Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 34
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
“Chín mươi phần trăm.” Mẹ Lý tràn ngập tự tin nói: “Tuy rằng con bé kia đọc rất nhiều sách, nhưng cũng chẳng thông minh được bao nhiêu, rất dễ dụ. Chờ thím nói cho nó biết điều kiện của em trai con, con bé cũng không thể bắt bẻ được cái gì. Với lại mẹ ruột của nó cũng chết rồi, không có ai hỏi thăm mấy việc này cho nó, nó sẽ không biết được tình hình của em trai con đâu. Hiện tại con bé đó phải gọi con gái thím là mẹ, cha của con bé cũng nghe lời con gái thím, chuyện hôn nhân đại sự đều là nghe lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, con nói nó dám không đồng ý sao?”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Bình Vân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ngày mai con đi qua đó, chuyện làm mai phải trông chờ vào thím rồi.”
“Con cứ yên tâm đi.” Mẹ Lý vỗ ngực bình bịch, ngay sau đó lại đổi sang đề tài khác: “Nhưng mà lễ hỏi thì phải đúng như những gì đã nói với thím lúc trước, phải một trăm đồng mới được đó.”
Trương Bình Vân lập tức đồng ý ngay: “Việc này thím cứ yên tâm đi, nhà con đã chuẩn bị sẵn tiền rồi, chỉ cần bên kia đồng ý là nhà con sẽ đưa sính lễ ngay, bảo đảm không thiếu một đồng. Nhưng mà cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu, phải đi đăng ký kết hôn ngay.”
“Đương nhiên rồi, buổi sáng đưa sính lễ xong buổi chiều lập tức bảo hai đứa tụi nó đi đăng ký kết hôn ngay.” Mẹ Lý lau miệng, lại nói hết những lời còn lại: “Thím và con gái thím thương lượng rồi, để bảo đảm hôn nhân này không có vấn đề gì, chờ ngày mai đến nhà con gái thím làm mai, con cứ nói tiền lễ hỏi là mười đồng tiền, còn chín mươi đồng còn lại chờ làm lễ xong con lén đưa con gái thím là được rồi.”
Trương Bình Vân bĩu môi, trong lòng nói thầm hai mẹ con nhà họ Lý này chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng mà ngẫm lại việc gia đình cô ta làm cũng rất thất đức, ai bảo em trai của cô ta không còn xài được làm chi.
“Dạ được, cứ nghe theo lời thím.” Quần áo Trương Bình Vân nhăn nheo, ngáp dài nói: “Vậy tối nay con đi ngủ sớm, sáng mai sẽ đi xem mắt.”
***
Nghĩ đến một trăm đồng tiền sắp vào tay mình, đêm hôm nay Lý Thúy Như ngủ cũng không ngon, khi nào mơ cũng nhịn không được cười hì hì. Nhìn người đàn ông ngủ như heo chết ở bên cạnh, Lý Thúy Như nở nụ cười đắc ý, trong lòng lại cảm thán lần này bà ta gả cho đúng người rồi, không chỉ không có cha mẹ chồng đè đầu, bà vợ trước còn sinh ra một quả trứng vàng có thể bán tiền. Có một trăm đồng tiền này, lại công thêm hai trăm bốn mươi đồng tiền chính phủ phát khi người phụ nữ kia chết, cả đời này bà ta cũng không sợ không có tiền xài nữa rồi.
Khó khăn lắm mới chờ đến khi trời sáng, Lý Thúy Như tinh thần phấn chấn rời giường, cố ý xa xỉ múc hai chén bột mì làm mì sợi, còn chiên cho mỗi người một quả trứng gà nữa.
Ân Đại Thành ngửi được mùi hương, nhìn mì sợi trắng nõn và trứng gà tròn vo, lập tức có hơi hoảng hốt, theo bản năng nhìn ra ngoài, ông ta muốn xem thử hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào.
“Coi cái mặt ngốc của anh kia, mau đi rửa mặt đi, mì sợi nấu để lâu sẽ không ăn được nữa.” Lý Thúy Như vui vẻ, nhìn thấy Ân Đại Thành cũng thuận mắt hơn nhiều, duỗi tay đẩy ông ta đi ra ngoài xong lại cười vui vẻ gõ cửa phòng phía tây nói: “Ngọc Dao, Ngọc Lỗi, ăn cơm thôi, mẹ làm mì cán bằng tay, còn chiên quả trứng gà nữa nè.”
Ân Ngọc Lỗi vừa mới từ trên giường đất bò dậy nghe được lời này không ngờ cũng có phản ứng giống y hệt cha ruột, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ: Hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào thế? Tuy rằng mấy ngày nay ngày nào mẹ kế cũng cười vui vẻ với hai chị em bọn họ, còn luôn là đồ ăn ngon, nhưng cũng chưa bao giờ xài sang đến mức lấy bột mì ra làm mì sợi, bà ta hết muốn sống nữa rồi hả?
“Vậy là tốt rồi.” Trương Bình Vân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ngày mai con đi qua đó, chuyện làm mai phải trông chờ vào thím rồi.”
“Con cứ yên tâm đi.” Mẹ Lý vỗ ngực bình bịch, ngay sau đó lại đổi sang đề tài khác: “Nhưng mà lễ hỏi thì phải đúng như những gì đã nói với thím lúc trước, phải một trăm đồng mới được đó.”
Trương Bình Vân lập tức đồng ý ngay: “Việc này thím cứ yên tâm đi, nhà con đã chuẩn bị sẵn tiền rồi, chỉ cần bên kia đồng ý là nhà con sẽ đưa sính lễ ngay, bảo đảm không thiếu một đồng. Nhưng mà cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu, phải đi đăng ký kết hôn ngay.”
“Đương nhiên rồi, buổi sáng đưa sính lễ xong buổi chiều lập tức bảo hai đứa tụi nó đi đăng ký kết hôn ngay.” Mẹ Lý lau miệng, lại nói hết những lời còn lại: “Thím và con gái thím thương lượng rồi, để bảo đảm hôn nhân này không có vấn đề gì, chờ ngày mai đến nhà con gái thím làm mai, con cứ nói tiền lễ hỏi là mười đồng tiền, còn chín mươi đồng còn lại chờ làm lễ xong con lén đưa con gái thím là được rồi.”
Trương Bình Vân bĩu môi, trong lòng nói thầm hai mẹ con nhà họ Lý này chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng mà ngẫm lại việc gia đình cô ta làm cũng rất thất đức, ai bảo em trai của cô ta không còn xài được làm chi.
“Dạ được, cứ nghe theo lời thím.” Quần áo Trương Bình Vân nhăn nheo, ngáp dài nói: “Vậy tối nay con đi ngủ sớm, sáng mai sẽ đi xem mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Nghĩ đến một trăm đồng tiền sắp vào tay mình, đêm hôm nay Lý Thúy Như ngủ cũng không ngon, khi nào mơ cũng nhịn không được cười hì hì. Nhìn người đàn ông ngủ như heo chết ở bên cạnh, Lý Thúy Như nở nụ cười đắc ý, trong lòng lại cảm thán lần này bà ta gả cho đúng người rồi, không chỉ không có cha mẹ chồng đè đầu, bà vợ trước còn sinh ra một quả trứng vàng có thể bán tiền. Có một trăm đồng tiền này, lại công thêm hai trăm bốn mươi đồng tiền chính phủ phát khi người phụ nữ kia chết, cả đời này bà ta cũng không sợ không có tiền xài nữa rồi.
Khó khăn lắm mới chờ đến khi trời sáng, Lý Thúy Như tinh thần phấn chấn rời giường, cố ý xa xỉ múc hai chén bột mì làm mì sợi, còn chiên cho mỗi người một quả trứng gà nữa.
Ân Đại Thành ngửi được mùi hương, nhìn mì sợi trắng nõn và trứng gà tròn vo, lập tức có hơi hoảng hốt, theo bản năng nhìn ra ngoài, ông ta muốn xem thử hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào.
“Coi cái mặt ngốc của anh kia, mau đi rửa mặt đi, mì sợi nấu để lâu sẽ không ăn được nữa.” Lý Thúy Như vui vẻ, nhìn thấy Ân Đại Thành cũng thuận mắt hơn nhiều, duỗi tay đẩy ông ta đi ra ngoài xong lại cười vui vẻ gõ cửa phòng phía tây nói: “Ngọc Dao, Ngọc Lỗi, ăn cơm thôi, mẹ làm mì cán bằng tay, còn chiên quả trứng gà nữa nè.”
Ân Ngọc Lỗi vừa mới từ trên giường đất bò dậy nghe được lời này không ngờ cũng có phản ứng giống y hệt cha ruột, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ: Hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào thế? Tuy rằng mấy ngày nay ngày nào mẹ kế cũng cười vui vẻ với hai chị em bọn họ, còn luôn là đồ ăn ngon, nhưng cũng chưa bao giờ xài sang đến mức lấy bột mì ra làm mì sợi, bà ta hết muốn sống nữa rồi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro