng lượng của mèo nọ, còn nàng thì tiến một chút nữa rồi mới dừng lại, thu móng vuốt yên bình nằm trên cành cây nở đầy hoa ngô đồng, ngắm nhìn bóng người bên trong.
Dưới ánh nắng ấm áp cuối mùa xuân, những bông hoa ngô đồng tỏa ra hương thơm thoang thoảng khiến người ta buồn ngủ không lí do. Mèo ly hoa trên cành cây ngáp dài, lộ ra hàm răng trắng nhọn.
Rũ đuôi nhỏ xuống ngọn cây ngô đồng, Võ Trinh nheo mắt nhìn Mai lang quân, từ mái tóc được búi gọn gàng trong chiếc khăn đen, chiếc cổ thon dài đến tấm lưng không mấy cường tráng nhưng thẳng tắp, xuống dưới là thắt lưng được buộc chặt.... Chà, ừm, eo này được đó. Trên cành cây mèo nọ động động móng vuốt.
Hình như cảm nhận được gì đó, Mai đại lang đang ngồi làm việc bên trong bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Vừa vặn nhìn thấy một con mèo ly hoa cũng đang nhìn mình ở trên cành cây ngô đồng.
Nhìn cảnh tượng một con mèo ly hoa đè lên cành cây ngô đồng, Mai đại lang không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh nhìn mèo nọ và cành cây đong đưa theo gió.
Rốt cuộc thì Võ Trinh cũng nhìn được tướng mạo của Mai đại lang. Thầm nghĩ: Đẹp, không xấu.
Võ Trinh là ai cơ chứ, các tiểu lang quân tuấn tú mà nàng từng gặp nhiều đếm không xuể, nam nhân trước mặt chỉ có thể coi là dung mạo bình phàm không xuất sắc nhưng đem lại cảm giác thoải mái. Hắn trông không trắng trẻo ngây thơ giống Mai Tứ em họ hắn, cũng không thanh diễm như Mai quý phi, nếu phải chọn một từ để miêu tả toàn bộ con người hắn thì có lẽ là "Ngay thẳng".
Đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm, nét mặt thư thái sắc bén, sự sắc bén này không phải sự sắc bén của một thanh kiếm mà như một luồng khí lạnh lẽo uy nghiêm của người chuyên dùng hình phạt.
Nhìn khí chất đứng đắn đoan chính này của lang quân, Võ Trinh thầm thở dài, nói thật thì đây là kiểu người nàng khó đối phó nhất.
Mai lang quân ngoảnh lại nhìn con mèo ly hoa ngoài cửa sổ, cổ tay nâng lên lơ lửng, mực trên bút còn đọng lại nhỏ giọt rơi xuống giấy thành chấm đen. Y quay lại, vứt tờ giấy dính mực sang một bên, lấy một tờ giấy được chuẩn bị sẵn ra tiếp tục công việc.
Người muốn nhìn cũng nhìn rồi, vốn dĩ cũng nên rời đi nhưng không biết nàng suy nghĩ gì, có lẽ do lười cử động thế nên cứ tiếp tục nằm ở đó ngắm nhìn bóng lưng của Mai lang quân.
Nàng ngắm hồi lâu vô thức lẩm bẩm. Người khác thì thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí sau khi làm được một lúc hoặc tán gẫu với đồng liêu, lén lút lười biếng. Còn vị Mai lang quân này thì khác hoàn toàn, từ lúc nàng ngồi đó đã không thấy y động đậy, ngòi bút vẫn không dừng lại, chỉ có xấp giấy bên cạnh càng lúc càng nhiều.
Không biết thời gian trôi bao lâu, cuối cùng thì Mai lang quân cũng đứng dậy, Võ Trinh đang ngủ gật cũng ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng giật mình. Lúc hắn ngồi không để ý lắm, lúc đứng dậy thì nàng mới nhận ra Mai đại lang này cao thật đấy. Chiều cao của nàng là chuẩn nhất trong số các nữ tử, không thua kém nam nhân là bao, nhưng Mai lang quân lại cao hơn nàng nửa cái đầu.
Không biết có phải là vì hắn quá cao hay không nhưng Võ Trinh cảm thấy hắn trông gầy hơn sau khi đứng lên, kiểu gầy mảnh khảnh của văn nhân thanh quý.
Mai lang quân vừa đi ra khỏi phòng thì Võ Trinh cũng đứng dậy, từ trên cành cây nhảy xuống cửa sổ, nàng định đi về phía án kỷ*.
(*án kỷ: là từ thời xưa chỉ chiếc bàn dùng để viết, vẽ.)
Kết quả là vẫn còn ngáy ngủ nên vô tình chọn chỗ đáp không được ổn lắm, bàn chân dẫm phải nghiên mực, phần lông xù trắng ở chân trước lập tức bị lem. Võ Trinh không do dự ấn chân mèo lên tờ giấy bỏ đi, tạm lau chân trước.
Trên tờ giấy bỏ đi kia lưu lại mấy dấu chân mèo thì Mai lang quân trở lại. Hắn đi lấy nước uống, không ngờ là vừa bước vào thì thấy con mèo ly hoa không sợ người, bị hắn nhìn thấy cũng không bỏ chạy, thậm chí còn ấn một dấu hoa mai lên tờ giấy trước mặt hắn.
Mai lang quân không uống ngụm nước nào từ chiếc ấm hắn vừa mang vào mà dùng nó để rửa móng cho mèo ly hoa.
Võ Trinh cảm thấy Mai lang quân thoạt nhìn không giống người thích mèo cho lắm, nên khi thấy hắn dùng nước rửa móng cho mình, Võ Trinh rất kinh ngạc.
Sau khi rửa xong, Mai lang quân thấy con ly hoa đang lắc cái chân ướt đẫm, đột nhiên đặt chiếc ấm sang một bên, lấy tay áo của mình đưa ra trước mặt mèo nọ.
Mèo ly hoa ngừng cử động trong phút chốc, rất tự nhiên ấn chân mèo lên tay áo hắn cọ cọ.
Chân khô rồi thì mèo ly hoa nhảy ra từ cửa sổ rời đi, Mai lang quân thì tiếp tục công việc của mình.
Hoa ngô đồng bên ngoài, xào xạc rơi xuống.
Võ Trinh bị Võ hoàng hậu đuổi ra khỏi điện, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của nàng: "Trở về chờ xuất giá đi."
Nàng nhún vai, cầm theo roi ngựa bước ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ. Đi ngang qua một hành lang dài, nàng gặp phải hoàng đế, trong tay hoàng đế cầm mấy tờ giấy, đang lẩm bẩm điều gì đó. Dáng vẻ chìm đắm không thể cưỡng lại được, hơn chục thái giám cùng cung nữ cúi đầu lặng lẽ đi theo sau. Võ Trinh dừng lại, hành lễ gọi: "Bệ hạ."
Đến khi hoàng đế nghe thấy giọng của nàng mới rời mắt khỏi bản nhạc phổ, ngó nhìn Võ Trinh. Thấy nàng ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng không nói gì, chỉ mỉm cười ân cần hỏi: "Là nhị nương đó hả, đến thăm hoàng hậu sao."
Võ Trinh: "Vâng ạ, vừa mới ở chỗ hoàng hậu."
Hoàng đế vung vẩy xấp giấy trong tay, ra vẻ thần bí nói: "Nhị nương, ngươi có biết đây là gì không?"
Võ Trinh hiểu ngay lập tức: "Ca khúc mới của bệ hạ?"
Hoàng đế vui vẻ cười lớn, đắc ý nói: "Đúng vậy, quý phi nói ca khúc mới này rất hay, ta cũng rất hài lòng, đã đưa cho các nhạc công ở Hạnh Viên tập rồi, sáng tác vũ đạo nữa, đến lúc xong sẽ cho ngươi đến thưởng thức."
Sở dĩ hoàng đế đối xử tốt với Võ Trinh như vậy, thứ nhất vì nàng là em gái ruột của Võ hoàng hậu, thứ hai là vì bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, yêu thích âm nhạc. Hơn nữa hoàng đế đánh giá cao năng lực thưởng thức giám định của nàng, rất nhiều lần mời nàng vào cung để cùng thưởng thức vũ nhạc.
Hoàng đế trò chuyện mấy câu với Võ Trinh rồi vội vã rời đi, đi về phía Hạnh viên, nơi các nhạc công cùng vũ sư biểu diễn.
Võ Trinh tiếp tục đi dọc theo hành lang dài, nếu muốn xuất cung về phủ Dự Quốc Công thì nên đi về phía Húc Phượng Môn nhưng nàng lại đi thẳng đến Kiến Hưng Môn, đi qua quảng trường rộng lát đá cẩm thạch trắng thì tiến về phía cung Thái Cực.
Sau khi hoàng đế và hoàng hậu chuyển đến cung Đại Minh, nơi làm việc của các đại thần cũng lần lượt dời đến đó, nhưng không phải tất cả đều dời, một số tư liệu ở quan thự* thực sự quá nhiều, không có cách nào để di chuyển, hơn nữa bình thường hoàng đế cũng ít cần đến nên dứt khoát để lại cung Thái Cực, ví dụ như hình bộ, mấy bộ khác vẫn ở cung Thái Cực, đương nhiên các quan viên của các bộ cũng ở đó.
(*quan thự: từ dùng để chỉ các cơ quan triều đình.)
Đại lang nhà họ Mai, Tư lang trung thuộc hình bộ, nàng muốn xem đối phương thì tất nhiên đi đến cung Thái Cực rồi.
Võ Trinh là một người ăn không ngồi rồi có tiếng, thường xuyên đi dạo qua cung Thái Cực và cung Đại Minh, quen đường quen nẻo đi thẳng đến chỗ gần quan thự của hình bộ. Tuy nhiên sẽ không ổn lắm nếu nàng cứ trắng trợn đi vào, dù sao thì nàng cũng là một kẻ quậy phá có tiếng. Hơn nữa, cha và tỷ tỷ đã tha thiết cảnh cáo nàng không được hù dọa Mai đại lang quân.
Võ Trinh suy nghĩ nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy gần đó có một cung điện nhỏ để không nên lao thẳng vào đó. Một lúc sau, cánh cửa màu đỏ son được đẩy ra một khe hở, thứ đi ra không phải Võ Trinh mà là một con mèo ly hoa đen xám có đôi mắt cam, bộ lông mượt mà sạch sẽ. Mèo ly hoa nheo mắt nhìn về phía ánh nắng chói chang, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên cung điện, chạy nhanh về phía quan thự hình bộ.
Trong cung điện nơi con mèo ly hoa xuất hiện trước đó không có một ai, chỉ có chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm mà Võ Trinh mặc trước đó cùng chiếc roi ngựa trên xà ngang.
Một vài quan chức nhỏ của hình bộ đang hóng mát ở hành lang, mặt mày hớn hở trò chuyện về các cô nương ở phường Bình Khang thì nhìn thấy một con mèo ly hoa điềm tĩnh vừa bước đi vừa từ trên cao quan sát xung quanh, nhưng không ai để ý nhiều đến nó.
Thấy không ai chú ý đến con mèo ly hoa đang bước đi trên mái hiên, nàng bèn chậm rãi vừa ngắm cảnh vừa tìm người. Kỳ thực chỗ quan thự này Võ Trinh mới đến có hai lần, cũng không quen thuộc lắm, bây giờ nàng đã biến thành mèo, không thể tìm người hỏi đại lang nhà họ Mai ở đâu nên chỉ có thể tự mình đi tìm.
Tìm người thực sự không phải việc dễ dàng, đặc biệt là nàng không biết Mai đại lang trông như thế nào, Võ Trinh lang thang khắp quan thự một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy. Đang nằm nghỉ ngơi trên đầu tường thì chợt nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai quan chức nhỏ.
"Phải làm sao với đống này đây?"
"Đưa cho Mai lang trung đi, để ngài ấy sao chép một bản xong ký tên rồi nhập kho là được."
Võ Trinh vừa nghe thấy ba chữ "Mai lang trung" lập tức có sức sống, đứng dậy đi theo. Tên quan chức nhỏ ôm đống công văn kia đang bước đi thì chợt nhìn thấy mèo ly hoa đang đi theo mình trên bờ tường bên cạnh, ánh mắt hắn chợt sáng, đưa tay về phía nàng vẫy gọi: "Mèo con tới đây~mèo con tới đây nào~"
Mấy cọng râu quanh miệng Võ Trinh giật giật, mỗi khi nàng biến thành như này đi ra ngoài sẽ luôn có mấy người yêu thích mèo vẫy tay trêu nàng như này, xem ra người này cũng rất thích mèo. Tuy nhiên trên mặt vị lang quân này có một chút tàn nhang, giống như vùi mặt vào hũ mè, trên mặt lấm tấm hạt mè.
Tên quan kia lại gọi, chợt nhìn thấy con mèo ly hoa lười biếng duỗi chân ra, một cục sỏi nhỏ từ trên tường bay thẳng vào đầu khiến cậu ta kêu đau. Tiểu lang quân mặt hạt mè chỉ có thể nhìn về phía tường rồi thở dài, sờ trán tiếp tục đi về phía trước. Cậu ta vừa đi vừa chốc chốc quay sang nhìn con mèo ly hoa đang chậm rãi đi theo mình. Nhưng khi cậu ta đi đến chỗ của Mai lang trung, ngẩng đầu lên thì không thấy con mèo đi theo mình nữa.
Tên quan chức giao công văn xong rồi rời đi nhưng Võ Trinh thì không, nàng ngồi xổm trên mái hiên, nhìn về phía cửa sổ đang mở ở đối diện. Có một bóng người đang cúi đầu làm việc bên cạnh cửa sổ, là đại lang nhà họ Mai mà nàng đang tìm.
Hắn mặc áo quan màu đỏ thắm, mang khăn chít đầu màu đen, nhìn từ phía sau trông cao ráo. Đúng vậy, Mai đại lang quay lưng về phía cửa sổ nên Võ Trinh hoàn toàn không nhìn thấy mặt y.
Mái hiên nơi nàng ngồi xổm vẫn cách đối diện quá xa, Võ Trinh nhìn thấy cây ngô đồng cao lớn trồng trước cửa sổ, nàng nhảy khỏi mái hiên, lưu loát leo lên cây ngô đồng cách cửa sổ rất gần.
Cây ngô đồng đang nở hoa, loài hoa ngô đồng này là loài hoa nở nhiều nhất vào cuối xuân, trên nền đá xanh đã phủ trắng một mảng hoa. Khi Võ Trinh nhảy lên cành cây, hoa ngô đồng trên cành cây lớn ào ạt rơi xuống đất giống như bị gió thổi.
Võ Trinh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi cành cây trũng xuống do trọng lượng của mèo nọ, còn nàng thì tiến một chút nữa rồi mới dừng lại, thu móng vuốt yên bình nằm trên cành cây nở đầy hoa ngô đồng, ngắm nhìn bóng người bên trong.
Dưới ánh nắng ấm áp cuối mùa xuân, những bông hoa ngô đồng tỏa ra hương thơm thoang thoảng khiến người ta buồn ngủ không lí do. Mèo ly hoa trên cành cây ngáp dài, lộ ra hàm răng trắng nhọn.
Rũ đuôi nhỏ xuống ngọn cây ngô đồng, Võ Trinh nheo mắt nhìn Mai lang quân, từ mái tóc được búi gọn gàng trong chiếc khăn đen, chiếc cổ thon dài đến tấm lưng không mấy cường tráng nhưng thẳng tắp, xuống dưới là thắt lưng được buộc chặt.... Chà, ừm, eo này được đó. Trên cành cây mèo nọ động động móng vuốt.
Hình như cảm nhận được gì đó, Mai đại lang đang ngồi làm việc bên trong bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Vừa vặn nhìn thấy một con mèo ly hoa cũng đang nhìn mình ở trên cành cây ngô đồng.
Nhìn cảnh tượng một con mèo ly hoa đè lên cành cây ngô đồng, Mai đại lang không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh nhìn mèo nọ và cành cây đong đưa theo gió.
Rốt cuộc thì Võ Trinh cũng nhìn được tướng mạo của Mai đại lang. Thầm nghĩ: Đẹp, không xấu.
Võ Trinh là ai cơ chứ, các tiểu lang quân tuấn tú mà nàng từng gặp nhiều đếm không xuể, nam nhân trước mặt chỉ có thể coi là dung mạo bình phàm không xuất sắc nhưng đem lại cảm giác thoải mái. Hắn trông không trắng trẻo ngây thơ giống Mai Tứ em họ hắn, cũng không thanh diễm như Mai quý phi, nếu phải chọn một từ để miêu tả toàn bộ con người hắn thì có lẽ là "Ngay thẳng".
Đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm, nét mặt thư thái sắc bén, sự sắc bén này không phải sự sắc bén của một thanh kiếm mà như một luồng khí lạnh lẽo uy nghiêm của người chuyên dùng hình phạt.
Nhìn khí chất đứng đắn đoan chính này của lang quân, Võ Trinh thầm thở dài, nói thật thì đây là kiểu người nàng khó đối phó nhất.
Mai lang quân ngoảnh lại nhìn con mèo ly hoa ngoài cửa sổ, cổ tay nâng lên lơ lửng, mực trên bút còn đọng lại nhỏ giọt rơi xuống giấy thành chấm đen. Y quay lại, vứt tờ giấy dính mực sang một bên, lấy một tờ giấy được chuẩn bị sẵn ra tiếp tục công việc.
Người muốn nhìn cũng nhìn rồi, vốn dĩ cũng nên rời đi nhưng không biết nàng suy nghĩ gì, có lẽ do lười cử động thế nên cứ tiếp tục nằm ở đó ngắm nhìn bóng lưng của Mai lang quân.
Nàng ngắm hồi lâu vô thức lẩm bẩm. Người khác thì thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí sau khi làm được một lúc hoặc tán gẫu với đồng liêu, lén lút lười biếng. Còn vị Mai lang quân này thì khác hoàn toàn, từ lúc nàng ngồi đó đã không thấy y động đậy, ngòi bút vẫn không dừng lại, chỉ có xấp giấy bên cạnh càng lúc càng nhiều.
Không biết thời gian trôi bao lâu, cuối cùng thì Mai lang quân cũng đứng dậy, Võ Trinh đang ngủ gật cũng ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng giật mình. Lúc hắn ngồi không để ý lắm, lúc đứng dậy thì nàng mới nhận ra Mai đại lang này cao thật đấy. Chiều cao của nàng là chuẩn nhất trong số các nữ tử, không thua kém nam nhân là bao, nhưng Mai lang quân lại cao hơn nàng nửa cái đầu.
Không biết có phải là vì hắn quá cao hay không nhưng Võ Trinh cảm thấy hắn trông gầy hơn sau khi đứng lên, kiểu gầy mảnh khảnh của văn nhân thanh quý.
Mai lang quân vừa đi ra khỏi phòng thì Võ Trinh cũng đứng dậy, từ trên cành cây nhảy xuống cửa sổ, nàng định đi về phía án kỷ*.
(*án kỷ: là từ thời xưa chỉ chiếc bàn dùng để viết, vẽ.)
Kết quả là vẫn còn ngáy ngủ nên vô tình chọn chỗ đáp không được ổn lắm, bàn chân dẫm phải nghiên mực, phần lông xù trắng ở chân trước lập tức bị lem. Võ Trinh không do dự ấn chân mèo lên tờ giấy bỏ đi, tạm lau chân trước.
Trên tờ giấy bỏ đi kia lưu lại mấy dấu chân mèo thì Mai lang quân trở lại. Hắn đi lấy nước uống, không ngờ là vừa bước vào thì thấy con mèo ly hoa không sợ người, bị hắn nhìn thấy cũng không bỏ chạy, thậm chí còn ấn một dấu hoa mai lên tờ giấy trước mặt hắn.
Mai lang quân không uống ngụm nước nào từ chiếc ấm hắn vừa mang vào mà dùng nó để rửa móng cho mèo ly hoa.
Võ Trinh cảm thấy Mai lang quân thoạt nhìn không giống người thích mèo cho lắm, nên khi thấy hắn dùng nước rửa móng cho mình, Võ Trinh rất kinh ngạc.
Sau khi rửa xong, Mai lang quân thấy con ly hoa đang lắc cái chân ướt đẫm, đột nhiên đặt chiếc ấm sang một bên, lấy tay áo của mình đưa ra trước mặt mèo nọ.
Mèo ly hoa ngừng cử động trong phút chốc, rất tự nhiên ấn chân mèo lên tay áo hắn cọ cọ.
Chân khô rồi thì mèo ly hoa nhảy ra từ cửa sổ rời đi, Mai lang quân thì tiếp tục công việc của mình.
Hoa ngô đồng bên ngoài, xào xạc rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro