Mãn Cấp Hắc Tâm Liên, Trọng Sinh Ngược Tra Hằng Ngày!
Chương 8
2024-12-04 19:40:48
“Ngồi xuống cùng ăn đi, nhiều thứ như vậy ta cũng ăn không vô.” Thẩm Thư Ý lên tiếng lần nữa.
Ngọc Bình còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đối mặt với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thẩm Thư Ý, không hiểu sao lại không dám phản bác nữa, chỉ đành ngồi xuống đối diện Thẩm Thư Ý.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, ngoài phòng mưa vẫn rơi tí tách như cũ, khẩu vị Thẩm Thư Ý không tốt, không ăn nhiều lắm.
Nhưng dù là như thế, không thừa nhận cũng không được, đây là bữa cơm thịnh soạn nhất các nàng được ăn trong hơn bốn năm đến Phật tự đến nay.
“Tiểu thư, ăn nữa chút đi.” Ngọc Bình không nhịn được khuyên nhủ.
Thẩm Thư Ý cũng đã nằm xuống, tựa ở trên nệm êm, ấm giọng nói: “Ta còn bệnh, ăn nhiều cũng không cần tiêu hóa nổi, ngươi ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa gọi Hồng Anh tới, chỉ là để nàng ta được hời rồi.”
Ngọc Bình sửng sốt vài giây, lập tức không từ chối nữa.
Không đến một phút đồng hồ, ngoài cửa đã vang lên một tràng bước chân vội vàng.
“Thời tiết má gì vậy, bắn đầy bùn lên người ta rồi!” Nói xong, một nha hoàn mặc áo váy màu quất thu dù lại, rồi vội vàng tiến vào.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm đã thấy đáy, sắc mặt Hồng Anh cứng lại vài giây.
Dù là còn thừa không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được đồ ăn đều là món ngon không tầm thường……
Hồng Anh bày ra một nụ cười gượng ép nói: “Tiểu thư với Ngọc Bình thế mà lại ăn vụng sau lưng ta, những thứ này ở đâu ra vậy?”
Ngọc Bình lạnh mặt nói: “Cái gì gọi là ăn vụng? Chẳng lẽ lại tiểu thư ăn cái gì còn phải bẩm báo với ngươi sao?”
Hồng Anh bị vả mặt, vẻ mặt khó coi.
Tuy nàng ta không để Thẩm Thư Ý vào mắt, nhưng đến cùng nàng vẫn là chủ tử của nàng ta.
“Cái này ngươi nói rất đúng, chỉ là do lâu lắm rồi ta chưa thấy qua đồ ngon như vậy, khó tránh khỏi kích động. Huống chi ta cũng chỉ lo lắng đồ không rõ nguồn gốc, sẽ gây bất lợi đối với tiểu thư……”
Ngọc Bình không chút khách khí nói: “Nếu như ngươi lo lắng cho tiểu thư như vậy, chẳng bằng đi bổ đống củi trong sân sớm đi.”
Thẩm Thư Ý đến Phật tự thanh tu, ban đầu là phải đưa một phần tiền nhan đèn.
Chỉ có điều bị Tần thị bày mưu đặt kế, Trí Viễn có chủ ý làm khó dễ, chỉ nói Thẩm gia không đưa đủ tiền.
Hai nha hoàn như Ngọc Bình với Hồng Anh nếu cũng muốn ăn cơm, thì phải đi làm việc cho chùa.
Hồng Anh vốn là nha hoàn thiếp thân bên người Tần thị, lúc trước bởi vì làm sai việc, cho nên chủ động xin đi giết giặc đến "chăm sóc” Thẩm Thư Ý.
Nhưng đến nơi này rồi, nàng ta căn bản không nghe sai sử, năm đầu tiên còn khá tốt, càng về sau càng càn rỡ, lúc nên làm việc hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngược lại còn nuốt riêng không ít đồ của Thẩm Thư Ý.
Cho tới bây giờ, Hồng Anh nghiễm nhiên đã thành nửa chủ tử, việc ăn uống của nàng ta không chịu chút ảnh hưởng gì, đồ ăn của Thẩm Thư Ý cùng với Ngọc Bình thì càng ngày càng kém.
Hồng Anh cũng không có chút chột dạ nào, cười nói: “Ta nói Ngọc Bình muội muội này, nào có đạo lý bắt nạt người khác như vậy, đồ ăn đều bị ngươi ăn hết rồi, công việc lại muốn để ta làm? Huống chi hiện tại vẫn còn mưa, tiểu thư đã bệnh rồi, nếu ta lại bị bệnh nữa, ai tới chăm sóc tiểu thư.”
Dứt lời, vừa tiếp tục nói: “Hơn nữa ngươi cũng ngâm mưa mấy ngày rồi, không bằng ngươi làm đi.”
Ngọc Bình tức giận không nhẹ, chăm sóc?
Đã lâu như vậy, ngoại trừ giở thủ đoạn trộm đồ, Hồng Anh từng chăm sóc cho tiểu thư lúc nào chứ.
Ngược lại là từng giây từng phút đều làm tai mắt của Tần thị, bẩm báo động tĩnh của tiểu thư.
Thẩm Thư Ý buông chén thuốc xuống, đáy chén đụng xuống mặt bàn phát ra một tiếng "keng”.
Hồng Anh vô thức nhìn về phía Thẩm Thư Ý, không khỏi ngây người.
Khuôn mặt thiếu nữ đặc biệt tái nhợt, nhưng dù là ở trong chùa cọ xát vài năm, nhưng vẫn là một mỹ nhân quyến rũ như cũ.
Gương mặt thanh lệ mà lịch sự tao nhã, tự mang theo vài phần xa cách cùng với vẻ lạnh nhạt.
Mà đôi mắt kia rất đẹp, giống như làn nước mùa thu dịu dàng, trong veo thanh thấu, càng nhìn vào, lại cảm thấy sâu trong con ngươi kia có khắc vẻ đẹp tận xương, mê hoặc người khác giống như dụ ngươi rơi vào, buộc phải rút lui khỏi trăm hoa đua nở đầy sức sống.
Một cái chớp mắt kia, cái gì mà tuyệt sắc khuynh thành, mặt như sắc xuân đều không còn quan trọng…… Chỉ khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn chết chìm trong đôi mắt nhu sóng kia.
“Mấy ngày nay củi tạm thời không cần bổ, ta đã dùng ngọc bội đổi đồ ăn với phòng bếp trong một tuần rồi.”
Thẩm Thư Ý chậm rãi mở miệng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi lên trên người Hồng Anh, bắt đầu đánh giá.
Hồng Anh mặc áo váy màu quất mới tinh, ở Phật tự mấy năm, ngược lại còn mượt mà hơn chút so với lúc còn ở Thẩm phủ, giống như tiểu thư nhà phú gia được nuông chiều.
Rõ ràng vóc người không khác mấy với Ngọc Bình, Ngọc Bình gầy chỉ còn bộ xương, mà nàng ta lại mặt mũi hồng hào, nàng ta càng giống chủ tử hơn người làm tiểu thư như nàng.
Hồng Anh sửng sốt vài giây, kinh ngạc nói: “Trong tay tiểu thư còn có ngọc bội?”
Thẩm Thư Ý nâng chung trà lên: “Lúc trước là ta nhớ nhầm rồi, chỉ cảm thấy đồ mẫu thân để lại cho ta thì không nên động vào, cho nên mới khiến các ngươi đi theo ta chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Nghe Thẩm Thư Ý nói như vậy, Ngọc Bình có hơi nóng nảy.
Ngọc Bình còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đối mặt với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thẩm Thư Ý, không hiểu sao lại không dám phản bác nữa, chỉ đành ngồi xuống đối diện Thẩm Thư Ý.
Một bữa cơm ăn rất yên tĩnh, ngoài phòng mưa vẫn rơi tí tách như cũ, khẩu vị Thẩm Thư Ý không tốt, không ăn nhiều lắm.
Nhưng dù là như thế, không thừa nhận cũng không được, đây là bữa cơm thịnh soạn nhất các nàng được ăn trong hơn bốn năm đến Phật tự đến nay.
“Tiểu thư, ăn nữa chút đi.” Ngọc Bình không nhịn được khuyên nhủ.
Thẩm Thư Ý cũng đã nằm xuống, tựa ở trên nệm êm, ấm giọng nói: “Ta còn bệnh, ăn nhiều cũng không cần tiêu hóa nổi, ngươi ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa gọi Hồng Anh tới, chỉ là để nàng ta được hời rồi.”
Ngọc Bình sửng sốt vài giây, lập tức không từ chối nữa.
Không đến một phút đồng hồ, ngoài cửa đã vang lên một tràng bước chân vội vàng.
“Thời tiết má gì vậy, bắn đầy bùn lên người ta rồi!” Nói xong, một nha hoàn mặc áo váy màu quất thu dù lại, rồi vội vàng tiến vào.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm đã thấy đáy, sắc mặt Hồng Anh cứng lại vài giây.
Dù là còn thừa không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được đồ ăn đều là món ngon không tầm thường……
Hồng Anh bày ra một nụ cười gượng ép nói: “Tiểu thư với Ngọc Bình thế mà lại ăn vụng sau lưng ta, những thứ này ở đâu ra vậy?”
Ngọc Bình lạnh mặt nói: “Cái gì gọi là ăn vụng? Chẳng lẽ lại tiểu thư ăn cái gì còn phải bẩm báo với ngươi sao?”
Hồng Anh bị vả mặt, vẻ mặt khó coi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nàng ta không để Thẩm Thư Ý vào mắt, nhưng đến cùng nàng vẫn là chủ tử của nàng ta.
“Cái này ngươi nói rất đúng, chỉ là do lâu lắm rồi ta chưa thấy qua đồ ngon như vậy, khó tránh khỏi kích động. Huống chi ta cũng chỉ lo lắng đồ không rõ nguồn gốc, sẽ gây bất lợi đối với tiểu thư……”
Ngọc Bình không chút khách khí nói: “Nếu như ngươi lo lắng cho tiểu thư như vậy, chẳng bằng đi bổ đống củi trong sân sớm đi.”
Thẩm Thư Ý đến Phật tự thanh tu, ban đầu là phải đưa một phần tiền nhan đèn.
Chỉ có điều bị Tần thị bày mưu đặt kế, Trí Viễn có chủ ý làm khó dễ, chỉ nói Thẩm gia không đưa đủ tiền.
Hai nha hoàn như Ngọc Bình với Hồng Anh nếu cũng muốn ăn cơm, thì phải đi làm việc cho chùa.
Hồng Anh vốn là nha hoàn thiếp thân bên người Tần thị, lúc trước bởi vì làm sai việc, cho nên chủ động xin đi giết giặc đến "chăm sóc” Thẩm Thư Ý.
Nhưng đến nơi này rồi, nàng ta căn bản không nghe sai sử, năm đầu tiên còn khá tốt, càng về sau càng càn rỡ, lúc nên làm việc hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngược lại còn nuốt riêng không ít đồ của Thẩm Thư Ý.
Cho tới bây giờ, Hồng Anh nghiễm nhiên đã thành nửa chủ tử, việc ăn uống của nàng ta không chịu chút ảnh hưởng gì, đồ ăn của Thẩm Thư Ý cùng với Ngọc Bình thì càng ngày càng kém.
Hồng Anh cũng không có chút chột dạ nào, cười nói: “Ta nói Ngọc Bình muội muội này, nào có đạo lý bắt nạt người khác như vậy, đồ ăn đều bị ngươi ăn hết rồi, công việc lại muốn để ta làm? Huống chi hiện tại vẫn còn mưa, tiểu thư đã bệnh rồi, nếu ta lại bị bệnh nữa, ai tới chăm sóc tiểu thư.”
Dứt lời, vừa tiếp tục nói: “Hơn nữa ngươi cũng ngâm mưa mấy ngày rồi, không bằng ngươi làm đi.”
Ngọc Bình tức giận không nhẹ, chăm sóc?
Đã lâu như vậy, ngoại trừ giở thủ đoạn trộm đồ, Hồng Anh từng chăm sóc cho tiểu thư lúc nào chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại là từng giây từng phút đều làm tai mắt của Tần thị, bẩm báo động tĩnh của tiểu thư.
Thẩm Thư Ý buông chén thuốc xuống, đáy chén đụng xuống mặt bàn phát ra một tiếng "keng”.
Hồng Anh vô thức nhìn về phía Thẩm Thư Ý, không khỏi ngây người.
Khuôn mặt thiếu nữ đặc biệt tái nhợt, nhưng dù là ở trong chùa cọ xát vài năm, nhưng vẫn là một mỹ nhân quyến rũ như cũ.
Gương mặt thanh lệ mà lịch sự tao nhã, tự mang theo vài phần xa cách cùng với vẻ lạnh nhạt.
Mà đôi mắt kia rất đẹp, giống như làn nước mùa thu dịu dàng, trong veo thanh thấu, càng nhìn vào, lại cảm thấy sâu trong con ngươi kia có khắc vẻ đẹp tận xương, mê hoặc người khác giống như dụ ngươi rơi vào, buộc phải rút lui khỏi trăm hoa đua nở đầy sức sống.
Một cái chớp mắt kia, cái gì mà tuyệt sắc khuynh thành, mặt như sắc xuân đều không còn quan trọng…… Chỉ khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn chết chìm trong đôi mắt nhu sóng kia.
“Mấy ngày nay củi tạm thời không cần bổ, ta đã dùng ngọc bội đổi đồ ăn với phòng bếp trong một tuần rồi.”
Thẩm Thư Ý chậm rãi mở miệng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi lên trên người Hồng Anh, bắt đầu đánh giá.
Hồng Anh mặc áo váy màu quất mới tinh, ở Phật tự mấy năm, ngược lại còn mượt mà hơn chút so với lúc còn ở Thẩm phủ, giống như tiểu thư nhà phú gia được nuông chiều.
Rõ ràng vóc người không khác mấy với Ngọc Bình, Ngọc Bình gầy chỉ còn bộ xương, mà nàng ta lại mặt mũi hồng hào, nàng ta càng giống chủ tử hơn người làm tiểu thư như nàng.
Hồng Anh sửng sốt vài giây, kinh ngạc nói: “Trong tay tiểu thư còn có ngọc bội?”
Thẩm Thư Ý nâng chung trà lên: “Lúc trước là ta nhớ nhầm rồi, chỉ cảm thấy đồ mẫu thân để lại cho ta thì không nên động vào, cho nên mới khiến các ngươi đi theo ta chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Nghe Thẩm Thư Ý nói như vậy, Ngọc Bình có hơi nóng nảy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro