Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 47
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Trương Bình Vân nhìn mấy người dân trong thôn đều nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn cắn nát xương của bọn họ, chỉ có thể xua tay lia lịa nói: “Không có, là bà già họ Lý này nói bừa thôi, chúng tôi không có nói như thế. Đều là do bà ta nói bậy, em trai tôi vẫn còn khỏe mạnh lành lặn.”
“Nếu thật như thế thì kêu nó cởi quần ra cho chúng tôi xem.” Ở ngoài sân, không biết ai la to, vừa la xong lập tức được mọi người xung quanh phụ họa: “Đúng vậy, là thật hay giả thì cứ cởi quần ra nhìn là được.”
Trương Bình Sinh sợ hãi túm chặt lấy quần, sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị đám thôn dân hung dữ kia xông đến tụt quần mình xuống.
Ân Ngọc Dao không có hứng thú xem cái thứ dơ bẩn buồn nôn kia, cô vẫy tay, ra hiệu cho mọi người nói nhỏ lại, sau đó mới nói: “Nếu hôm nay tôi dám nói chuyện này ra thì sẽ không sợ mấy người sẽ không nhận, Lỗi Nhi, người trong huyện đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi!” Ân Ngọc Lỗi từ bên ngoài chen qua đám đông, giọng nói trong trẻo: “Ngay từ lúc các chú thím trong thôn nói mẹ kế ngược đãi chúng ta thì người trong huyện đã đến rồi, từ nãy đến giờ bọn họ đều đang đứng ngoài sân nghe đó.”
“Người trong huyện đến?” Mọi người trong thôn nghe thế vội xoay người nhìn ngó xung quanh, vừa di chuyển chừa ra một con đường, đại đội trưởng và thôn trưởng cũng vội vàng chạy ra ngoài đón. Vừa nhìn lập tức sợ hết hồn, người đi đầu chính là chủ nhiệm của Ủy ban cách mạng và vài đồng chí trong đồn công an, hai người đi ở cuối cùng thì quá lạ mắt, bọn họ không biết là ai.
Đại đội trưởng vội vàng đi qua giơ tay mời, vội vàng hỏi: “Tôi còn đang nghĩ việc này cũng phải đi báo cáo với lãnh đạo, không ngờ các ông đã đến luôn rồi.
Lý Trường Hải của Ủy ban cách mạng gật đầu, đầu tiên là ngạo nghễ nhìn thoáng qua Trương Bình Sinh, sau đó mới giới thiệu với đại đội trưởng: “Đây là viện trưởng Vương Ái Quốc của bệnh viện huyện và bác sĩ Trần Thục Hoa. Mấy ngày hôm trước Ân Ngọc Dao đến huyện khám bệnh, vừa lúc gặp được bác sĩ Trần Thục Hoa, bác sĩ Trần Thục Hoa thấy cô bé bị bệnh quá đáng thương nên mới hỏi thăm thêm vài câu, sau đó mới biết được chuyện Trương Bình Sinh từng đến bệnh viện làm phẫu thuật hồi năm ngoái muốn lừa hôn. Hôm nay bọn họ đến đây là để làm chứng.”
Viện trưởng Vương ho khan vài tiếng, lấy ra bệnh án và báo cáo phẫu thuật của Trương Bình Sinh đọc một lần. Nội dung bên trong rõ ràng tỉ mỉ hơn những gì Ân Ngọc Dao nói nhiều, mọi người đều nghe đến hăng say, thậm chí có người còn nhịn không được trầm trồ khen ngợi, ai bảo Trương Bình Sinh không làm người làm chi! Bị như thế cũng là đáng đời.
Trương Bình Sinh lại giống như lại bị lột sạch quần áo đứng trước mặt người khác, anh ta xấu hổ đến không có chỗ trốn. Nhất là khi bộ phận bí ẩn nhất của mình bị người dân sống ở nơi đây coi thành trò cười, chẳng những cười nhạo mà còn phỉ nhổ anh ta, điều này làm Trương Bình Sinh cảm thấy hôm nay anh ta đã mất sạch mặt mũi.
Ân Ngọc Dao nhìn thấy mặt mày hai chị em Trương Bình Sinh xám trắng, nhún vai, không nhịn được cong khóe môi lên: “Người của bệnh viện đến rồi, lần này chắc mấy người sẽ không nói tôi ăn nói bậy bạ nữa đúng không.”
Hai chị em Trương Bình Sinh làm gì còn dám nói chuyện nữa chứ, tình cảnh trước mặt đã làm bọn họ sợ đến mức muốn ngất đi, trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành.
“Nếu thật như thế thì kêu nó cởi quần ra cho chúng tôi xem.” Ở ngoài sân, không biết ai la to, vừa la xong lập tức được mọi người xung quanh phụ họa: “Đúng vậy, là thật hay giả thì cứ cởi quần ra nhìn là được.”
Trương Bình Sinh sợ hãi túm chặt lấy quần, sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị đám thôn dân hung dữ kia xông đến tụt quần mình xuống.
Ân Ngọc Dao không có hứng thú xem cái thứ dơ bẩn buồn nôn kia, cô vẫy tay, ra hiệu cho mọi người nói nhỏ lại, sau đó mới nói: “Nếu hôm nay tôi dám nói chuyện này ra thì sẽ không sợ mấy người sẽ không nhận, Lỗi Nhi, người trong huyện đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi!” Ân Ngọc Lỗi từ bên ngoài chen qua đám đông, giọng nói trong trẻo: “Ngay từ lúc các chú thím trong thôn nói mẹ kế ngược đãi chúng ta thì người trong huyện đã đến rồi, từ nãy đến giờ bọn họ đều đang đứng ngoài sân nghe đó.”
“Người trong huyện đến?” Mọi người trong thôn nghe thế vội xoay người nhìn ngó xung quanh, vừa di chuyển chừa ra một con đường, đại đội trưởng và thôn trưởng cũng vội vàng chạy ra ngoài đón. Vừa nhìn lập tức sợ hết hồn, người đi đầu chính là chủ nhiệm của Ủy ban cách mạng và vài đồng chí trong đồn công an, hai người đi ở cuối cùng thì quá lạ mắt, bọn họ không biết là ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng vội vàng đi qua giơ tay mời, vội vàng hỏi: “Tôi còn đang nghĩ việc này cũng phải đi báo cáo với lãnh đạo, không ngờ các ông đã đến luôn rồi.
Lý Trường Hải của Ủy ban cách mạng gật đầu, đầu tiên là ngạo nghễ nhìn thoáng qua Trương Bình Sinh, sau đó mới giới thiệu với đại đội trưởng: “Đây là viện trưởng Vương Ái Quốc của bệnh viện huyện và bác sĩ Trần Thục Hoa. Mấy ngày hôm trước Ân Ngọc Dao đến huyện khám bệnh, vừa lúc gặp được bác sĩ Trần Thục Hoa, bác sĩ Trần Thục Hoa thấy cô bé bị bệnh quá đáng thương nên mới hỏi thăm thêm vài câu, sau đó mới biết được chuyện Trương Bình Sinh từng đến bệnh viện làm phẫu thuật hồi năm ngoái muốn lừa hôn. Hôm nay bọn họ đến đây là để làm chứng.”
Viện trưởng Vương ho khan vài tiếng, lấy ra bệnh án và báo cáo phẫu thuật của Trương Bình Sinh đọc một lần. Nội dung bên trong rõ ràng tỉ mỉ hơn những gì Ân Ngọc Dao nói nhiều, mọi người đều nghe đến hăng say, thậm chí có người còn nhịn không được trầm trồ khen ngợi, ai bảo Trương Bình Sinh không làm người làm chi! Bị như thế cũng là đáng đời.
Trương Bình Sinh lại giống như lại bị lột sạch quần áo đứng trước mặt người khác, anh ta xấu hổ đến không có chỗ trốn. Nhất là khi bộ phận bí ẩn nhất của mình bị người dân sống ở nơi đây coi thành trò cười, chẳng những cười nhạo mà còn phỉ nhổ anh ta, điều này làm Trương Bình Sinh cảm thấy hôm nay anh ta đã mất sạch mặt mũi.
Ân Ngọc Dao nhìn thấy mặt mày hai chị em Trương Bình Sinh xám trắng, nhún vai, không nhịn được cong khóe môi lên: “Người của bệnh viện đến rồi, lần này chắc mấy người sẽ không nói tôi ăn nói bậy bạ nữa đúng không.”
Hai chị em Trương Bình Sinh làm gì còn dám nói chuyện nữa chứ, tình cảnh trước mặt đã làm bọn họ sợ đến mức muốn ngất đi, trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro