Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 43
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Đại đội trưởng là một trong số sáu người ít ỏi trong thôn biết đọc biết viết, ông ấy cầm lấy bệnh án, nhìn bìa mặt là bệnh viện huyện, lại nhìn ca bệnh mà bác sĩ liệt kê: Bị đói trong thời gian dài, suy dinh dưỡng, thiếu máu...
Ân Ngọc Dao lại về phòng cầm hộp bột dinh dưỡng mà cô đã khui ra, sắc mặt của đại đội trưởng lại càng khó coi hơn: “Đã đến mức phải ăn bột dinh dưỡng rồi sao?”
Phải biết rằng bột dinh dưỡng này không phải người suy dinh dưỡng nào cũng có thể cầm phiếu đi mua, phải bệnh rất nghiêm trọng thì bệnh viện mới cho phiếu.
Đại đội trưởng tức giận mặt mày tái mét, nhét bệnh án vào trong lòng ngực thôn trên gầm lên hỏi: “Ông chăm sóc con cái của anh hùng kiểu này đó hả?”
Thôn trưởng không biết quá nhiều chữ, nhưng cũng có thể xem hiểu được bảy tám phần, ông ta và mấy người khác được gọi đến tụm đầu lại cùng nhau xem, cũng coi như hiểu được hết bệnh án, lúc này ánh mắt khi nhìn về phía Lý Thúy Như cũng trở nên khác thường.
Tuy rằng hiện tại mùa màng không tốt, các gia đình cũng ăn không đủ no, nhưng ăn lương thực thô và rau dại cũng có thể ăn nó bảy phần. Nhất là hiện tại còn đang là đầu mùa hạ, mùa xuân mùa hạ ngoài đồng ruộng có rau dại và nấm trong sông có cá nhỏ tôm nhỏ cũng có thể bổ sung vào trên bàn ăn, cho dù thế nào cũng không đến mức đói đến suy dinh dưỡng thiếu máu, cái này mà nói là không ngược đãi thì không có ai tin nữa.
Mọi người đều khiển trách nhìn Lý Thúy Như, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Ân Đại Thành cũng dần trở nên khác thường: Thật đúng là có mẹ kế là sẽ có cha kế, Ân Đại Thành cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lý Thúy Như hết đường chối cãi, đúng là bà ta đã cắt xén thức ăn của hai đứa nhỏ, nhưng bà ta không ngờ rằng các bà con hàng xóm xung quanh còn biết được việc này, càng không ngờ Ân Ngọc Dao lại còn đến bệnh viện khám bệnh. Có bệnh án ở đây, bà ta có cãi chày cãi cối cũng không có tác dụng gì.
Lý Thúy Như lập tức đổi cách nói chuyện, vội vàng cầu xin nói: “Lúc trước tôi mới sinh con, ở cữ điều kiện khó khăn cho nên mới làm hai chị em Ngọc Dao phải chịu ấm ức, nhưng mà hiện tại tôi đã sửa chữa lỗi lầm rồi, sau này tôi bảo đảm sẽ không làm như thế nữa.”
Đại đội trưởng nghẹn họng, cắt xén đồ ăn đúng là rất đáng giận, nhưng ông ấy cũng không thể nào phạt bà ta được, nếu bà ta đã hứa, vậy sau này chỉ có thể nhờ người trong thôn thường xuyên đến xem, lại bảo Ân Ngọc Dao có thể cử báo bất cứ lúc nào, ngoại trừ làm thế này ra thì ông ấy cũng không có cách nào tốt hơn.
Nhưng mà đối với loại xử lý này, đừng nói là Ngọc Dao, đến cả ông ấy cũng cảm thấy không ổn, cảm thấy hai đứa nhỏ đã phải chịu tủi thân quá nhiều.
Ân Ngọc Dao cũng cảm nhận được sự rối rắm của đại đội trưởng, lập tức quăng ra quả bom thứ hai: “Mẹ kế của con không chỉ cắt xén đồ ăn và ngược đãi con, bà ta còn muốn bán con để kiếm tiền lễ hỏi nữa.”
Lúc này đại đội trưởng mới nhớ ra, lúc nãy thằng nhóc Ân Ngọc Lỗi khóc la mời ông ấy đi sang đây đã nói là chị gái sắp bị mẹ kế bán đi, lúc nãy khi ông ấy đến thấy vẻ mặt bệnh trạng của Ân Ngọc Dao nên hoảng quá, quên mất chuyện này.
Mẹ Lý vừa nghe Ân Ngọc Dao nói đến chuyện muốn bán cô kiếm lễ hỏi, trong lòng thầm hận nghiến răng ken két, bà ta đã bị con ranh chết tiệt này lừa gạt, còn tưởng rằng cho cô ăn ngon uống tốt mười ngày là đã dỗ được cô rồi, kết quả con ranh này đang giả vờ, cũng không thể trách con gái bà ta không thương yêu con ranh này, nó rõ ràng là một con sói vô ơn nuôi mãi cũng không thân.
Nhưng mà hiện tại cũng không thể tính sổ chuyện này được, phải giải thích rõ ràng chuyện “bán cô kiếm lễ hỏi” trước đã. Hai mẹ con nhà họ Lý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng may mắn vì bọn họ đã giấu số lượng tiền lễ hỏi, nói một trăm đồng thành mười đồng.
Ân Ngọc Dao lại về phòng cầm hộp bột dinh dưỡng mà cô đã khui ra, sắc mặt của đại đội trưởng lại càng khó coi hơn: “Đã đến mức phải ăn bột dinh dưỡng rồi sao?”
Phải biết rằng bột dinh dưỡng này không phải người suy dinh dưỡng nào cũng có thể cầm phiếu đi mua, phải bệnh rất nghiêm trọng thì bệnh viện mới cho phiếu.
Đại đội trưởng tức giận mặt mày tái mét, nhét bệnh án vào trong lòng ngực thôn trên gầm lên hỏi: “Ông chăm sóc con cái của anh hùng kiểu này đó hả?”
Thôn trưởng không biết quá nhiều chữ, nhưng cũng có thể xem hiểu được bảy tám phần, ông ta và mấy người khác được gọi đến tụm đầu lại cùng nhau xem, cũng coi như hiểu được hết bệnh án, lúc này ánh mắt khi nhìn về phía Lý Thúy Như cũng trở nên khác thường.
Tuy rằng hiện tại mùa màng không tốt, các gia đình cũng ăn không đủ no, nhưng ăn lương thực thô và rau dại cũng có thể ăn nó bảy phần. Nhất là hiện tại còn đang là đầu mùa hạ, mùa xuân mùa hạ ngoài đồng ruộng có rau dại và nấm trong sông có cá nhỏ tôm nhỏ cũng có thể bổ sung vào trên bàn ăn, cho dù thế nào cũng không đến mức đói đến suy dinh dưỡng thiếu máu, cái này mà nói là không ngược đãi thì không có ai tin nữa.
Mọi người đều khiển trách nhìn Lý Thúy Như, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Ân Đại Thành cũng dần trở nên khác thường: Thật đúng là có mẹ kế là sẽ có cha kế, Ân Đại Thành cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lý Thúy Như hết đường chối cãi, đúng là bà ta đã cắt xén thức ăn của hai đứa nhỏ, nhưng bà ta không ngờ rằng các bà con hàng xóm xung quanh còn biết được việc này, càng không ngờ Ân Ngọc Dao lại còn đến bệnh viện khám bệnh. Có bệnh án ở đây, bà ta có cãi chày cãi cối cũng không có tác dụng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thúy Như lập tức đổi cách nói chuyện, vội vàng cầu xin nói: “Lúc trước tôi mới sinh con, ở cữ điều kiện khó khăn cho nên mới làm hai chị em Ngọc Dao phải chịu ấm ức, nhưng mà hiện tại tôi đã sửa chữa lỗi lầm rồi, sau này tôi bảo đảm sẽ không làm như thế nữa.”
Đại đội trưởng nghẹn họng, cắt xén đồ ăn đúng là rất đáng giận, nhưng ông ấy cũng không thể nào phạt bà ta được, nếu bà ta đã hứa, vậy sau này chỉ có thể nhờ người trong thôn thường xuyên đến xem, lại bảo Ân Ngọc Dao có thể cử báo bất cứ lúc nào, ngoại trừ làm thế này ra thì ông ấy cũng không có cách nào tốt hơn.
Nhưng mà đối với loại xử lý này, đừng nói là Ngọc Dao, đến cả ông ấy cũng cảm thấy không ổn, cảm thấy hai đứa nhỏ đã phải chịu tủi thân quá nhiều.
Ân Ngọc Dao cũng cảm nhận được sự rối rắm của đại đội trưởng, lập tức quăng ra quả bom thứ hai: “Mẹ kế của con không chỉ cắt xén đồ ăn và ngược đãi con, bà ta còn muốn bán con để kiếm tiền lễ hỏi nữa.”
Lúc này đại đội trưởng mới nhớ ra, lúc nãy thằng nhóc Ân Ngọc Lỗi khóc la mời ông ấy đi sang đây đã nói là chị gái sắp bị mẹ kế bán đi, lúc nãy khi ông ấy đến thấy vẻ mặt bệnh trạng của Ân Ngọc Dao nên hoảng quá, quên mất chuyện này.
Mẹ Lý vừa nghe Ân Ngọc Dao nói đến chuyện muốn bán cô kiếm lễ hỏi, trong lòng thầm hận nghiến răng ken két, bà ta đã bị con ranh chết tiệt này lừa gạt, còn tưởng rằng cho cô ăn ngon uống tốt mười ngày là đã dỗ được cô rồi, kết quả con ranh này đang giả vờ, cũng không thể trách con gái bà ta không thương yêu con ranh này, nó rõ ràng là một con sói vô ơn nuôi mãi cũng không thân.
Nhưng mà hiện tại cũng không thể tính sổ chuyện này được, phải giải thích rõ ràng chuyện “bán cô kiếm lễ hỏi” trước đã. Hai mẹ con nhà họ Lý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng may mắn vì bọn họ đã giấu số lượng tiền lễ hỏi, nói một trăm đồng thành mười đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro