Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 2
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Ký ức ầm ầm cuốn tới, nhanh chóng lướt qua đầu chui vào trong não Ân Ngọc Dao giống như một đoạn phim ngắn, Ân Ngọc Dao đầu đau muốn nứt ra, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã là lúc nửa đêm, trên giường trừ mình ra còn có thêm một đứa bé trai năm sáu tuổi, Ân Ngọc Dao nhờ ánh trăng nghiêng đầu nhìn mặt mũi của nó, sau đó bỗng nhiên chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm đứa bé kia. Ánh mắt xẹt qua mặt nó, lại rơi vào nốt ruồi nho nhỏ trên miệng nó, trái tim Ân Ngọc Dao kích động đập phanh phanh —— đứa bé này và đứa em trai chết yểu của cô giống nhau y như đúc.
Cái thân thể này tựa hồ đã đói bụng quá lâu, chỉ chống đỡ ngồi hai phút thôi mà Ân Ngọc Dao cũng đã không kiên trì nổi, cô chậm rãi nằm xuống, ánh mắt lại vẫn lưu luyến không rời nhìn đứa bé kia, suy nghĩ không khỏi quay về mấy năm trước: Cô và em trai chênh nhau mười tuổi, từ nhỏ em trai tựa như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô, trong miệng luôn ngọt ngào kêu chị ơi chị ơi, mỗi ngày từ nhà trẻ trở về, kiểu gì nó cũng sẽ đưa bánh kẹo mình được chia cho chị gái, ở trong lòng của nó, điểm tâm là đồ vật ngon nhất, nhất định phải chia sẻ cho chị gái.
Ân Ngọc Dao vẫn cảm thấy gia đình của mình là vô cùng hạnh phúc, có cha mẹ và em trai thương yêu mình, cả nhà mỹ mãn không có phiền não. Nhưng ác mộng xảy đến vào kỳ nghỉ hè năm cô lớp mười một, cha mẹ và em trai lái xe đi đón cô, trên đường bị một chiếc xe chở rượu đụng phải, ba người chết ngay tại chỗ, Ân Ngọc Dao thành cô nhi.
Mặc dù có căn hộ rộng lớn cha mẹ để lại và số tiền bồi thường khổng lồ, Ân Ngọc Dao áo cơm không lo, cũng thuận lợi lên đại học học xong nghiên cứu sinh, nhưng mà cô vẫn luôn vô cùng cô đơn, cô cảm thấy hạnh phúc của mình đã kết thúc vào buổi chiều hôm đó.
Ân Ngọc Dao nhẹ nhàng thở hắt ra, ngửa đầu nhìn trần nhà đen sì, tâm tình hết sức phức tạp. Thông qua lật xem tiếp thu được ký ức, cô biết mình xuyên qua đến niên đại 1970, vào một cô gái cũng tên Ân Ngọc Dao. Ân Ngọc Dao của niên đại 1970 mười lăm tuổi, cuộc sống trước kia cũng coi là hạnh phúc, mẹ cô ấy từ nhỏ đã tính tình mạnh mẽ, theo học lớp học ban đêm xóa mù chữ, biết đọc biết tính, làm việc cũng nhanh nhẹn, trong nhà bên ngoài lo liệu đâu vào đó. Sau khi tiếp thu tư tưởng tiên tiến của mẹ mình, Ân Ngọc Dao một mực chăm chỉ học hành, chẳng những vào trấn học cấp hai, còn thi đậu cấp ba trong huyện.
Đáng tiếc giống như Ân Ngọc Dao xuyên qua, cuộc sống hạnh phúc của Ân Ngọc Dao của niên đại 1970 cũng chấm dứt vào năm cô ấy mười sáu tuổi, năm đó liên tục mưa to dẫn đến nước sông bỗng dưng dâng cao, mẹ Ân bị nước sông cuốn đi trong quá trình lăn lộn chống lũ, ngày hôm sau mưa tạnh nước sông chảy chậm lại, thi thể mẹ Ân bị thôn dân cách hơn mấy chục cây số đưa trở về, lúc này Ân Ngọc Dao cũng mất mẹ.
Cha Ân tên là Ân Đại Thành, trung thực, không thích nói chuyện, trước kia chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều dựa vào vợ chống đỡ, vợ vừa mất tựa như trong nhà không có trụ cột, cả người cũng bị mất hồn. Cứ thế qua được nửa năm, bà mối Trương thôn bên cạnh chủ động tới cửa làm mối, nhà gái tên là Lý Thúy Như, là một quả phụ hơn ba mươi tuổi, kết hôn với người chồng trước sáu bảy năm cũng không có con, về sau người chồng nhiễm bệnh mà chết, nhà chồng đuổi bà ta trở về nhà mẹ đẻ. Bà cụ Lý vẫn muốn tìm cho con gái một nhà khác, thế nhưng niên đại này người trong thôn còn tuân theo suy nghĩ nhiều con nhiều phúc, cũng không muốn cưới Lý Thúy Như, sợ bà ta không sinh được con. Cứ thế kéo dài ba bốn năm, cho đến khi bà mối Trương nghe nói vợ Ân Đại Thành không còn, nhớ ông ta có một trai một gái lại là người khoảng bốn mươi tuổi, đánh giá đối phương không có mong muốn gì về con cái nên liền thử tới cửa nói chuyện xem sao, kết quả việc này liền thành.
Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã là lúc nửa đêm, trên giường trừ mình ra còn có thêm một đứa bé trai năm sáu tuổi, Ân Ngọc Dao nhờ ánh trăng nghiêng đầu nhìn mặt mũi của nó, sau đó bỗng nhiên chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm đứa bé kia. Ánh mắt xẹt qua mặt nó, lại rơi vào nốt ruồi nho nhỏ trên miệng nó, trái tim Ân Ngọc Dao kích động đập phanh phanh —— đứa bé này và đứa em trai chết yểu của cô giống nhau y như đúc.
Cái thân thể này tựa hồ đã đói bụng quá lâu, chỉ chống đỡ ngồi hai phút thôi mà Ân Ngọc Dao cũng đã không kiên trì nổi, cô chậm rãi nằm xuống, ánh mắt lại vẫn lưu luyến không rời nhìn đứa bé kia, suy nghĩ không khỏi quay về mấy năm trước: Cô và em trai chênh nhau mười tuổi, từ nhỏ em trai tựa như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô, trong miệng luôn ngọt ngào kêu chị ơi chị ơi, mỗi ngày từ nhà trẻ trở về, kiểu gì nó cũng sẽ đưa bánh kẹo mình được chia cho chị gái, ở trong lòng của nó, điểm tâm là đồ vật ngon nhất, nhất định phải chia sẻ cho chị gái.
Ân Ngọc Dao vẫn cảm thấy gia đình của mình là vô cùng hạnh phúc, có cha mẹ và em trai thương yêu mình, cả nhà mỹ mãn không có phiền não. Nhưng ác mộng xảy đến vào kỳ nghỉ hè năm cô lớp mười một, cha mẹ và em trai lái xe đi đón cô, trên đường bị một chiếc xe chở rượu đụng phải, ba người chết ngay tại chỗ, Ân Ngọc Dao thành cô nhi.
Mặc dù có căn hộ rộng lớn cha mẹ để lại và số tiền bồi thường khổng lồ, Ân Ngọc Dao áo cơm không lo, cũng thuận lợi lên đại học học xong nghiên cứu sinh, nhưng mà cô vẫn luôn vô cùng cô đơn, cô cảm thấy hạnh phúc của mình đã kết thúc vào buổi chiều hôm đó.
Ân Ngọc Dao nhẹ nhàng thở hắt ra, ngửa đầu nhìn trần nhà đen sì, tâm tình hết sức phức tạp. Thông qua lật xem tiếp thu được ký ức, cô biết mình xuyên qua đến niên đại 1970, vào một cô gái cũng tên Ân Ngọc Dao. Ân Ngọc Dao của niên đại 1970 mười lăm tuổi, cuộc sống trước kia cũng coi là hạnh phúc, mẹ cô ấy từ nhỏ đã tính tình mạnh mẽ, theo học lớp học ban đêm xóa mù chữ, biết đọc biết tính, làm việc cũng nhanh nhẹn, trong nhà bên ngoài lo liệu đâu vào đó. Sau khi tiếp thu tư tưởng tiên tiến của mẹ mình, Ân Ngọc Dao một mực chăm chỉ học hành, chẳng những vào trấn học cấp hai, còn thi đậu cấp ba trong huyện.
Đáng tiếc giống như Ân Ngọc Dao xuyên qua, cuộc sống hạnh phúc của Ân Ngọc Dao của niên đại 1970 cũng chấm dứt vào năm cô ấy mười sáu tuổi, năm đó liên tục mưa to dẫn đến nước sông bỗng dưng dâng cao, mẹ Ân bị nước sông cuốn đi trong quá trình lăn lộn chống lũ, ngày hôm sau mưa tạnh nước sông chảy chậm lại, thi thể mẹ Ân bị thôn dân cách hơn mấy chục cây số đưa trở về, lúc này Ân Ngọc Dao cũng mất mẹ.
Cha Ân tên là Ân Đại Thành, trung thực, không thích nói chuyện, trước kia chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều dựa vào vợ chống đỡ, vợ vừa mất tựa như trong nhà không có trụ cột, cả người cũng bị mất hồn. Cứ thế qua được nửa năm, bà mối Trương thôn bên cạnh chủ động tới cửa làm mối, nhà gái tên là Lý Thúy Như, là một quả phụ hơn ba mươi tuổi, kết hôn với người chồng trước sáu bảy năm cũng không có con, về sau người chồng nhiễm bệnh mà chết, nhà chồng đuổi bà ta trở về nhà mẹ đẻ. Bà cụ Lý vẫn muốn tìm cho con gái một nhà khác, thế nhưng niên đại này người trong thôn còn tuân theo suy nghĩ nhiều con nhiều phúc, cũng không muốn cưới Lý Thúy Như, sợ bà ta không sinh được con. Cứ thế kéo dài ba bốn năm, cho đến khi bà mối Trương nghe nói vợ Ân Đại Thành không còn, nhớ ông ta có một trai một gái lại là người khoảng bốn mươi tuổi, đánh giá đối phương không có mong muốn gì về con cái nên liền thử tới cửa nói chuyện xem sao, kết quả việc này liền thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro