Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 44

Tín Dụng Tạp

2024-11-21 20:55:14

Lý Thúy Như vỗ đùi khóc la oai oái: “Chuyện này thì oan chết tôi rồi, lúc nãy nhà trai người ra đã nói tiền lễ hỏi chỉ có mười đồng tiền. Có nhà nào bán con gái mà chỉ cần mười đồng tiền không hả. Tôi là thấy nhà trai có điều kiện không tệ, của cải phong phú, sẵn sàng cho mười đồng tiền lễ hỏi nên mới nói cho Ngọc Dao.”

“Đúng đó đúng đó. Tuy rằng mười đồng tiền không ít, nhưng nếu nói vì số tiền này mà bán con gái thì hơi vô nghĩa rồi.” Lúc này, ngay trước mặt bí thư đại đội, mẹ Lý cũng không dám nói đến chuyện tìm công việc cho Ân Ngọc Dao, chỉ nói ra những chuyện thật mà thôi: “Bình Sinh là giáo viên tiểu học trong thôn bọn họ, một ngày có mười công điểm lận đó. Hơn nữa gia đình bọn họ chỉ có một đứa con trai độc nhất, tiền lễ hỏi của mấy người chị đều bị cha mẹ thằng bé quản lý, nói là dùng cho thằng bé kết hôn, điều kiện tốt biết bao nhiêu.”

Mười công điểm chính là công điểm tối đa, một giáo viên tiểu học mà lấy được mười công điểm là đang nói nhảm. Bí thư đại đội biết rõ chuyện này, lại càng thêm khinh thường Trương Bình Sinh: “Nhà mấy người có bà con họ hàng gì với thôn trưởng đúng không, nếu không thì công việc này chỉ lấy được sáu công điểm mà thôi.”

Trương Bình Sinh cúi đầu không dám nói gì, bí thư đại đội lại nhìn về phía Ân Ngọc Dao, vẻ mặt có hơi khó xử: “Mười đồng tiền lễ hỏi đúng là cao thật, nhưng cũng không tính là bán con gái, nếu con không thích người này thì thôi, bảo bọn họ đi về là được, chờ mấy ngày nữa bác lại nhờ vợ của bác tìm hiểu một người tốt khác cho con.”

“Cảm ơn ý tốt của đại đội trưởng, con không sốt ruột gả chồng, không cần phải tìm giúp con đâu ạ.” Ân Ngọc Dao nhìn Trương Bình Sinh cười lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ tàn nhẫn: “Nhưng mà hôm nay bọn họ muốn đi về, chỉ e là không dễ dàng như thế đâu. Trương Bình Sinh, hôm nay anh có gan dám đứng trước mặt tất cả mọi người trong thôn Thổ cầu chúng tôi nói rõ vì sao anh không đi xem mắt các cô gái ở thôn xung quanh anh, mà lại phải chạy đến thôn Thổ Cầu xa nhà hơn tám mươi dặm để tìm vợ không?”

Trương Bình Sinh và Trương Bình Vân nghe thấy thế thoáng sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo đó lại nghe Ân Ngọc Dao hỏi tiếp: “Rốt cuộc thì mấy người trả mười đồng tiền lễ hỏi hay là mười đồng tiền trà nước? Nếu như ngày đó tôi nghe không lầm thì tiền lễ hỏi là một trăm đồng, chờ chuyện này thành công rồi, bà ngoại kế của tôi đúng là có thể kiếm được mười đồng tiền trà nước.”

Cô vừa nói xong, hai mẹ con Lý Thúy Như, hai chị em Trương Bình Sinh, cộng thêm Điền Yến Ni đều thay đổi sắc mặt, thì ra Ân Ngọc Dao đã biết hết rồi. Mặt Trương Bình Sinh đỏ lên, Trương Bình Vân nhanh chóng kéo lấy tay anh ta, chuẩn bị bỏ trốn.

Đại đội trưởng nghe cô nói thế, hình như cảm nhận được chút khác thường, theo bản năng muốn cản bọn họ lại, giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo của Ân Ngọc Dao đã vang vọng khắp sân: “Trương Bình Sinh, anh dự định tự nói hay là để tôi nói cho mọi người biết chuyện anh bị lừa đá vào nửa người dưới, đã trở thành thái giám rồi đây?”

Trong sân và ngoài sân đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều giật mình ngơ ngác khi nghe những lời này, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Số ký tự: 0