Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 27
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Ân Ngọc Dao nhớ đến thời đại này thức ăn là thứ quý giá nhất, vội vàng lắc đầu từ chối, lúc này thím Trần lại trực tiếp nói thẳng: “Con nhất định phải ăn, nhà thím cũng không thiếu chút đồ ăn này. Tuy rằng nhà thím không giàu có gì, nhưng mà hai vợ chồng thím và Thư Thành đều đã đi làm, thỉnh thoảng vẫn ăn nổi một bữa sủi cảo. Chỉ là trong nhà không có chuẩn bị gì, nếu không còn phải bữa bánh bao thịt bữa sủi cảo thịt cái trắng mới đúng, con đừng chê là được rồi.”
Ân Ngọc Dao thấy thím Trần thật lòng thật dạ muốn giữ cô ở lại ăn cơm, cũng không từ chối nữa, cười xắn tay áo lên: “Vậy để con làm phụ thím.”
“Không cần con, con với Thu Lệ nói chuyện đi, buổi trưa chỉ có bốn người chúng ta ăn cơm thôi, thím làm một tí là xong ngay thôi.” Thím Trần đi vào phòng bếp lấy một túi bột Phú Cường ra, vô cùng trân trọng múc ba chén bột mì, suy nghĩ một lúc, lại múc thêm nửa chén, lúc này mới bắt đầu nhào bột.
Trần Thu Lệ kéo Ân Ngọc Dao đi vào phòng của mình nói: “Cậu đừng đi, mỗi lần mẹ tớ làm bột mì thì nhất định phải tự tay làm mới được, mẹ tớ không tin người khác, sợ lãng phí bột mì của bà ấy. Hai chúng ta đi vào phòng nói chuyện đi.”
Tuy rằng Ân Ngọc Dao có được ký ức của nguyên chủ, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn rất mông lung, cũng muốn nói chuyện với Trần Thu Lệ nhiều hơn, tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại thì cũng không có gì không tốt cả.
Phòng của Trần Thu Lệ nằm ở hướng nam, không tính là quá lớn, sau khi chị cả của nhà họ Trần kết hôn dọn ra khỏi nhà rồi, giường trong phòng Thu Lệ lập tức đổi thành giường đơn, như thế thì có thể bày thêm một cái bàn đọc sách nữa.
Lúc này trong phòng cũng không có người ngoài, Trần Thu Lệ trực tiếp dứt khoát hỏi Ân Ngọc Dao: “Trông cậu còn tiều tụy hơn cả lúc mới tốt nghiệp nữa, cứ như đang bị bệnh vậy, mẹ kế của cậu ăn hiếp cậu nhiều lắm đúng không. Cậu ở nhà gặp phải tình cảnh như thế rồi, cần gì phải sốt ruột trả tiền cho tớ chứ, tớ ở nhà có ăn có uống, cũng không cần tiền gấp.”
Ân Ngọc Dao sờ sờ mái tóc có hơi ngả vàng của mình, nửa đùa nửa thật mà nói: “Lúc trước tớ bận đi học, không rảnh xử lý bà ta, cho nên mới để bà ta chiếm cơ trên một chút mà thôi. Hiện tại tớ tốt nghiệp rồi, đã rảnh rỗi, sao có thể lại để bà ta tùy ý ăn hiếp nữa chứ, cậu cứ yên tâm đi.”
Trần Thu Lệ quan sát Ân Ngọc Dao từ trên xuống dưới vài lần, rõ ràng là không tin.
Ân Ngọc Dao cười cười, nắm lấy tay Trần Thu Lệ lắc lư: “Thật đó, cậu cũng biết tính cách của tớ mà, tớ cũng không phải là người thích ngậm bồ hòn làm ngọt, lại chờ thêm mười ngày nữa là tớ sẽ xử lý xong chuyện của bà ta, đến lúc đó tớ lại đến đây kể cho cậu nghe.”
Lúc này Trần Thu Lệ mới không hỏi nữa, ngược lại nói đến vấn đề công việc với Ân Ngọc Dao: “Trong khoảng thời gian này người nhà tớ đều luôn hỏi thăm chuyện công việc, nhà máy sắt thép mà cha tớ đi làm thì cũng có phong thanh là muốn tuyển mấy công nhân tạm thời, nhưng mà cậu cũng biết xưởng sắt thép rồi đó, ngoại trừ những vị trí công việc như tuyên truyền và hậu cần ra thì đều không phù hợp với chúng ta, nhưng mà vị trí tuyên truyền thì đừng nói là hiện tại không tuyển, cho dù có tuyển thì cũng không đến lượt chúng ta.”
Ân Ngọc Dao thấy thím Trần thật lòng thật dạ muốn giữ cô ở lại ăn cơm, cũng không từ chối nữa, cười xắn tay áo lên: “Vậy để con làm phụ thím.”
“Không cần con, con với Thu Lệ nói chuyện đi, buổi trưa chỉ có bốn người chúng ta ăn cơm thôi, thím làm một tí là xong ngay thôi.” Thím Trần đi vào phòng bếp lấy một túi bột Phú Cường ra, vô cùng trân trọng múc ba chén bột mì, suy nghĩ một lúc, lại múc thêm nửa chén, lúc này mới bắt đầu nhào bột.
Trần Thu Lệ kéo Ân Ngọc Dao đi vào phòng của mình nói: “Cậu đừng đi, mỗi lần mẹ tớ làm bột mì thì nhất định phải tự tay làm mới được, mẹ tớ không tin người khác, sợ lãng phí bột mì của bà ấy. Hai chúng ta đi vào phòng nói chuyện đi.”
Tuy rằng Ân Ngọc Dao có được ký ức của nguyên chủ, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn rất mông lung, cũng muốn nói chuyện với Trần Thu Lệ nhiều hơn, tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại thì cũng không có gì không tốt cả.
Phòng của Trần Thu Lệ nằm ở hướng nam, không tính là quá lớn, sau khi chị cả của nhà họ Trần kết hôn dọn ra khỏi nhà rồi, giường trong phòng Thu Lệ lập tức đổi thành giường đơn, như thế thì có thể bày thêm một cái bàn đọc sách nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này trong phòng cũng không có người ngoài, Trần Thu Lệ trực tiếp dứt khoát hỏi Ân Ngọc Dao: “Trông cậu còn tiều tụy hơn cả lúc mới tốt nghiệp nữa, cứ như đang bị bệnh vậy, mẹ kế của cậu ăn hiếp cậu nhiều lắm đúng không. Cậu ở nhà gặp phải tình cảnh như thế rồi, cần gì phải sốt ruột trả tiền cho tớ chứ, tớ ở nhà có ăn có uống, cũng không cần tiền gấp.”
Ân Ngọc Dao sờ sờ mái tóc có hơi ngả vàng của mình, nửa đùa nửa thật mà nói: “Lúc trước tớ bận đi học, không rảnh xử lý bà ta, cho nên mới để bà ta chiếm cơ trên một chút mà thôi. Hiện tại tớ tốt nghiệp rồi, đã rảnh rỗi, sao có thể lại để bà ta tùy ý ăn hiếp nữa chứ, cậu cứ yên tâm đi.”
Trần Thu Lệ quan sát Ân Ngọc Dao từ trên xuống dưới vài lần, rõ ràng là không tin.
Ân Ngọc Dao cười cười, nắm lấy tay Trần Thu Lệ lắc lư: “Thật đó, cậu cũng biết tính cách của tớ mà, tớ cũng không phải là người thích ngậm bồ hòn làm ngọt, lại chờ thêm mười ngày nữa là tớ sẽ xử lý xong chuyện của bà ta, đến lúc đó tớ lại đến đây kể cho cậu nghe.”
Lúc này Trần Thu Lệ mới không hỏi nữa, ngược lại nói đến vấn đề công việc với Ân Ngọc Dao: “Trong khoảng thời gian này người nhà tớ đều luôn hỏi thăm chuyện công việc, nhà máy sắt thép mà cha tớ đi làm thì cũng có phong thanh là muốn tuyển mấy công nhân tạm thời, nhưng mà cậu cũng biết xưởng sắt thép rồi đó, ngoại trừ những vị trí công việc như tuyên truyền và hậu cần ra thì đều không phù hợp với chúng ta, nhưng mà vị trí tuyên truyền thì đừng nói là hiện tại không tuyển, cho dù có tuyển thì cũng không đến lượt chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro