Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 42
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Lý Thúy Như thì lại là một kẻ khốn nạn, trên đầu bà ta không có cha mẹ chồng khống chế, bên dưới cũng không có chồng quản lý, mấy lời chỉ trích nói ra nói vào của hàng xóm cũng không đau không ngứa gì với bà ta. Trong cuộc hôn nhân trước kia, bởi vì không thể sinh con nên bà ta cực kỳ hèn mọn, giống như một đống bụi bặm, mỗi ngày nếu không phải bị mẹ chồng mắng thì cũng là bị chồng đánh, chờ chồng bệnh chết đi rồi thì lại bị coi như ngôi sao xui xẻo đuổi về nhà mẹ đẻ. Hiện tại bà ta ở chỗ này sinh được một cặp song sinh long phương, lập tức ưỡn thẳng lưng lên ngày. Chồng thì lại nghe lời bà ta răm rắp, bà ta ước gì có thể phát tiết hết mọi uất ức mà mình từng chịu đựng trước đó vào cái nhà này, đừng có ai hòng quản lý bà ta, cho nên từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện không hợp ý với hàng xóm là lập tức chửi đổng lên. Cứ như thế, hàng xóm thật sự dần mắt nhắm mắt mở đối với chuyện của nhà họ Ân, thỉnh thoảng trong nhà có lương khô dư thừa thì lén trộm nhét cho Tiểu Lỗi một miếng, nhưng mà bọn họ còn giữ nguyên cục tức trong lòng. Bình thường khi mọi người tụ tập làm việc chung với nhau cũng rất hay mắng bà ta không phải người. Hiện tại lại có cơ hội để mách lẻo đường đường chính chính thế này, lập tức mồm năm miệng mười, muốn nói hết tất cả những gì mình biết ra ngoài.
Lý Thúy Như giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, nhưng mà hai chị em Trương Bình Vân và Trương Bình Sinh liếc nhìn nhau, có vẻ cực kỳ yên tâm. Thì ra Ân Ngọc Dao không được mẹ kế thương yêu, vậy thì lại càng tốt. Sau này Ân Ngọc Dao gả đến nhà bọn họ rồi cũng chỉ có thể tùy ý nhà bọn họ vo tròn bóp dẹp, không ai có thể bênh vực cô.
Mẹ Lý thấy thế, trong lòng thầm hận đám hàng xóm bỏ đá xuống này, cũng sợ bọn họ sẽ phá hỏng chuyện “xem mắt” ngày hôm nay, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đại đội trưởng, chuyện này thật sự quá oan uổng, Thúy Như coi hai đứa nhỏ giống như là con ruột. Con cái nhà ai nghịch ngợm mà không bị đánh bị mắng chứ, chuyện này cũng không thể coi là sự thật được. Hơn nữa mấy ngày nay tôi đều đến đây, Thúy Như thật sự có giết gà cho hai đứa nhỏ ăn, hai cái đùi đều cho hai chị em tụi nó hết đó.”
Đại đội trưởng nhìn về phía thím Thái ở nhà kế bên, thím Thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là mấy ngày hôm trước có giết gà, nhưng mà có cho hai đứa nhỏ ăn hay không thì tôi không biết. Người ta ngồi trong nhà ăn cơm, tôi cũng không thể nhìn lén vào kẹt cửa nhà người ta được.”
Đại đội trưởng lại hỏi những người khác có biết truyện này không không, mấy nhà có con cái hay chơi chung với Ân Ngọc Lỗi đều lắc đầu nói: “Không nghe thằng bé nói được ăn thịt gà, thằng bé mới bao lớn chứ, nếu được ăn thịt gà thì đã khoe khoang cả thôn biết rồi, sao có thể giấu chuyện này được chứ?”
Đại đội trưởng gật đầu đồng ý, thằng nhóc con mười mấy tuổi nhà ông ấy lúc ăn thịt heo còn ước gì có thể thoa mỡ lên môi cho bóng lưỡng rồi đi ra ngoài khoe khoang nữa kìa. Lỗi Nhi chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi, sao có thể giấu chuyện này được chứ, nếu thằng bé chưa nói thì chắc chắn là không được ăn.
Lần đầu tiên Lý Thúy Như có cảm giác có miệng lại không nói nên lời như thế này, bà ta kéo tay Ân Ngọc Dao nói: “Con đừng có nói trái lương tâm, con dám nói con không ăn sao?”
Chân Ân Ngọc Dao mềm nhũn, bị bà ta kéo đến lảo đảo, thím Thái tức giận đẩy Lý Thúy Như ra, lại ôm Ân Ngọc Dao vào trong lòng. Mắt Ân Ngọc Dao rưng rưng nước mắt, thò tay vào túi lấy một phần bệnh án ra đưa cho đại đội trưởng.
Lý Thúy Như giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, nhưng mà hai chị em Trương Bình Vân và Trương Bình Sinh liếc nhìn nhau, có vẻ cực kỳ yên tâm. Thì ra Ân Ngọc Dao không được mẹ kế thương yêu, vậy thì lại càng tốt. Sau này Ân Ngọc Dao gả đến nhà bọn họ rồi cũng chỉ có thể tùy ý nhà bọn họ vo tròn bóp dẹp, không ai có thể bênh vực cô.
Mẹ Lý thấy thế, trong lòng thầm hận đám hàng xóm bỏ đá xuống này, cũng sợ bọn họ sẽ phá hỏng chuyện “xem mắt” ngày hôm nay, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đại đội trưởng, chuyện này thật sự quá oan uổng, Thúy Như coi hai đứa nhỏ giống như là con ruột. Con cái nhà ai nghịch ngợm mà không bị đánh bị mắng chứ, chuyện này cũng không thể coi là sự thật được. Hơn nữa mấy ngày nay tôi đều đến đây, Thúy Như thật sự có giết gà cho hai đứa nhỏ ăn, hai cái đùi đều cho hai chị em tụi nó hết đó.”
Đại đội trưởng nhìn về phía thím Thái ở nhà kế bên, thím Thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là mấy ngày hôm trước có giết gà, nhưng mà có cho hai đứa nhỏ ăn hay không thì tôi không biết. Người ta ngồi trong nhà ăn cơm, tôi cũng không thể nhìn lén vào kẹt cửa nhà người ta được.”
Đại đội trưởng lại hỏi những người khác có biết truyện này không không, mấy nhà có con cái hay chơi chung với Ân Ngọc Lỗi đều lắc đầu nói: “Không nghe thằng bé nói được ăn thịt gà, thằng bé mới bao lớn chứ, nếu được ăn thịt gà thì đã khoe khoang cả thôn biết rồi, sao có thể giấu chuyện này được chứ?”
Đại đội trưởng gật đầu đồng ý, thằng nhóc con mười mấy tuổi nhà ông ấy lúc ăn thịt heo còn ước gì có thể thoa mỡ lên môi cho bóng lưỡng rồi đi ra ngoài khoe khoang nữa kìa. Lỗi Nhi chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi, sao có thể giấu chuyện này được chứ, nếu thằng bé chưa nói thì chắc chắn là không được ăn.
Lần đầu tiên Lý Thúy Như có cảm giác có miệng lại không nói nên lời như thế này, bà ta kéo tay Ân Ngọc Dao nói: “Con đừng có nói trái lương tâm, con dám nói con không ăn sao?”
Chân Ân Ngọc Dao mềm nhũn, bị bà ta kéo đến lảo đảo, thím Thái tức giận đẩy Lý Thúy Như ra, lại ôm Ân Ngọc Dao vào trong lòng. Mắt Ân Ngọc Dao rưng rưng nước mắt, thò tay vào túi lấy một phần bệnh án ra đưa cho đại đội trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro