Trợ giúp
Thường Yên
2024-11-15 20:44:35
"Dạ bẩm, Đức ông có lời mời cô Niệm Tâm quay lại một lát ạ." Tên gia nhân cúi thấp đầu, giọng không cảm xúc.
Tôi nhíu mày, trong đầu vẫn vang lên tiếng chuông cảnh báo inh ỏi.
Kiểu hào môn thế gia như thế này không thiếu bí mật, mà cái nào cũng đều có ảnh hưởng vô cùng lớn. Thêm một việc chi bằng bớt một việc, bởi vậy mà khi nãy không đợi Chiêu Văn Vương phải nói tới câu thứ hai mà tôi đã vội đồng ý rời khỏi nơi này.
Tên hầu khom lưng, tay làm động tác "mời" rất lễ phép. Tôi không còn cách nào khác, cùng Đông Ly nhanh chân quay trở lại gian phòng khách. Không khí giữa ba người đàn ông kia vào lúc này có chút không tự nhiên, thậm chí còn hơi nặng nề.
Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, Quận vương Thánh Nô, Quân Trì... mỗi người một vẻ mặt, e là trong lòng họ cũng mang những tâm sự khác nhau.
Tôi lại nhún người chào hỏi: "Không biết Vương gọi tôi lại có chuyện gì ạ?"
Chiêu Văn Vương cùng con trai còn đang chần chừ chưa kịp mở miệng, Quân Trì đang đứng bên phải đã đáp lời tôi: "Vương cho mời tiểu thư quay lại cũng là có việc muốn nhờ."
Nói xong liền quay về phía Chiêu Văn Vương cúi đầu, mời nói tiếp.
Tôi bèn nói: "Xin Vương cứ nói thẳng, chỉ cần giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chiêu Văn Vương tỏ ra rất khó xử: "Chẳng là... con gái út của ta, Thánh An, mất tích từ chiều hôm qua... Chúng ta đã cho người đi tìm kiếm khắp ngõ ngách kinh đô này nhưng vẫn không thấy..."
Thánh Nô tiếp lời: "Việc em gái ta bị mất tích vô cùng nghiêm trọng nên tuyệt đối không thể công khai, hiện trong phủ chỉ có một số ít người biết mà thôi. Trong ngày mai nhất quyết phải tìm thấy người, nhưng tình hình như hiện tại thì..."
Tôi lạnh lùng nhìn Thánh Nô, nghe giọng điệu có vẻ như hắn ta không lo lắng cho em gái mình lắm thì phải. Lại quan sát Chiêu Văn Vương thật nhanh, thấy đuôi mắt ông trĩu xuống, cả người dựa hẳn vào gối tựa trên sạp. Đây mới đúng là dáng vẻ của một người cha đang lo lắng cho sự an nguy con gái.
Tôi nheo mắt, lặp lại lời của Thánh Nô trong vô thức: "Trong ngày mai nhất định phải tìm thấy..."
Hắn ta còn nhấn mạnh vào câu này, chứng tỏ sau ngày mai sẽ có chuyện gì đó diễn ra và phải có sự xuất hiện của Thánh An. Tôi đồ rằng Thánh Nô còn lo lắng cho việc này còn hơn cả em gái mình nữa.
Quân Trì bỗng nói: "Tiểu thư Niệm Tâm chớ hiểu lầm, Chiêu Văn Vương và Quận vương đang vô cùng lo lắng cho an nguy của Quận chúa."
Tôi hơi giật mình, chưa kịp phản ứng lại. Quân Trì quả thực cũng là một người có năng lực quan sát và nắm bắt tình huống tốt. Ví như vừa rồi, anh ta rất có thể đã quan sát được "vẻ mặt đánh giá" của tôi nên mới mở miệng bênh vực cho Thánh Nô.
Chiêu Văn Vương cũng lên tiếng: "Mong được tiểu thư giúp đỡ!"
Chuyện này thì đúng là không giúp không được.
"Tới quân lính của Chiêu Văn Vương cũng không tìm được Quận chúa sao?" Tôi dò hỏi, tuy rằng cũng đã nắm được đại khái vấn đề.
Trần Nhật Duật tỏ ra khó xử, Thánh Nô lại chen vào trả lời: "Chuyện em gái ta bị mất tích không thể đồn ra ngoài được... Bởi vậy tất cả lũ lính tráng đều phải bí mật tìm kiếm."
Quân Trì bổ sung: "Việc này cũng gây cản trở không ít."
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: "Vậy vì sao nhất định phải tìm được trong ngày mai?"
Gã Quận vương Thánh Nô kia lại định mở miệng, phía trên Chiêu Văn Vương liền hắng giọng một cái. Tôi không có cảm tình với tên Quận vương này, bởi vậy khi nói chuyện ánh mắt đều hướng về phía Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, có lẽ ông cũng đôi phần hiểu được.
"Ngày kia là lễ Nạp Tế của Thánh An và Hưng Trí vương."
Lễ Nạp Tế là một trong sáu lễ của giá thú thời xưa. "Giá" là gả chồng, "thú" là dựng vợ, đại khái chính là hôn nhân. Mà lễ Nạp Tế kia là chỉ việc nhà trai đưa sính lễ đến nhà gái.
"Hưng Trí vương...?"
"Đúng, Hưng Trí vương Trần Quốc Hiện." Quân Trì gật đầu.
Chà, cái họ "Trần Quốc" này chắc chỉ có con cháu nhà Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn mà thôi. Như để chứng thực cho suy đoán của tôi, Thánh Nô liền nói: "Lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần rồi. Nếu sắp tới còn xảy ra vấn đề gì thì e rằng sẽ không thể dễ dàng nói chuyện với phía Hưng Đạo vương nữa."
Câu cuối hắn ta còn kéo dài giọng, mắt hơi liếc về phía cha mình như muốn nhắc nhở mức độ nghiêm trọng của việc này. Xem ra chuyện cưới xin giữa Quận chúa Thánh An và Trí vương Trần Quốc Hiện cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không hơn không kém.
Vậy tóm lại là hai ngày trước lễ Nạp Tế, con gái út của Chiêu Văn Vương – Quận chúa Thánh An đột nhiên biến mất. Theo giọng điệu của Thánh Nô thì lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần, nếu ngày kia Thánh An mà không xuất hiện thì đến chín mươi chín phần trăm đám cưới cũng sẽ bị huỷ bỏ. Câu chuyện mất tích ở đây không đơn giản chỉ là an nguy của Quận chúa mà còn là danh tiết của cô, và đồng thời chính là thể diện của Chiêu Văn Vương!
Thánh An biến mất, là do bị bắt cóc hay có ẩn tình gì khác? Tạm thời tôi đã có thể loại bỏ trường hợp cô bị bắt cóc tống tiền hoặc do kẻ thù của Chiêu Văn Vương ra tay. Lý do ư? Kinh thành Thăng Long tuy không nhỏ, nhưng với thế lực của Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật thì không thể nào không điều tra ra được.
Quân Trì nói: "Được biết tiểu thư Niệm Tâm đã từng góp công sức trong việc tìm ra hung thủ trong vụ án liên hoàn Thần Giữ Của ngày ấy, cứu sống con gái của Đại hành khiển Trần Khắc Chung. Lần này chỉ mong Thánh An cũng sẽ may mắn như vậy."
Tôi thầm than trong lòng. Khi đó tôi còn bị tên Tống Chí Khiêm kia bắt nhốt dưới hầm suốt mấy ngày, đâu có làm được trò trống gì. Mấy người nên mời Quan gia của mấy người đến phá án, không khéo lại tìm được luôn ấy chứ.
Nghĩ là vậy nhưng đương nhiên tôi không dám nói ra miệng, đành cười khó xử: "Niệm Tâm thật sự không có tài cán như lời đồn, sợ rằng sẽ khiến Chiêu Văn Vương và Quận vương thất vọng."
Trần Nhật Duật không còn ngồi trên sạp nữa, ông đứng bật dậy, vội vã đến mức làm đổ cả chồng gối tựa cạnh bên. Có vẻ như ông sắp mất bình tĩnh tới nơi rồi.
Không dám để Chiêu Văn Vương phải lên tiếng, tôi nói thật nhanh: "Niệm Tâm sẽ cố hết sức mình! Ai đó có thể kể lại tình hình khi ấy giúp tôi được không?"
Quận vương Thánh Nô đỡ cha mình ngồi xuống sạp, Quân Trì tiếp tục là người phát ngôn thay cho cha con họ Trần kia.
"Chiều tối ngày hôm qua Quận chúa rời phủ ra phố đi dạo, có hầu gái Xuân Hương cùng hai hộ vệ phủ tháp tùng. Như mọi lần, Quận chúa ghé phủ đệ của Hưng Đạo vương tại kinh thành để dùng bữa tối. Đến khi trở về còn được Hưng Trí vương Quốc Hiện đưa tiễn một đoạn. Về đến Hoàng Lục phủ, đám hầu chờ mãi không thấy Quận chúa xuống xe liền lật mành che ra, mới hay rằng Quận chúa đã biến mất."
Quân Trì còn bổ sung thêm: "Trên đường về Quận chúa ngồi trong xe ngựa vẫn trò chuyện đôi ba câu với Xuân Hương đi bộ theo."
Quận chúa Thánh An giống như đã bốc hơi vào trong không khí, không một dấu tích. Phía Chiêu Văn Vương kiểm tra lại xe ngựa ba bốn lần, không phát hiện ra bất cứ cơ quan bí mật nào. Quân Trì đều đều thuật lại toàn cảnh câu chuyện, sự lo lắng trong mắt Chiêu Văn Vương lại càng rõ nét.
Trong lúc tôi trầm ngâm suy nghĩ, mấy người Chiêu Văn Vương cũng trao đổi riêng vài câu, thậm chí còn nhắc tới cả mấy lời đồn ma quái ngoài dân gian. Như vậy cũng có phần hợp lý, một người đang sống sờ sờ ra bỗng mất tăm mất tích, không tìm được kẻ đứng sau thì cũng chỉ còn có thể lấy ma quỷ ra để giải thích mà thôi.
Nói gì thì nói, tôi vẫn là một người con của thế kỷ 21 từng được tiếp xúc với những kỹ thuật tiên tiến của thế giới, cũng gọi là có chút ít kiến thức về khoa học hiện đại... Tôi có thể khẳng định rằng Thánh An mất tích là do con người gây ra, hoàn toàn không phải một thế lực siêu nhiên nào hết!
Ngoài ra, tuy tôi thực sự đã từng gặp ma, nhưng tôi vẫn luôn giữ vững niềm tin rằng ma quỷ về một góc độ nào đó chỉ là trò đùa của tâm lý. Yêu ma quỷ quái dù có thật, cũng không thể làm hại trực tiếp đến con người được.
"Tình hình lúc phát hiện ra Quận chúa biến mất ra sao?" Tôi đặt câu hỏi tiếp theo.
Chiêu Văn Vương liền đáp: "Khi ấy cả ta và Thánh Nô đều có việc phải tiến cung nên không có mặt ở phủ, tất cả là do đám hầu thưa lại. Khi Xuân Hương vén mành ra thì mới biết trên xe hoàn toàn trống không, Thánh An biến mất tự lúc nào cũng không rõ."
"Xuân Hương là hầu gái riêng của Quận chúa phải không ạ? Tôi có thể gặp cô ấy, trực tiếp nói chuyện vài câu được chứ?"
Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật gật nhẹ, Quận vương Thánh Nô liền sai người đi gọi Xuân Hương. Cô gái này ngang tuổi tôi, đã theo hầu Quận chúa Thánh An được gần mười năm. Đại khái tình cảm chủ tớ giữa hai người rất tốt. Xuân Hương quỳ sụp dưới đất, ngoan ngoãn bái kiến từng người một rồi mới ngẩng đầu lên. Trông cô nàng cũng khá xinh xắn đấy.
Chiêu Văn Vương lập tức "vào đề", nói rằng tiểu thư đây có vài thứ cần hỏi về ngày hôm qua. Ông không nhắc tới thân phận của tôi, ấy là một điều tốt.
Tôi đang đứng khá gần với Xuân Hương, có thể quan sát được từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. Và vì vậy mà cái nhướn mày cùng tròng mắt đột ngột giãn rộng kia đã hoàn toàn thu vào tầm mắt của tôi. Biểu cảm này... là sự sợ hãi.
Ha, không lo lắng, lại càng không phải cảm giác nhẹ nhõm vì có người giúp sức tìm kiếm chủ nhân. Chuyện này có vẻ thú vị đây.
Rất nhanh, Xuân Hương vội cúi rạp người xuống hô lên: "Dạ vâng ạ! Cô cứ hỏi ạ!"
Tôi mỉm cười, e rằng vẫn phải sử dụng cách thức cũ. Tôi hỏi: "Xuân Hương theo hầu Quận chúa được bao lâu rồi nhỉ?"
"Dạ bẩm, được tám năm rồi ạ."
"Đừng quỳ nữa, Xuân Hương cứ đứng dậy mà trả lời." Tôi nói như không để ý.
Cô nàng lại càng rạp người dưới đất: "Dạ... con không dám!"
Quân Trì nói: "Cứ nghe theo lời tiểu thư Niệm Tâm đi."
Ấy vậy mà Xuân Hương lại nghe theo răm rắp, không dám từ chối lần hai. Chà chà, mối quan hệ giữa anh ta và phủ vương này có vẻ không tầm thường thì phải.
Tôi hỏi: "Bình thường Quận chúa thích ăn món bánh gì nhất?"
Câu hỏi này quả nhiên khiến ba người đàn ông còn lại phải trố mắt ra nhìn tôi, Xuân Hương thì lộ vẻ kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thấy tôi vẫn không có ý định hỏi câu khác, Xuân Hương đành phải đáp lời: "Dạ bẩm, là...là... bánh gio mật."
"Lần cuối Quận chúa ăn bánh gio là khi nào?"
Xuân Hương khó hiểu nhìn tôi, Quận vương Thánh Nô tiến lên một bước, bộ dáng như muốn nói gì đó. Quân Trì liền ngăn lại: "Tiểu thư Niệm Tâm hỏi vậy nhất định có lý do của nàng, Quận vương xin hãy kiên nhẫn."
Thánh Nô liền đưa mắt lên cha mình, nhận được cái gật đầu của Chiêu Văn Vương mới chịu lùi lại, đồng thời ra lệnh cho Xuân Hương trả lời. Đối với câu hỏi này đương nhiên cô nàng phải ngẫm nghĩ giây lát rồi.
"Dạ... dạ... lần cuối Quận chúa ăn bánh là khoảng ba bốn ngày trước."
Tôi quan sát Xuân Hương thật kỹ càng rồi mới bảo cô kể tường tận lại tình huống ngày hôm qua.
Xuân Hương đương nhiên không hiểu nổi mục đích hỏi nhăng hỏi cuội của tôi, ngơ ngác mất một lúc rồi mới đều đều nói:
"Cuối giờ Mùi* ngày hôm qua, con cùng với hai anh em hộ vệ họ Võ – Võ Tài, Võ Trí đi theo Quận chúa tới phủ của Đức Hưng Đạo. Chúng con di chuyển bằng xe ngựa. Anh Tài thì đánh xe, còn con và anh Trí đi bộ. Mọi chuyện đều rất bình thường, trên đường về Quận chúa còn kể con nghe nhiều chuyện vui lắm ạ. À, người còn đùa với con rằng sắp tới sẽ không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai phủ nữa..."
Tôi giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc nhìn Xuân Hương.
Điểm quan trọng của câu chuyện là về đến phủ Vương, khi Xuân Hương mời Thánh An xuống xe thì bỗng thấy im ắng lạ thường. Cô bèn gạt tấm mành sang một bên, mới ngỡ ngàng nhận ra trong xe trống rỗng, không thấy Quận chúa của mình đâu nữa.
Tôi hỏi: "Ra khỏi phủ từ giờ Mùi, vậy mấy giờ thì về đến nơi?"
Xuân Hương đáp: "Dạ khoảng giờ Dậu* ạ."
Tôi lẩm bẩm tính, Quận chúa Thánh An ra ngoài vào cuối giờ Mùi - tương đương với 3 giờ chiều – còn khi trở về thì cũng là lúc trời chập choạng tối. Hừm...
Đột nhiên Xuân Hương oà khóc, quỳ xụp xuống cầu xin Chiêu Văn Vương trị tội vì không chăm sóc cho Quận chúa cẩn thận. Cảnh bày trước mắt là như vậy, nhưng không rõ vì sao tôi vẫn thấy có gì đó không đúng ở đây.
Tôi vỗ nhẹ vào tay Đông Ly rồi hất đầu về phía Xuân Hương, cô bé của tôi lập tức hiểu ám chỉ liền nhanh nhẹn kéo Xuân Hương đúng dậy rồi dúi cho chiếc khăn tay.
Tôi hắng giọng: "Đừng lo lắng, ta là người của Đại an phủ sứ, Quận chúa nhất định được tìm thấy sớm thôi!"
Đồng thời, tôi trao đổi ánh mắt với Quân Trì. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, trong phút chốc đã ghé tai Chiêu Văn Vương giải thích. Cha con Chiêu Văn Vương không phản ứng gì, mặc kệ tôi tự biên tự diễn.
Nghe tôi giới thiệu là người của đại an phủ sứ kinh đô, Xuân Hương không những không vui mừng mà còn lộ ra vẻ hoảng sợ, một lần nữa ngã lăn ra đất khóc lóc. Tôi lại nói Xuân Hương miêu tả lại chi tiết lúc phát hiện ra Thánh An mất tích.
Quận vương Thánh Nô đứng bên cạnh tựa như không chịu nổi nữa liền lớn tiếng chất vấn: "Con Hương đã kể lại rấ rõ rồi, tiểu thư còn không chịu nghĩ cách giúp nhà ta tìm được em gái mà lại cứ hỏi đi hỏi lại mất thời gian như thế này là sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn gã, Chiêu Văn Vương phía trên trầm giọng nói: "Thánh Nô! Đứng sang một bên!"
Cha già đã ra lệnh, gã Quận vương gây khó chịu cho người khác kia không còn cách nào khác đành im lặng lùi về sau. Còn Xuân Hương vẫn ngập ngừng, không biết nên mở miệng kể lại từ đâu. Tôi tốt bụng nhắc nhở: "Sau khi Quận chúa biến mất thì... chính xác là cô và hai anh em họ Võ kia đã làm gì?"
Quân Trì đã tiến đến đứng cạnh tôi tự khi nào, khuôn mặt thả lỏng như vừa ngộ ra điều gì đó.
Xuân Hương run rẩy một lúc, ấp a ấp úng mới nói được một câu hoàn chỉnh. Thì ra ngay khi phát hiện không thấy Quận chúa, anh em Võ Tài - Võ Trí quay trở lại phủ Hưng Đạo Vương còn hai tên gác cổng thì vội vã chạy vào trong để báo tin cho các vị bề trên đang có mặt ở nhà.
"Tất cả mọi người đều chạy đi làm công việc của mình, vậy Xuân Hương thì làm gì?" Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Xuân Hương sững người: "Con... con... ở lại ngoài cổng... để...để nếu Quận chúa xuất hiện thì cũng có con đón người ạ..."
Ồ, cũng hợp lý đấy chứ?
Tiếp tục hỏi han vài câu, tôi biết thêm một số thông tin khá hữu ích. Quận chúa Thánh An vốn có quan hệ khá thân thiết với con gái của Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn – tức cháu nội Hưng Đạo Vương – Quận chúa Quỳnh Dung. Vài tháng gần đây, sau khi đính ước với Trần Quốc Hiện thì "hai cô cháu" Thánh An và Quỳnh Dung thân càng thêm thân, tới mức bảy ngày thì Thánh An đã có ba bốn bận chạy sang phủ Hưng Đạo vương để bầu bạn cùng Quỳnh Dung rồi. Nhiều người còn đùa rằng Thánh An lấy Quỳnh Dung ra làm "bia đỡ đạn", mục đích thật sự của cô là được thoải mái gặp gỡ hôn phu – Hưng Trí Vương. Còn Chiêu Văn Vương ở nhà cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ con gái thích làm gì thì làm, dung túng hết sức. Chỉ là không ai đoán trước được đến giờ lại xảy ra sự việc mất tích như vậy.
"Ừm... vậy có ai kiểm tra lại xe ngựa trước khi đi báo tin không?"
Chẳng ngờ Xuân Hương lại trả lời rất nhanh: "Dạ có anh em họ Võ ạ!"
Tôi gật đầu, đoạn quay về phía Chiêu Văn Vương nhún gối một cái: "Tôi có thể trực tiếp xem xét kỹ chiếc xe ngựa ngày hôm qua một lần không? Ngoài ra tôi cũng muốn gặp hai hộ vệ họ Võ kia nữa."
Chiêu Văn Vương đồng ý, ra lệnh cho Quân Trì đi cùng giúp đỡ. Quân Trì đi song song với tôi, trông bộ dáng đã thoải hơn bội phần so với lúc tôi mới đến.
Anh ta cười nhạt: "Câu chuyện cũng không phức tạp đến thế."
Tôi hơi ngẩn người, phì cười: "Xem ra nhiệm vụ của tôi cũng sắp kết thúc rồi."
Quân Trì mím môi: "Tiểu thư cứ đùa."
Trong suốt đoạn đường còn lại chúng tôi không nói chuyện thêm câu nào nữa.
Tất cả xe ngựa của phủ Vương đều được sắp xếp ở phía cửa sau, khi chúng tôi đi đến nơi thì đã thấy hai người đàn ông với trang phục hộ vệ quỳ dưới đất chờ sẵn. Hẳn đây chính là Võ Tài Võ Trí rồi.
Quân Trì cho phép họ đứng lên, tôi lại nhờ hai anh em hộ vệ kia tả lại tình cảnh ngày hôm qua thêm một lần nữa. Hộ vệ của phủ Chiêu Văn Vương đúng là đã được huấn luyện rất tốt, tuy rằng chẳng biết tôi là ai nhưng vẫn rất lễ phép, gọi dạ bảo vâng.
Cũng không trừ lý do có sự hiện diện của Quân Trì ở đây, nhỉ?
Tôi tự khớp lời kể của Xuân Hương và anh em họ Võ, thấy cũng không có gì khác biệt. Đích thực Xuân Hương đã vén mành lên để hai người kia ngó vào trong, xác nhận không thấy quận chúa mới vội vã dắt díu nhau quay lại phủ Hưng Đạo Vương.
Thánh An đã thật sự biến mất không lý do sao?
Không thể nào.
Tôi bước vài bước, tiến đến gần chiếc xe ngựa. Gỗ tối màu, rèm nâu khá dày. Xe ngựa chỉ có hai cửa sổ nhỏ cạnh bên mà người trưởng thành không thể chui lọt, chỉ có duy nhất một lối ra vào ở phía trước. Phía dưới sàn là gỗ chắc, hoàn toàn không có cơ quan bí mật giúp Thánh An trốn thoát trên đường. Đại khái ngoại trừ ô cửa đằng trước thì bên trong xe ngựa căn bản là một không gian chết.
Hừm, tưởng như đã tìm được hướng đi mà lại bị chặn đứng lại một chỗ. Cảm giác này thật khó chịu. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, cả nửa canh giờ cũng không nghĩ ra thêm điều gì đành đánh tiếng với bên ngoài để chui ra.
Đông Ly luôn nhanh nhẹn, nghe tiếng tôi gọi liền vén tấm mành ra một bên. Quân Trì đứng ngay gần, đưa tay ra chờ để đỡ tôi bước xuống.
Chiếc xe ngựa được đặt thẳng hướng với mặt trời, ánh dương rực rỡ khiến tôi phải che mắt lại, theo bản năng muốn trốn phía sau rèm cửa.
Ồ?
Bóng đèn trong đầu tôi được bật sáng, mọi dòng suy nghĩ đều đã được khai thông. Thì ra là như vậy!
Tôi bám vào tay Quân Trì, nhảy xuống đất rồi quay sang Xuân Hương, hớn hở hỏi: "Hôm qua Thánh... à nhầm, Quận chúa đã mặc trang phục gì?"
Câu này dường như đã được hỏi hàng trăm ngàn lần nên Xuân Hương trả lời rất lưu loát rằng Quận chúa của cô có khoác áo ngoài màu tía, tóc búi truy kế như bình thường.
Lúc này Quân Trì cũng đang diện một bộ viên lĩnh màu tía tối màu, tôi liền chỉ sang anh: "Như thế này?"
Xuân Hương suy nghĩ mất một lúc: "Dạ bẩm, màu tía y như vậy."
Không có gì ngạc nhiên cả.
"Bây giờ tôi có việc muốn phiền cô Xuân Hương và hai vị hộ vệ đây một chút. Mọi người giúp tôi, diễn lại lúc phát hiện Quận chúa biến mất đi!"
Ai nấy đều tỏ ra khó hiểu, chỉ trừ Quân Trì. Anh ta đứng ung dung một bên, không biết rút đâu ra chiếc quạt giấy mà phe phẩy trước ngực, trên miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.
Tôi chăm chú nhìn Xuân Hương kéo hờ tấm mành che ra rồi ngó vào, tiếp đó gọi anh em họ Võ chạy đến. Cô một lần nữa kéo rèm, Võ Tài chỉ nhìn một cái rồi quay sang Võ Trí, hai người gật đầu với nhau. Trình tự trước khi đi báo tin là như vậy.
"Xong rồi." Tôi nở nụ cười với Quân Trì, không quên lén quan sát bộ dáng của Xuân Hương. Đúng như dự đoán, cô một lần nữa lại lộ ra vẻ sợ sệt, chỉ là lúc này lại vô cùng rõ ràng.
Quân Trì cho Xuân Hương và hai anh em họ Võ lui, đồng thời ra lệnh cho một tên hộ vệ khác đi theo Xuân Hương.
"Không cho phép nó rời phủ." Anh nhàn nhạt nói.
"Tiểu thư có thể nói cho Quân Trì nghe suy nghĩ của nàng được không?" Anh hơi cúi đầu, tỏ vẻ muốn học hỏi.
Tôi làm bộ sợ hãi: "E là cậu Quân Trì cũng đã đoán ra chân tướng, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ?"
"Tiểu thư Niệm Tâm khiêm tốn quá rồi. Nếu không nhờ nàng thì mọi chuyện vẫn còn chưa tỏ." Lại nói: "Nàng không cần e ngại, chúng ta cùng nhau phân tích một chút đi."
Tôi hơi ngẩn ngơ vì câu nói này nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần.
"Vậy... tất cả mọi chuyện đều là do..."
- --
Trở về gian phòng khách, tôi không nói hai lời liền xin phép cáo từ. Trên đường đi cả tôi và Quân Trì đều đã thống nhất suy đoán, mọi việc còn lại không can dự đến tôi nữa. Chiêu Văn Vương đương nhiên đồng ý, chỉ hận không thể một phát ném tôi ra ngoài để họ có thể bàn luận một cách riêng tư.
- --
"Cô, cô Niệm Tâm! Trên đời này thật sự có yêu ma quỷ quái không?" Đông Ly liến thoắng, hai tay châm trà vô cùng thành thục, tựa như đã thực hiện động tác này trong nhiều năm.
Tôi nhấp một ngụm trà đắng ngắt, tỏ ra không để ý: "Ma quỷ xuất phát từ tâm lý... ý tôi là từ trong tâm mình mà ra cả. Xấu xa ắt sinh lòng lo sợ, mà thiện lương thì sẽ sống trong bình an."
Đông Ly hoan hô một câu, lại tò mò: "Cô nói xem, vì sao Quận chúa Thánh An lại muốn trốn chạy như vậy? Ở phủ Đức Chiêu Văn không thoải mái ạ?"
"Không hẳn." Tôi nghiêng đầu, mắt nhìn về phía khung cửa sổ khép hờ. Tia nắng gầy guộc chiếu xuống nền đất, nhìn kỹ còn thấy bụi bay trong gió.
Phía bên ngoài có tiếng chim lảnh lót, tôi chợt tò mò, quyết định của Thánh An đã được nung nấu suốt năm tháng... hay một ngày nắng đẹp, cô đột ngột nhận ra mình muốn tự quyết định vận mệnh của bản thân?
Đích thực như tôi suy đoán, vụ mất tích này hoàn toàn không có sự can thiệp của người ngoài mà do chính "nạn nhân" – Quận chúa Thánh An gây ra.
Việc cô dàn dựng mình bị bắt cóc trước lễ Nạp Tế với Hưng Trí Vương chỉ chứng tỏ một điều: Thánh An không muốn trở thành vợ của Hưng Trí Vương. Để mọi thứ có thể diễn ra một cách ổn thoả, cô cố gắng xây dựng mối quan hệ với Quận chúa Quỳnh Dung để có thể ra vào phủ Hưng Đạo Vương một cách thoải mái. Từ đó, cho người tung tin đồn rằng bản thân có tình cảm sâu đậm với Trần Quốc Hiện, như vậy nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì người bị nghi ngờ cũng hoàn toàn không phải là cô.
Mặt khác, Thánh An suy tính đường đi nước bước để có thể biến mất hai ngày trước lễ Nạp Tế - thời gian mất tích không quá dài để đám hộ vệ của cha già Trần Nhật Duật có cơ hội tìm được cô, đồng thời cũng không quá sát ngày làm lễ khiến kẻ có tâm tư có thể suy đoán.
Và người giữ vai trò chủ chốt ở đây chính là hầu gái riêng của Quận chúa Thánh An – Xuân Hương. Cô ta theo hầu Thánh An đã lâu, có thể nói là một trăm phần trăm trung thành với Quận chúa. Trong phủ Chiêu Văn Vương có ai là không biết tình cảm hai chủ tớ bọn họ trước giờ vô cùng thân thiết, mà nghe nói mẹ đẻ của Xuân Hương cũng vẫn đang hầu hạ trong phủ.
Tất cả những thông tin này chỉ dẫn đến một điều rằng dù có điều gì không hay xảy ra với Quận chúa thì Xuân Hương cũng sẽ luôn được tin tưởng.
Chập tối ngày hôm ấy, Thánh An cùng hai tên hộ vệ và hầu gái riêng Xuân Hương từ phủ Hưng Đạo Vương trở về nhà. Trên đường cô còn tán gẫu với kẻ hầu, vui mừng nói rằng sắp tới không cần phải đi qua đi lại giữa hai nhà nữa.
Đây có thể nói là sự ám thị đầu tiên của cô đối với anh em họ Võ. Một là để chứng minh cô luôn ở trên xe ngựa, hai là thể hiện rằng mình rất mong chờ đến lễ cưới. Tiếp theo đó, khi xe ngựa dừng tại cổng lớn, Xuân Hương là người trèo lên xe để vén rèm lên mời Quận chúa xuống.
Thời điểm đất trời tranh sáng tối là lúc người ta dễ nhầm lẫn nhất, Thánh An nép mình vào một bên để Xuân Hương kéo hờ rèm sang để che chắn cho chủ nhân, đồng thời liên tục hô lên: "Quận chúa biến mất rồi!"
Hai anh em họ Võ cũng trong lòng rối bời chỉ dám đứng dưới đất nhìn vào trong xe, khi ấy Xuân Hương đã che chắn một nửa, đồng thời Thánh An còn mặc trang phục tối màu lại càng khó phát hiện.
Hai hộ vệ bị Xuân Hương tiếp tục ám thị rằng không thấy Quận chúa đâu, phải nhanh chóng đi tìm nên sẽ không kịp nghĩ đến việc kiểm tra kỹ xe ngựa rồi. Sau khi "điều động" nốt tên gác cửa, Xuân Hương cuối cùng cũng đã có cơ hội giúp Thánh An xuống xe và trốn đi như kế hoạch.
Thực tế vụ việc này khá đơn giản, chỉ trách mấy người Chiêu Văn Vương và thậm chí cả Quân Trì đều là người trong nhà, sẽ không thể đứng ở góc độ khách quan để phân tích mà thôi.
Mối quan hệ giữa Quân Trì và Chiêu Văn Vương đúng là không đơn giản, tôi còn có thể thấy được sự dè chừng của Quận vương Thánh Nô đối với anh ta nữa.
Tôi thở dài một hơi, vẫn là đừng nên dính vào danh gia vọng tộc thì hơn.
...
Đoàn Nhữ Hài mới nhậm chức, đi sớm về khuya. Vì nhà chỉ có hai chị em nên tôi luôn đợi cậu ta về ăn tối, nghe cậu kể mấy chuyện vụn vặt trong triều. Cậu ta kể đã có lần Trần Thuyên tức giận tới mức ném tấu chương xuống dưới đám triều thần, lớn giọng trách mắng rất đáng sợ.
"Toàn thân quan gia như muốn bốc khói, đám quan lại bọn tôi quỳ xụp dưới đất mà run sợ không thôi!" Đoàn Nhữ Hài uống một ngụm canh, vừa nhai cơm vừa nói. "Đừng thấy quan gia luôn cười mà tưởng ngài không để ý, tôi đã từng bị ngài giáo huấn cho một trận rồi đó."
Tôi gật gật đầu không tỏ ý kiến.
Ít ra cậu còn được nhìn thấy Trần Thuyên. Tôi có muốn gặp cũng...
Ơ kìa, sao tôi lại nghĩ như vậy nhỉ? Kỳ quặc.
Bỗng nhiên lại cảm thấy tức giận không lý do, tôi bỏ lại Đoàn Nhữ Hài mà chạy ra ngoài sân.
Đông Ly bám theo ngay phía sau, hớt hải kêu lên: "Cô chủ của tôi ơi, vừa ăn no xong đừng chạy nhanh như thế!"
Tôi quay đầu lại lườm cho một hồi. Người không biết lại tưởng cô là bà nội tôi nữa đó.
Nhất thời không muốn tranh cãi gì thêm với cô nàng, tâm trạng bức bối càng thêm bức bối nên tôi đuổi Đông Ly về phòng, một mình nằm trên võng ngắm bầu trời chi chít sao.
Đêm mùa hạ trời rất trong, ít mây nên có thể nhìn rõ hàng ngàn hàng vạn ngôi sao. Tôi không biết phân biệt phương hướng dựa theo các chòm sao, chỉ thấy chúng rất đẹp. Trong lòng tôi cũng dịu đi đôi chút.
"Trẫm muốn nàng từng chút một cảm nhận được tâm ý của trẫm."
Gió như thì thào bên tai lời của Trần Thuyên thổ lộ với tôi vào đêm giao thừa. Tôi như hiểu, lại càng không muốn hiểu ý nghĩa phía sau của câu nói ấy.
Tôi không phải trẻ con, sao mà không rõ bản thân sẽ gặp phải rắc rối như thế nào nếu dính vào mối quan hệ tình cảm với bậc đế vương chứ. Mà đặc biệt... tên nhóc Trần Thuyên kia... lại có rất, rất nhiều vợ.
Ôi chúa ơi, tôi...! Tôi lại đi rung động với kẻ đã có vợ! Đời này coi như bỏ rồi!
Tôi nuốt vào bụng trăm câu chửi bới, vùi mặt vào hai tay mà than thở một hồi. Tôi chỉ muốn sống một cách bình yên vui vẻ, chờ đợi tới ngày được quay về với thế kỷ 21 thôi mà...
Trong ánh trăng vằng vặc, tôi như thấy Trần Thuyên đứng trước mặt khi hai tay từ từ đưa xuống. Ảo giác cũng quá chân thật rồi đó.
Ấy khoan...
"Nàng sao vậy?" Ảo giác cất tiếng hỏi.
Tôi không nói một lời, đứng bật dậy rồi tung một cú đấm ngay giữa bụng Trần Thuyên. Anh "hự" một tiếng, theo quán tính lùi lại một bước, tay ôm lấy vị trí vừa bị tôi cho một cú.
"Ôi chao! Hoá ra không phải là mơ!" Tôi kêu lên.
Trần Thuyên nhăn nhó: "Cơ sao nàng lại đánh ta?"
Tôi cười bẽn lẽn: "Tôi cứ tưởng Quan gia là ma, phải đánh cho một trận cho đỡ sợ. Mà Quan gia vào đây bằng cách nào vậy? Sân vườn này phía sau phòng tôi, làm gì có lối nào đi lại. Này, Quan gia lại trèo tường đấy hả? Hoàng đế cái kiểu gì mà cứ thích vượt tường nhà dân thế chứ? Tôi nói cho mà biết..."
Trần Thuyên chặn lại câu nói cuối cùng của tôi bằng một cái ôm, siết chặt.
"Quan... Trần Thuyên? Anh sao..."
Anh gục đầu vào hõm vai tôi, dụi dụi vài cái, nhất quyết không đáp lời. Tôi đành xoa lưng anh, vỗ vỗ vài cái an ủi. "Không sao, tôi ở đây rồi."
"Nàng ở đây." Trần Thuyên lặp lại. "Trẫm... ta... thật sự rất mệt..."
Tôi nhíu mày, trong đầu vẫn vang lên tiếng chuông cảnh báo inh ỏi.
Kiểu hào môn thế gia như thế này không thiếu bí mật, mà cái nào cũng đều có ảnh hưởng vô cùng lớn. Thêm một việc chi bằng bớt một việc, bởi vậy mà khi nãy không đợi Chiêu Văn Vương phải nói tới câu thứ hai mà tôi đã vội đồng ý rời khỏi nơi này.
Tên hầu khom lưng, tay làm động tác "mời" rất lễ phép. Tôi không còn cách nào khác, cùng Đông Ly nhanh chân quay trở lại gian phòng khách. Không khí giữa ba người đàn ông kia vào lúc này có chút không tự nhiên, thậm chí còn hơi nặng nề.
Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, Quận vương Thánh Nô, Quân Trì... mỗi người một vẻ mặt, e là trong lòng họ cũng mang những tâm sự khác nhau.
Tôi lại nhún người chào hỏi: "Không biết Vương gọi tôi lại có chuyện gì ạ?"
Chiêu Văn Vương cùng con trai còn đang chần chừ chưa kịp mở miệng, Quân Trì đang đứng bên phải đã đáp lời tôi: "Vương cho mời tiểu thư quay lại cũng là có việc muốn nhờ."
Nói xong liền quay về phía Chiêu Văn Vương cúi đầu, mời nói tiếp.
Tôi bèn nói: "Xin Vương cứ nói thẳng, chỉ cần giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chiêu Văn Vương tỏ ra rất khó xử: "Chẳng là... con gái út của ta, Thánh An, mất tích từ chiều hôm qua... Chúng ta đã cho người đi tìm kiếm khắp ngõ ngách kinh đô này nhưng vẫn không thấy..."
Thánh Nô tiếp lời: "Việc em gái ta bị mất tích vô cùng nghiêm trọng nên tuyệt đối không thể công khai, hiện trong phủ chỉ có một số ít người biết mà thôi. Trong ngày mai nhất quyết phải tìm thấy người, nhưng tình hình như hiện tại thì..."
Tôi lạnh lùng nhìn Thánh Nô, nghe giọng điệu có vẻ như hắn ta không lo lắng cho em gái mình lắm thì phải. Lại quan sát Chiêu Văn Vương thật nhanh, thấy đuôi mắt ông trĩu xuống, cả người dựa hẳn vào gối tựa trên sạp. Đây mới đúng là dáng vẻ của một người cha đang lo lắng cho sự an nguy con gái.
Tôi nheo mắt, lặp lại lời của Thánh Nô trong vô thức: "Trong ngày mai nhất định phải tìm thấy..."
Hắn ta còn nhấn mạnh vào câu này, chứng tỏ sau ngày mai sẽ có chuyện gì đó diễn ra và phải có sự xuất hiện của Thánh An. Tôi đồ rằng Thánh Nô còn lo lắng cho việc này còn hơn cả em gái mình nữa.
Quân Trì bỗng nói: "Tiểu thư Niệm Tâm chớ hiểu lầm, Chiêu Văn Vương và Quận vương đang vô cùng lo lắng cho an nguy của Quận chúa."
Tôi hơi giật mình, chưa kịp phản ứng lại. Quân Trì quả thực cũng là một người có năng lực quan sát và nắm bắt tình huống tốt. Ví như vừa rồi, anh ta rất có thể đã quan sát được "vẻ mặt đánh giá" của tôi nên mới mở miệng bênh vực cho Thánh Nô.
Chiêu Văn Vương cũng lên tiếng: "Mong được tiểu thư giúp đỡ!"
Chuyện này thì đúng là không giúp không được.
"Tới quân lính của Chiêu Văn Vương cũng không tìm được Quận chúa sao?" Tôi dò hỏi, tuy rằng cũng đã nắm được đại khái vấn đề.
Trần Nhật Duật tỏ ra khó xử, Thánh Nô lại chen vào trả lời: "Chuyện em gái ta bị mất tích không thể đồn ra ngoài được... Bởi vậy tất cả lũ lính tráng đều phải bí mật tìm kiếm."
Quân Trì bổ sung: "Việc này cũng gây cản trở không ít."
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: "Vậy vì sao nhất định phải tìm được trong ngày mai?"
Gã Quận vương Thánh Nô kia lại định mở miệng, phía trên Chiêu Văn Vương liền hắng giọng một cái. Tôi không có cảm tình với tên Quận vương này, bởi vậy khi nói chuyện ánh mắt đều hướng về phía Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, có lẽ ông cũng đôi phần hiểu được.
"Ngày kia là lễ Nạp Tế của Thánh An và Hưng Trí vương."
Lễ Nạp Tế là một trong sáu lễ của giá thú thời xưa. "Giá" là gả chồng, "thú" là dựng vợ, đại khái chính là hôn nhân. Mà lễ Nạp Tế kia là chỉ việc nhà trai đưa sính lễ đến nhà gái.
"Hưng Trí vương...?"
"Đúng, Hưng Trí vương Trần Quốc Hiện." Quân Trì gật đầu.
Chà, cái họ "Trần Quốc" này chắc chỉ có con cháu nhà Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn mà thôi. Như để chứng thực cho suy đoán của tôi, Thánh Nô liền nói: "Lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần rồi. Nếu sắp tới còn xảy ra vấn đề gì thì e rằng sẽ không thể dễ dàng nói chuyện với phía Hưng Đạo vương nữa."
Câu cuối hắn ta còn kéo dài giọng, mắt hơi liếc về phía cha mình như muốn nhắc nhở mức độ nghiêm trọng của việc này. Xem ra chuyện cưới xin giữa Quận chúa Thánh An và Trí vương Trần Quốc Hiện cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không hơn không kém.
Vậy tóm lại là hai ngày trước lễ Nạp Tế, con gái út của Chiêu Văn Vương – Quận chúa Thánh An đột nhiên biến mất. Theo giọng điệu của Thánh Nô thì lễ Nạp Tế đã bị dời tới hai lần, nếu ngày kia Thánh An mà không xuất hiện thì đến chín mươi chín phần trăm đám cưới cũng sẽ bị huỷ bỏ. Câu chuyện mất tích ở đây không đơn giản chỉ là an nguy của Quận chúa mà còn là danh tiết của cô, và đồng thời chính là thể diện của Chiêu Văn Vương!
Thánh An biến mất, là do bị bắt cóc hay có ẩn tình gì khác? Tạm thời tôi đã có thể loại bỏ trường hợp cô bị bắt cóc tống tiền hoặc do kẻ thù của Chiêu Văn Vương ra tay. Lý do ư? Kinh thành Thăng Long tuy không nhỏ, nhưng với thế lực của Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật thì không thể nào không điều tra ra được.
Quân Trì nói: "Được biết tiểu thư Niệm Tâm đã từng góp công sức trong việc tìm ra hung thủ trong vụ án liên hoàn Thần Giữ Của ngày ấy, cứu sống con gái của Đại hành khiển Trần Khắc Chung. Lần này chỉ mong Thánh An cũng sẽ may mắn như vậy."
Tôi thầm than trong lòng. Khi đó tôi còn bị tên Tống Chí Khiêm kia bắt nhốt dưới hầm suốt mấy ngày, đâu có làm được trò trống gì. Mấy người nên mời Quan gia của mấy người đến phá án, không khéo lại tìm được luôn ấy chứ.
Nghĩ là vậy nhưng đương nhiên tôi không dám nói ra miệng, đành cười khó xử: "Niệm Tâm thật sự không có tài cán như lời đồn, sợ rằng sẽ khiến Chiêu Văn Vương và Quận vương thất vọng."
Trần Nhật Duật không còn ngồi trên sạp nữa, ông đứng bật dậy, vội vã đến mức làm đổ cả chồng gối tựa cạnh bên. Có vẻ như ông sắp mất bình tĩnh tới nơi rồi.
Không dám để Chiêu Văn Vương phải lên tiếng, tôi nói thật nhanh: "Niệm Tâm sẽ cố hết sức mình! Ai đó có thể kể lại tình hình khi ấy giúp tôi được không?"
Quận vương Thánh Nô đỡ cha mình ngồi xuống sạp, Quân Trì tiếp tục là người phát ngôn thay cho cha con họ Trần kia.
"Chiều tối ngày hôm qua Quận chúa rời phủ ra phố đi dạo, có hầu gái Xuân Hương cùng hai hộ vệ phủ tháp tùng. Như mọi lần, Quận chúa ghé phủ đệ của Hưng Đạo vương tại kinh thành để dùng bữa tối. Đến khi trở về còn được Hưng Trí vương Quốc Hiện đưa tiễn một đoạn. Về đến Hoàng Lục phủ, đám hầu chờ mãi không thấy Quận chúa xuống xe liền lật mành che ra, mới hay rằng Quận chúa đã biến mất."
Quân Trì còn bổ sung thêm: "Trên đường về Quận chúa ngồi trong xe ngựa vẫn trò chuyện đôi ba câu với Xuân Hương đi bộ theo."
Quận chúa Thánh An giống như đã bốc hơi vào trong không khí, không một dấu tích. Phía Chiêu Văn Vương kiểm tra lại xe ngựa ba bốn lần, không phát hiện ra bất cứ cơ quan bí mật nào. Quân Trì đều đều thuật lại toàn cảnh câu chuyện, sự lo lắng trong mắt Chiêu Văn Vương lại càng rõ nét.
Trong lúc tôi trầm ngâm suy nghĩ, mấy người Chiêu Văn Vương cũng trao đổi riêng vài câu, thậm chí còn nhắc tới cả mấy lời đồn ma quái ngoài dân gian. Như vậy cũng có phần hợp lý, một người đang sống sờ sờ ra bỗng mất tăm mất tích, không tìm được kẻ đứng sau thì cũng chỉ còn có thể lấy ma quỷ ra để giải thích mà thôi.
Nói gì thì nói, tôi vẫn là một người con của thế kỷ 21 từng được tiếp xúc với những kỹ thuật tiên tiến của thế giới, cũng gọi là có chút ít kiến thức về khoa học hiện đại... Tôi có thể khẳng định rằng Thánh An mất tích là do con người gây ra, hoàn toàn không phải một thế lực siêu nhiên nào hết!
Ngoài ra, tuy tôi thực sự đã từng gặp ma, nhưng tôi vẫn luôn giữ vững niềm tin rằng ma quỷ về một góc độ nào đó chỉ là trò đùa của tâm lý. Yêu ma quỷ quái dù có thật, cũng không thể làm hại trực tiếp đến con người được.
"Tình hình lúc phát hiện ra Quận chúa biến mất ra sao?" Tôi đặt câu hỏi tiếp theo.
Chiêu Văn Vương liền đáp: "Khi ấy cả ta và Thánh Nô đều có việc phải tiến cung nên không có mặt ở phủ, tất cả là do đám hầu thưa lại. Khi Xuân Hương vén mành ra thì mới biết trên xe hoàn toàn trống không, Thánh An biến mất tự lúc nào cũng không rõ."
"Xuân Hương là hầu gái riêng của Quận chúa phải không ạ? Tôi có thể gặp cô ấy, trực tiếp nói chuyện vài câu được chứ?"
Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật gật nhẹ, Quận vương Thánh Nô liền sai người đi gọi Xuân Hương. Cô gái này ngang tuổi tôi, đã theo hầu Quận chúa Thánh An được gần mười năm. Đại khái tình cảm chủ tớ giữa hai người rất tốt. Xuân Hương quỳ sụp dưới đất, ngoan ngoãn bái kiến từng người một rồi mới ngẩng đầu lên. Trông cô nàng cũng khá xinh xắn đấy.
Chiêu Văn Vương lập tức "vào đề", nói rằng tiểu thư đây có vài thứ cần hỏi về ngày hôm qua. Ông không nhắc tới thân phận của tôi, ấy là một điều tốt.
Tôi đang đứng khá gần với Xuân Hương, có thể quan sát được từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. Và vì vậy mà cái nhướn mày cùng tròng mắt đột ngột giãn rộng kia đã hoàn toàn thu vào tầm mắt của tôi. Biểu cảm này... là sự sợ hãi.
Ha, không lo lắng, lại càng không phải cảm giác nhẹ nhõm vì có người giúp sức tìm kiếm chủ nhân. Chuyện này có vẻ thú vị đây.
Rất nhanh, Xuân Hương vội cúi rạp người xuống hô lên: "Dạ vâng ạ! Cô cứ hỏi ạ!"
Tôi mỉm cười, e rằng vẫn phải sử dụng cách thức cũ. Tôi hỏi: "Xuân Hương theo hầu Quận chúa được bao lâu rồi nhỉ?"
"Dạ bẩm, được tám năm rồi ạ."
"Đừng quỳ nữa, Xuân Hương cứ đứng dậy mà trả lời." Tôi nói như không để ý.
Cô nàng lại càng rạp người dưới đất: "Dạ... con không dám!"
Quân Trì nói: "Cứ nghe theo lời tiểu thư Niệm Tâm đi."
Ấy vậy mà Xuân Hương lại nghe theo răm rắp, không dám từ chối lần hai. Chà chà, mối quan hệ giữa anh ta và phủ vương này có vẻ không tầm thường thì phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi hỏi: "Bình thường Quận chúa thích ăn món bánh gì nhất?"
Câu hỏi này quả nhiên khiến ba người đàn ông còn lại phải trố mắt ra nhìn tôi, Xuân Hương thì lộ vẻ kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thấy tôi vẫn không có ý định hỏi câu khác, Xuân Hương đành phải đáp lời: "Dạ bẩm, là...là... bánh gio mật."
"Lần cuối Quận chúa ăn bánh gio là khi nào?"
Xuân Hương khó hiểu nhìn tôi, Quận vương Thánh Nô tiến lên một bước, bộ dáng như muốn nói gì đó. Quân Trì liền ngăn lại: "Tiểu thư Niệm Tâm hỏi vậy nhất định có lý do của nàng, Quận vương xin hãy kiên nhẫn."
Thánh Nô liền đưa mắt lên cha mình, nhận được cái gật đầu của Chiêu Văn Vương mới chịu lùi lại, đồng thời ra lệnh cho Xuân Hương trả lời. Đối với câu hỏi này đương nhiên cô nàng phải ngẫm nghĩ giây lát rồi.
"Dạ... dạ... lần cuối Quận chúa ăn bánh là khoảng ba bốn ngày trước."
Tôi quan sát Xuân Hương thật kỹ càng rồi mới bảo cô kể tường tận lại tình huống ngày hôm qua.
Xuân Hương đương nhiên không hiểu nổi mục đích hỏi nhăng hỏi cuội của tôi, ngơ ngác mất một lúc rồi mới đều đều nói:
"Cuối giờ Mùi* ngày hôm qua, con cùng với hai anh em hộ vệ họ Võ – Võ Tài, Võ Trí đi theo Quận chúa tới phủ của Đức Hưng Đạo. Chúng con di chuyển bằng xe ngựa. Anh Tài thì đánh xe, còn con và anh Trí đi bộ. Mọi chuyện đều rất bình thường, trên đường về Quận chúa còn kể con nghe nhiều chuyện vui lắm ạ. À, người còn đùa với con rằng sắp tới sẽ không cần phải chạy qua chạy lại giữa hai phủ nữa..."
Tôi giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc nhìn Xuân Hương.
Điểm quan trọng của câu chuyện là về đến phủ Vương, khi Xuân Hương mời Thánh An xuống xe thì bỗng thấy im ắng lạ thường. Cô bèn gạt tấm mành sang một bên, mới ngỡ ngàng nhận ra trong xe trống rỗng, không thấy Quận chúa của mình đâu nữa.
Tôi hỏi: "Ra khỏi phủ từ giờ Mùi, vậy mấy giờ thì về đến nơi?"
Xuân Hương đáp: "Dạ khoảng giờ Dậu* ạ."
Tôi lẩm bẩm tính, Quận chúa Thánh An ra ngoài vào cuối giờ Mùi - tương đương với 3 giờ chiều – còn khi trở về thì cũng là lúc trời chập choạng tối. Hừm...
Đột nhiên Xuân Hương oà khóc, quỳ xụp xuống cầu xin Chiêu Văn Vương trị tội vì không chăm sóc cho Quận chúa cẩn thận. Cảnh bày trước mắt là như vậy, nhưng không rõ vì sao tôi vẫn thấy có gì đó không đúng ở đây.
Tôi vỗ nhẹ vào tay Đông Ly rồi hất đầu về phía Xuân Hương, cô bé của tôi lập tức hiểu ám chỉ liền nhanh nhẹn kéo Xuân Hương đúng dậy rồi dúi cho chiếc khăn tay.
Tôi hắng giọng: "Đừng lo lắng, ta là người của Đại an phủ sứ, Quận chúa nhất định được tìm thấy sớm thôi!"
Đồng thời, tôi trao đổi ánh mắt với Quân Trì. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, trong phút chốc đã ghé tai Chiêu Văn Vương giải thích. Cha con Chiêu Văn Vương không phản ứng gì, mặc kệ tôi tự biên tự diễn.
Nghe tôi giới thiệu là người của đại an phủ sứ kinh đô, Xuân Hương không những không vui mừng mà còn lộ ra vẻ hoảng sợ, một lần nữa ngã lăn ra đất khóc lóc. Tôi lại nói Xuân Hương miêu tả lại chi tiết lúc phát hiện ra Thánh An mất tích.
Quận vương Thánh Nô đứng bên cạnh tựa như không chịu nổi nữa liền lớn tiếng chất vấn: "Con Hương đã kể lại rấ rõ rồi, tiểu thư còn không chịu nghĩ cách giúp nhà ta tìm được em gái mà lại cứ hỏi đi hỏi lại mất thời gian như thế này là sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn gã, Chiêu Văn Vương phía trên trầm giọng nói: "Thánh Nô! Đứng sang một bên!"
Cha già đã ra lệnh, gã Quận vương gây khó chịu cho người khác kia không còn cách nào khác đành im lặng lùi về sau. Còn Xuân Hương vẫn ngập ngừng, không biết nên mở miệng kể lại từ đâu. Tôi tốt bụng nhắc nhở: "Sau khi Quận chúa biến mất thì... chính xác là cô và hai anh em họ Võ kia đã làm gì?"
Quân Trì đã tiến đến đứng cạnh tôi tự khi nào, khuôn mặt thả lỏng như vừa ngộ ra điều gì đó.
Xuân Hương run rẩy một lúc, ấp a ấp úng mới nói được một câu hoàn chỉnh. Thì ra ngay khi phát hiện không thấy Quận chúa, anh em Võ Tài - Võ Trí quay trở lại phủ Hưng Đạo Vương còn hai tên gác cổng thì vội vã chạy vào trong để báo tin cho các vị bề trên đang có mặt ở nhà.
"Tất cả mọi người đều chạy đi làm công việc của mình, vậy Xuân Hương thì làm gì?" Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Xuân Hương sững người: "Con... con... ở lại ngoài cổng... để...để nếu Quận chúa xuất hiện thì cũng có con đón người ạ..."
Ồ, cũng hợp lý đấy chứ?
Tiếp tục hỏi han vài câu, tôi biết thêm một số thông tin khá hữu ích. Quận chúa Thánh An vốn có quan hệ khá thân thiết với con gái của Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn – tức cháu nội Hưng Đạo Vương – Quận chúa Quỳnh Dung. Vài tháng gần đây, sau khi đính ước với Trần Quốc Hiện thì "hai cô cháu" Thánh An và Quỳnh Dung thân càng thêm thân, tới mức bảy ngày thì Thánh An đã có ba bốn bận chạy sang phủ Hưng Đạo vương để bầu bạn cùng Quỳnh Dung rồi. Nhiều người còn đùa rằng Thánh An lấy Quỳnh Dung ra làm "bia đỡ đạn", mục đích thật sự của cô là được thoải mái gặp gỡ hôn phu – Hưng Trí Vương. Còn Chiêu Văn Vương ở nhà cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ con gái thích làm gì thì làm, dung túng hết sức. Chỉ là không ai đoán trước được đến giờ lại xảy ra sự việc mất tích như vậy.
"Ừm... vậy có ai kiểm tra lại xe ngựa trước khi đi báo tin không?"
Chẳng ngờ Xuân Hương lại trả lời rất nhanh: "Dạ có anh em họ Võ ạ!"
Tôi gật đầu, đoạn quay về phía Chiêu Văn Vương nhún gối một cái: "Tôi có thể trực tiếp xem xét kỹ chiếc xe ngựa ngày hôm qua một lần không? Ngoài ra tôi cũng muốn gặp hai hộ vệ họ Võ kia nữa."
Chiêu Văn Vương đồng ý, ra lệnh cho Quân Trì đi cùng giúp đỡ. Quân Trì đi song song với tôi, trông bộ dáng đã thoải hơn bội phần so với lúc tôi mới đến.
Anh ta cười nhạt: "Câu chuyện cũng không phức tạp đến thế."
Tôi hơi ngẩn người, phì cười: "Xem ra nhiệm vụ của tôi cũng sắp kết thúc rồi."
Quân Trì mím môi: "Tiểu thư cứ đùa."
Trong suốt đoạn đường còn lại chúng tôi không nói chuyện thêm câu nào nữa.
Tất cả xe ngựa của phủ Vương đều được sắp xếp ở phía cửa sau, khi chúng tôi đi đến nơi thì đã thấy hai người đàn ông với trang phục hộ vệ quỳ dưới đất chờ sẵn. Hẳn đây chính là Võ Tài Võ Trí rồi.
Quân Trì cho phép họ đứng lên, tôi lại nhờ hai anh em hộ vệ kia tả lại tình cảnh ngày hôm qua thêm một lần nữa. Hộ vệ của phủ Chiêu Văn Vương đúng là đã được huấn luyện rất tốt, tuy rằng chẳng biết tôi là ai nhưng vẫn rất lễ phép, gọi dạ bảo vâng.
Cũng không trừ lý do có sự hiện diện của Quân Trì ở đây, nhỉ?
Tôi tự khớp lời kể của Xuân Hương và anh em họ Võ, thấy cũng không có gì khác biệt. Đích thực Xuân Hương đã vén mành lên để hai người kia ngó vào trong, xác nhận không thấy quận chúa mới vội vã dắt díu nhau quay lại phủ Hưng Đạo Vương.
Thánh An đã thật sự biến mất không lý do sao?
Không thể nào.
Tôi bước vài bước, tiến đến gần chiếc xe ngựa. Gỗ tối màu, rèm nâu khá dày. Xe ngựa chỉ có hai cửa sổ nhỏ cạnh bên mà người trưởng thành không thể chui lọt, chỉ có duy nhất một lối ra vào ở phía trước. Phía dưới sàn là gỗ chắc, hoàn toàn không có cơ quan bí mật giúp Thánh An trốn thoát trên đường. Đại khái ngoại trừ ô cửa đằng trước thì bên trong xe ngựa căn bản là một không gian chết.
Hừm, tưởng như đã tìm được hướng đi mà lại bị chặn đứng lại một chỗ. Cảm giác này thật khó chịu. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, cả nửa canh giờ cũng không nghĩ ra thêm điều gì đành đánh tiếng với bên ngoài để chui ra.
Đông Ly luôn nhanh nhẹn, nghe tiếng tôi gọi liền vén tấm mành ra một bên. Quân Trì đứng ngay gần, đưa tay ra chờ để đỡ tôi bước xuống.
Chiếc xe ngựa được đặt thẳng hướng với mặt trời, ánh dương rực rỡ khiến tôi phải che mắt lại, theo bản năng muốn trốn phía sau rèm cửa.
Ồ?
Bóng đèn trong đầu tôi được bật sáng, mọi dòng suy nghĩ đều đã được khai thông. Thì ra là như vậy!
Tôi bám vào tay Quân Trì, nhảy xuống đất rồi quay sang Xuân Hương, hớn hở hỏi: "Hôm qua Thánh... à nhầm, Quận chúa đã mặc trang phục gì?"
Câu này dường như đã được hỏi hàng trăm ngàn lần nên Xuân Hương trả lời rất lưu loát rằng Quận chúa của cô có khoác áo ngoài màu tía, tóc búi truy kế như bình thường.
Lúc này Quân Trì cũng đang diện một bộ viên lĩnh màu tía tối màu, tôi liền chỉ sang anh: "Như thế này?"
Xuân Hương suy nghĩ mất một lúc: "Dạ bẩm, màu tía y như vậy."
Không có gì ngạc nhiên cả.
"Bây giờ tôi có việc muốn phiền cô Xuân Hương và hai vị hộ vệ đây một chút. Mọi người giúp tôi, diễn lại lúc phát hiện Quận chúa biến mất đi!"
Ai nấy đều tỏ ra khó hiểu, chỉ trừ Quân Trì. Anh ta đứng ung dung một bên, không biết rút đâu ra chiếc quạt giấy mà phe phẩy trước ngực, trên miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi chăm chú nhìn Xuân Hương kéo hờ tấm mành che ra rồi ngó vào, tiếp đó gọi anh em họ Võ chạy đến. Cô một lần nữa kéo rèm, Võ Tài chỉ nhìn một cái rồi quay sang Võ Trí, hai người gật đầu với nhau. Trình tự trước khi đi báo tin là như vậy.
"Xong rồi." Tôi nở nụ cười với Quân Trì, không quên lén quan sát bộ dáng của Xuân Hương. Đúng như dự đoán, cô một lần nữa lại lộ ra vẻ sợ sệt, chỉ là lúc này lại vô cùng rõ ràng.
Quân Trì cho Xuân Hương và hai anh em họ Võ lui, đồng thời ra lệnh cho một tên hộ vệ khác đi theo Xuân Hương.
"Không cho phép nó rời phủ." Anh nhàn nhạt nói.
"Tiểu thư có thể nói cho Quân Trì nghe suy nghĩ của nàng được không?" Anh hơi cúi đầu, tỏ vẻ muốn học hỏi.
Tôi làm bộ sợ hãi: "E là cậu Quân Trì cũng đã đoán ra chân tướng, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ?"
"Tiểu thư Niệm Tâm khiêm tốn quá rồi. Nếu không nhờ nàng thì mọi chuyện vẫn còn chưa tỏ." Lại nói: "Nàng không cần e ngại, chúng ta cùng nhau phân tích một chút đi."
Tôi hơi ngẩn ngơ vì câu nói này nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần.
"Vậy... tất cả mọi chuyện đều là do..."
- --
Trở về gian phòng khách, tôi không nói hai lời liền xin phép cáo từ. Trên đường đi cả tôi và Quân Trì đều đã thống nhất suy đoán, mọi việc còn lại không can dự đến tôi nữa. Chiêu Văn Vương đương nhiên đồng ý, chỉ hận không thể một phát ném tôi ra ngoài để họ có thể bàn luận một cách riêng tư.
- --
"Cô, cô Niệm Tâm! Trên đời này thật sự có yêu ma quỷ quái không?" Đông Ly liến thoắng, hai tay châm trà vô cùng thành thục, tựa như đã thực hiện động tác này trong nhiều năm.
Tôi nhấp một ngụm trà đắng ngắt, tỏ ra không để ý: "Ma quỷ xuất phát từ tâm lý... ý tôi là từ trong tâm mình mà ra cả. Xấu xa ắt sinh lòng lo sợ, mà thiện lương thì sẽ sống trong bình an."
Đông Ly hoan hô một câu, lại tò mò: "Cô nói xem, vì sao Quận chúa Thánh An lại muốn trốn chạy như vậy? Ở phủ Đức Chiêu Văn không thoải mái ạ?"
"Không hẳn." Tôi nghiêng đầu, mắt nhìn về phía khung cửa sổ khép hờ. Tia nắng gầy guộc chiếu xuống nền đất, nhìn kỹ còn thấy bụi bay trong gió.
Phía bên ngoài có tiếng chim lảnh lót, tôi chợt tò mò, quyết định của Thánh An đã được nung nấu suốt năm tháng... hay một ngày nắng đẹp, cô đột ngột nhận ra mình muốn tự quyết định vận mệnh của bản thân?
Đích thực như tôi suy đoán, vụ mất tích này hoàn toàn không có sự can thiệp của người ngoài mà do chính "nạn nhân" – Quận chúa Thánh An gây ra.
Việc cô dàn dựng mình bị bắt cóc trước lễ Nạp Tế với Hưng Trí Vương chỉ chứng tỏ một điều: Thánh An không muốn trở thành vợ của Hưng Trí Vương. Để mọi thứ có thể diễn ra một cách ổn thoả, cô cố gắng xây dựng mối quan hệ với Quận chúa Quỳnh Dung để có thể ra vào phủ Hưng Đạo Vương một cách thoải mái. Từ đó, cho người tung tin đồn rằng bản thân có tình cảm sâu đậm với Trần Quốc Hiện, như vậy nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì người bị nghi ngờ cũng hoàn toàn không phải là cô.
Mặt khác, Thánh An suy tính đường đi nước bước để có thể biến mất hai ngày trước lễ Nạp Tế - thời gian mất tích không quá dài để đám hộ vệ của cha già Trần Nhật Duật có cơ hội tìm được cô, đồng thời cũng không quá sát ngày làm lễ khiến kẻ có tâm tư có thể suy đoán.
Và người giữ vai trò chủ chốt ở đây chính là hầu gái riêng của Quận chúa Thánh An – Xuân Hương. Cô ta theo hầu Thánh An đã lâu, có thể nói là một trăm phần trăm trung thành với Quận chúa. Trong phủ Chiêu Văn Vương có ai là không biết tình cảm hai chủ tớ bọn họ trước giờ vô cùng thân thiết, mà nghe nói mẹ đẻ của Xuân Hương cũng vẫn đang hầu hạ trong phủ.
Tất cả những thông tin này chỉ dẫn đến một điều rằng dù có điều gì không hay xảy ra với Quận chúa thì Xuân Hương cũng sẽ luôn được tin tưởng.
Chập tối ngày hôm ấy, Thánh An cùng hai tên hộ vệ và hầu gái riêng Xuân Hương từ phủ Hưng Đạo Vương trở về nhà. Trên đường cô còn tán gẫu với kẻ hầu, vui mừng nói rằng sắp tới không cần phải đi qua đi lại giữa hai nhà nữa.
Đây có thể nói là sự ám thị đầu tiên của cô đối với anh em họ Võ. Một là để chứng minh cô luôn ở trên xe ngựa, hai là thể hiện rằng mình rất mong chờ đến lễ cưới. Tiếp theo đó, khi xe ngựa dừng tại cổng lớn, Xuân Hương là người trèo lên xe để vén rèm lên mời Quận chúa xuống.
Thời điểm đất trời tranh sáng tối là lúc người ta dễ nhầm lẫn nhất, Thánh An nép mình vào một bên để Xuân Hương kéo hờ rèm sang để che chắn cho chủ nhân, đồng thời liên tục hô lên: "Quận chúa biến mất rồi!"
Hai anh em họ Võ cũng trong lòng rối bời chỉ dám đứng dưới đất nhìn vào trong xe, khi ấy Xuân Hương đã che chắn một nửa, đồng thời Thánh An còn mặc trang phục tối màu lại càng khó phát hiện.
Hai hộ vệ bị Xuân Hương tiếp tục ám thị rằng không thấy Quận chúa đâu, phải nhanh chóng đi tìm nên sẽ không kịp nghĩ đến việc kiểm tra kỹ xe ngựa rồi. Sau khi "điều động" nốt tên gác cửa, Xuân Hương cuối cùng cũng đã có cơ hội giúp Thánh An xuống xe và trốn đi như kế hoạch.
Thực tế vụ việc này khá đơn giản, chỉ trách mấy người Chiêu Văn Vương và thậm chí cả Quân Trì đều là người trong nhà, sẽ không thể đứng ở góc độ khách quan để phân tích mà thôi.
Mối quan hệ giữa Quân Trì và Chiêu Văn Vương đúng là không đơn giản, tôi còn có thể thấy được sự dè chừng của Quận vương Thánh Nô đối với anh ta nữa.
Tôi thở dài một hơi, vẫn là đừng nên dính vào danh gia vọng tộc thì hơn.
...
Đoàn Nhữ Hài mới nhậm chức, đi sớm về khuya. Vì nhà chỉ có hai chị em nên tôi luôn đợi cậu ta về ăn tối, nghe cậu kể mấy chuyện vụn vặt trong triều. Cậu ta kể đã có lần Trần Thuyên tức giận tới mức ném tấu chương xuống dưới đám triều thần, lớn giọng trách mắng rất đáng sợ.
"Toàn thân quan gia như muốn bốc khói, đám quan lại bọn tôi quỳ xụp dưới đất mà run sợ không thôi!" Đoàn Nhữ Hài uống một ngụm canh, vừa nhai cơm vừa nói. "Đừng thấy quan gia luôn cười mà tưởng ngài không để ý, tôi đã từng bị ngài giáo huấn cho một trận rồi đó."
Tôi gật gật đầu không tỏ ý kiến.
Ít ra cậu còn được nhìn thấy Trần Thuyên. Tôi có muốn gặp cũng...
Ơ kìa, sao tôi lại nghĩ như vậy nhỉ? Kỳ quặc.
Bỗng nhiên lại cảm thấy tức giận không lý do, tôi bỏ lại Đoàn Nhữ Hài mà chạy ra ngoài sân.
Đông Ly bám theo ngay phía sau, hớt hải kêu lên: "Cô chủ của tôi ơi, vừa ăn no xong đừng chạy nhanh như thế!"
Tôi quay đầu lại lườm cho một hồi. Người không biết lại tưởng cô là bà nội tôi nữa đó.
Nhất thời không muốn tranh cãi gì thêm với cô nàng, tâm trạng bức bối càng thêm bức bối nên tôi đuổi Đông Ly về phòng, một mình nằm trên võng ngắm bầu trời chi chít sao.
Đêm mùa hạ trời rất trong, ít mây nên có thể nhìn rõ hàng ngàn hàng vạn ngôi sao. Tôi không biết phân biệt phương hướng dựa theo các chòm sao, chỉ thấy chúng rất đẹp. Trong lòng tôi cũng dịu đi đôi chút.
"Trẫm muốn nàng từng chút một cảm nhận được tâm ý của trẫm."
Gió như thì thào bên tai lời của Trần Thuyên thổ lộ với tôi vào đêm giao thừa. Tôi như hiểu, lại càng không muốn hiểu ý nghĩa phía sau của câu nói ấy.
Tôi không phải trẻ con, sao mà không rõ bản thân sẽ gặp phải rắc rối như thế nào nếu dính vào mối quan hệ tình cảm với bậc đế vương chứ. Mà đặc biệt... tên nhóc Trần Thuyên kia... lại có rất, rất nhiều vợ.
Ôi chúa ơi, tôi...! Tôi lại đi rung động với kẻ đã có vợ! Đời này coi như bỏ rồi!
Tôi nuốt vào bụng trăm câu chửi bới, vùi mặt vào hai tay mà than thở một hồi. Tôi chỉ muốn sống một cách bình yên vui vẻ, chờ đợi tới ngày được quay về với thế kỷ 21 thôi mà...
Trong ánh trăng vằng vặc, tôi như thấy Trần Thuyên đứng trước mặt khi hai tay từ từ đưa xuống. Ảo giác cũng quá chân thật rồi đó.
Ấy khoan...
"Nàng sao vậy?" Ảo giác cất tiếng hỏi.
Tôi không nói một lời, đứng bật dậy rồi tung một cú đấm ngay giữa bụng Trần Thuyên. Anh "hự" một tiếng, theo quán tính lùi lại một bước, tay ôm lấy vị trí vừa bị tôi cho một cú.
"Ôi chao! Hoá ra không phải là mơ!" Tôi kêu lên.
Trần Thuyên nhăn nhó: "Cơ sao nàng lại đánh ta?"
Tôi cười bẽn lẽn: "Tôi cứ tưởng Quan gia là ma, phải đánh cho một trận cho đỡ sợ. Mà Quan gia vào đây bằng cách nào vậy? Sân vườn này phía sau phòng tôi, làm gì có lối nào đi lại. Này, Quan gia lại trèo tường đấy hả? Hoàng đế cái kiểu gì mà cứ thích vượt tường nhà dân thế chứ? Tôi nói cho mà biết..."
Trần Thuyên chặn lại câu nói cuối cùng của tôi bằng một cái ôm, siết chặt.
"Quan... Trần Thuyên? Anh sao..."
Anh gục đầu vào hõm vai tôi, dụi dụi vài cái, nhất quyết không đáp lời. Tôi đành xoa lưng anh, vỗ vỗ vài cái an ủi. "Không sao, tôi ở đây rồi."
"Nàng ở đây." Trần Thuyên lặp lại. "Trẫm... ta... thật sự rất mệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro