Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 36
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Ân Ngọc Lỗi mím môi nói: “Em cũng không muốn mỗi ngày đều được ăn mì, em chỉ muốn chị bình an, em chỉ có mình chị thôi.”
Trong lòng Ân Ngọc Dao run lên, không khỏi vươn tay ôm lấy cậu bé nhỏ xíu này vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói: “Chị cũng chỉ có mình Lỗi Lỗi là người thân thôi.”
Hai chị em ôm nhau không nói gì, một lúc lâu sau, Ân Ngọc Dao ổn định lại cảm xúc, buông Ân Ngọc Lỗi ra: “Được rồi, em mau đi đi, cứ làm theo lời chị nói, đừng chậm trễ.”
“Dạ.” Ân Ngọc Lỗi xách túi lên, lại cầm mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ Ân Ngọc Dao cho cậu vào túi, chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Ân Ngọc Dao khóa kỹ cửa, tìm bộ quần áo cũ nhất của mình ra thay, lại đi vào viện bảo tàng soi gương, trang điểm cho mình một gương mặt “người bệnh” hoàn mỹ nhất.
***
Sáng sớm mẹ Lý ăn sáng xong lập tức chạy thẳng đến nhà họ Điền ở bên cạnh, vừa vào cửa đã nhìn thấy một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính có phần gầy yếu đứng ở trong sân, Trương Bình Vân đứng bên cạnh vội vàng cười giới thiệu: “Thím, đây là em trai của con, nó nghe nói đi coi mắt thì không ở trong nhà chờ được nữa, mới sáng sớm hôm nay đã bảo bạn trai của con đạp xe đạp đưa nó đến, cứ nằng nặc đòi đi cùng để xem.”
Mẹ Lý lập tức cười tươi như hoa, vội vàng khen ngợi: “Trông thằng bé là biết ngay không phải người bình thường rồi, trắng trẻo sạch sẽ, khác hẳn với mấy người dân quê như thím. Chỉ có điều đi bộ từ nhà thím đến thôn của nhà con gái thím chắc là sẽ mệt lắm đó.”
“Không có gì, con đạp xe đạp đến.” Trương Bình Sinh không hề khách sáo gì, trực tiếp trưng dụng luôn chiếc xe đạp của anh rể, người ta không hề có ý định đi bộ đến đó.
Người yêu của Trương Bình Vân cũng biết rõ đức hạnh của em vợ, trời còn chưa sáng anh ta đã chở tên này chạy hơn tám mươi dặm, đã mệt đến mức không thẳng nỗi eo, vẫy tay không muốn nói thêm cái gì nữa.
Mẹ Điền bưng nước đưa cho anh ta, cười ha hả nói: “Đều là bà con họ hàng xa, đừng khách sáo, hôm nay cứ để anh rể nó ở nhà nghỉ ngơi là được, mấy người mau đi xem mắt đi, chúng tôi ở nhà chờ tin tức tốt.”
Mẹ Lý lên tiếng đồng ý, bên kia Trương Bình Sinh đã đạp xe đạp đi rồi, mấy người vội vàng đi theo ra ngoài.
Cơ thể Trương Bình Sinh chắc cũng chẳng khóe mạnh gì, tốc độ đạp xe cũng không nhanh, ba người bước nhanh là có thể đuổi kịp, đi một tiếng hơn là đến nhà họ Ân.
Lý Thúy Như đã sốt ruột đi tới đi lui thật sự không ngồi yên được nữa, dạo quanh trong nhà còn cảm thấy phòng khách nhỏ quá, dọn bàn ăn và ghế ra ngoài sân, nghĩ lát nữa cờ mấy người kia đến có thể ngồi. Là chờ gần nửa tiếng nửa, cuối cùng nghe được ngoài cửa vang lên tiếng cười của mẹ, bà ta vội vàng mở cửa ra, cười đến không khép miệng lại được: “Ui chu choa, đây là có khách đến à, Ngọc Dao, con mau ra đây, trong nhà có khách đến thăm nè.”
Ân Ngọc Dao đã chờ đợi từ lâu chậm rãi bước xuống giường đất, mở cửa phòng lộ ra gương mặt tiều tụy: “Ai đến vậy ạ?”
Mẹ Lý: “???”
Ui chu choa má ơi, mới qua có một đêm, sao con bé này lại bệnh thành nông nỗi này rồi?
Mẹ Lý vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ dời mắt khỏi người Ân Ngọc Dao, nhìn về phía con gái mình, rất muốn chạy lên vả cho bà ta một bạt tai: Tại sao đến thời khắc quan trọng này lại ngu như thế chứ?
Lý Thúy Như cũng ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc như biến thành bùn nhão, đến cả việc động não suy nghĩ cũng không biết, lắp ba lắp bắp chỉ vào Ân Ngọc Dao nói: “Ngọc Dao, không phải lúc nãy con vẫn còn khỏe mạnh ăn hết một chén mì sao, sao mới trong chớp mắt đã thành ra thế này rồi?”
Trong lòng Ân Ngọc Dao run lên, không khỏi vươn tay ôm lấy cậu bé nhỏ xíu này vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói: “Chị cũng chỉ có mình Lỗi Lỗi là người thân thôi.”
Hai chị em ôm nhau không nói gì, một lúc lâu sau, Ân Ngọc Dao ổn định lại cảm xúc, buông Ân Ngọc Lỗi ra: “Được rồi, em mau đi đi, cứ làm theo lời chị nói, đừng chậm trễ.”
“Dạ.” Ân Ngọc Lỗi xách túi lên, lại cầm mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ Ân Ngọc Dao cho cậu vào túi, chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Ân Ngọc Dao khóa kỹ cửa, tìm bộ quần áo cũ nhất của mình ra thay, lại đi vào viện bảo tàng soi gương, trang điểm cho mình một gương mặt “người bệnh” hoàn mỹ nhất.
***
Sáng sớm mẹ Lý ăn sáng xong lập tức chạy thẳng đến nhà họ Điền ở bên cạnh, vừa vào cửa đã nhìn thấy một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính có phần gầy yếu đứng ở trong sân, Trương Bình Vân đứng bên cạnh vội vàng cười giới thiệu: “Thím, đây là em trai của con, nó nghe nói đi coi mắt thì không ở trong nhà chờ được nữa, mới sáng sớm hôm nay đã bảo bạn trai của con đạp xe đạp đưa nó đến, cứ nằng nặc đòi đi cùng để xem.”
Mẹ Lý lập tức cười tươi như hoa, vội vàng khen ngợi: “Trông thằng bé là biết ngay không phải người bình thường rồi, trắng trẻo sạch sẽ, khác hẳn với mấy người dân quê như thím. Chỉ có điều đi bộ từ nhà thím đến thôn của nhà con gái thím chắc là sẽ mệt lắm đó.”
“Không có gì, con đạp xe đạp đến.” Trương Bình Sinh không hề khách sáo gì, trực tiếp trưng dụng luôn chiếc xe đạp của anh rể, người ta không hề có ý định đi bộ đến đó.
Người yêu của Trương Bình Vân cũng biết rõ đức hạnh của em vợ, trời còn chưa sáng anh ta đã chở tên này chạy hơn tám mươi dặm, đã mệt đến mức không thẳng nỗi eo, vẫy tay không muốn nói thêm cái gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Điền bưng nước đưa cho anh ta, cười ha hả nói: “Đều là bà con họ hàng xa, đừng khách sáo, hôm nay cứ để anh rể nó ở nhà nghỉ ngơi là được, mấy người mau đi xem mắt đi, chúng tôi ở nhà chờ tin tức tốt.”
Mẹ Lý lên tiếng đồng ý, bên kia Trương Bình Sinh đã đạp xe đạp đi rồi, mấy người vội vàng đi theo ra ngoài.
Cơ thể Trương Bình Sinh chắc cũng chẳng khóe mạnh gì, tốc độ đạp xe cũng không nhanh, ba người bước nhanh là có thể đuổi kịp, đi một tiếng hơn là đến nhà họ Ân.
Lý Thúy Như đã sốt ruột đi tới đi lui thật sự không ngồi yên được nữa, dạo quanh trong nhà còn cảm thấy phòng khách nhỏ quá, dọn bàn ăn và ghế ra ngoài sân, nghĩ lát nữa cờ mấy người kia đến có thể ngồi. Là chờ gần nửa tiếng nửa, cuối cùng nghe được ngoài cửa vang lên tiếng cười của mẹ, bà ta vội vàng mở cửa ra, cười đến không khép miệng lại được: “Ui chu choa, đây là có khách đến à, Ngọc Dao, con mau ra đây, trong nhà có khách đến thăm nè.”
Ân Ngọc Dao đã chờ đợi từ lâu chậm rãi bước xuống giường đất, mở cửa phòng lộ ra gương mặt tiều tụy: “Ai đến vậy ạ?”
Mẹ Lý: “???”
Ui chu choa má ơi, mới qua có một đêm, sao con bé này lại bệnh thành nông nỗi này rồi?
Mẹ Lý vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ dời mắt khỏi người Ân Ngọc Dao, nhìn về phía con gái mình, rất muốn chạy lên vả cho bà ta một bạt tai: Tại sao đến thời khắc quan trọng này lại ngu như thế chứ?
Lý Thúy Như cũng ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc như biến thành bùn nhão, đến cả việc động não suy nghĩ cũng không biết, lắp ba lắp bắp chỉ vào Ân Ngọc Dao nói: “Ngọc Dao, không phải lúc nãy con vẫn còn khỏe mạnh ăn hết một chén mì sao, sao mới trong chớp mắt đã thành ra thế này rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro