Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 49
Tín Dụng Tạp
2024-11-21 20:55:14
Lý Trường Hải - chủ nhiệm của ủy ban cách mạng là một người cực kỳ chính trực, không chấp nhận được bất cứ sai sót gì, nhưng đồng thời còn có cái tật thích thương hại cho kẻ yếu, nhìn hai đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn kia, ông ấy thật sự không nỡ bắt Lý Thúy Như đi. Hiện tại con nít ở tuổi này chết non rất nhiều, mới có bây lớn mà xa mẹ ruột không có sữa uống, tỷ lệ chết non sẽ càng lớn hơn nữa. Tội của Lý Thúy Như là không thể tha, nhưng mà hai đứa nhỏ mới sinh này cũng rất vô tội, ông ấy thật sự không nỡ để hai đứa nhỏ bởi vì sai lầm của mẹ mà mất đi sinh mạng của mình.
Suy nghĩ nửa ngày trời, chủ nhiệm Lý quyết định ý kiến, ông ấy vươn tay gọi đại đội trưởng và thôn trưởng đến: “Tôi sẽ không bắt Lý Thúy Như đi, nhưng mà cô ta ở lại thôn vẫn phải tiếp thu cải tạo. Các anh phải sắp xếp công việc dơ bẩn và nặng nhọc nhất cho cô ta làm, mỗi mười ngày còn phải bị phê phán một lần, đeo thẻ bài đi dạo quanh thôn một vòng, tất cả mọi người trong thôn đều phải khiển trách cô ta, giáo dục cô ta, phải làm cho tư tưởng của cô ta thật sự ý thức được sai lầm của chính mình. Nhưng mà nếu đã miễn việc bắt cô ta đến huyện xử phạt, vậy thì thời gian cải tạo của cô ta không thể quá ngắn, ít nhất phải mười năm. Chờ mười năm sau lại căn cứ tình hình cải tạo của cô ta để quyết định tiếp.”
Mười năm? Lý Thúy Như suýt chút nữa bật khóc, làm việc dơ việc nặng suốt mười năm, vậy chẳng phải bà ta sẽ vất vả đến mức thành một bà già sao.
Lý Trường Hải thấy sự việc ở nơi này đã giải quyết xong rồi, gật đầu nói với đại đội trưởng: “Chúng tôi sẽ bắt mấy người này về, sau đó còn phải đến nhà họ Trương ở thôn Tây Bắc một chuyến, bắt lấy tên lưu manh cha của Trương Bình Sinh nữa.”
Đại đội trưởng cũng giống như người cùng chung kẻ địch gật đầu: “Việc này tám mươi phần trăm là ý tưởng của ông ta, người cưới con gái nhà người ta là con trai của ông ta, nhưng mà đứa con sinh ra lại là con của cha già mất nết này, đây không chỉ là tội lưu manh, mà còn là tội lưu manh nặng nhất, đạo đức suy đồi đến cùng cực, nhất định phải phê phán ông ta cực mạnh mới được.”
Các đồng chí ở đồn công an cũng gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành ý kiến của đại đội trưởng, Lý Trường Hải cũng đồng ý: “Không chỉ như thế, còn phải bắt ông ta đi dạo phố khắp huyện mới được, để nhân dân cả huyện đều đến phê phán ông ta. Còn có tên Trương Bình Sinh này nữa, hai cha con này phải có một bài học nhớ đời mới được.”
“Thôn Tây Bắc quá xa, chúng tôi không chậm trễ thời gian của mọi người nữa.” Đại đội trưởng nhìn theo các đồng chí của đồn công an bắt hai chị em Trương Bình Sinh và Điền Yến Ni, mẹ Lý đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi đến đây, Trần Thục Hoa vẫn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Ân Ngọc Dao, nhưng mà bà ấy đứng ở bên ngoài nghe được mấy người hàng xóm xung quanh lên án công khai Lý Thúy Như, ánh mắt khi nhìn về phía Ân Ngọc Dao lại càng tràn ngập đau lòng hơn nữa, bà ấy nhịn không được giơ tay sờ đầu cô nói: “Con gái ngoan, con chịu khổ rồi.”
“Con không sao hết, dì Trần.” Ân Ngọc Dao cười ngọt ngào, trên mặt tràn ngập vui vẻ: “Lần này may mà có dì giúp đỡ con mời chủ nhiệm Lý và đồng chí đồn công an đến, còn cùng viện trưởng Vương đến làm chứng cho con nữa.”
Trần Thục Hoa lắc đầu nói: “Đạo đức phẩm hạnh của nhà họ Trương quá bại hoại, việc này nếu dì đã biết thì chắc chắn sẽ không tùy ý cho bọn họ đi hại người khác. Ngọc Dao, nói thật thì dì cảm thấy vô cùng may mắn vì con đã nghe lén được chuyện này, nếu như con bị lừa đến nhà họ Trương, sau này sao dì Trần còn có mặt mũi đi gặp mẹ của con nữa chứ! Ngoài ra, dì tìm viện trưởng, tìm chủ nhiệm Lý của ủy ban cách mạng đến cũng không chỉ là vì con, càng là vì hàng ngàn hàng vạn các cô gái trong huyện của chúng ta, dì không thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào hố lửa được.”
“Dạ.” Ân Ngọc Dao gật đầu: “Con cũng chính vì chuyện này, cho nên mới muốn vạch trần chuyện của Trương Bình Sinh, để bọn họ không thể nào đi lừa người khác được nữa.”
Suy nghĩ nửa ngày trời, chủ nhiệm Lý quyết định ý kiến, ông ấy vươn tay gọi đại đội trưởng và thôn trưởng đến: “Tôi sẽ không bắt Lý Thúy Như đi, nhưng mà cô ta ở lại thôn vẫn phải tiếp thu cải tạo. Các anh phải sắp xếp công việc dơ bẩn và nặng nhọc nhất cho cô ta làm, mỗi mười ngày còn phải bị phê phán một lần, đeo thẻ bài đi dạo quanh thôn một vòng, tất cả mọi người trong thôn đều phải khiển trách cô ta, giáo dục cô ta, phải làm cho tư tưởng của cô ta thật sự ý thức được sai lầm của chính mình. Nhưng mà nếu đã miễn việc bắt cô ta đến huyện xử phạt, vậy thì thời gian cải tạo của cô ta không thể quá ngắn, ít nhất phải mười năm. Chờ mười năm sau lại căn cứ tình hình cải tạo của cô ta để quyết định tiếp.”
Mười năm? Lý Thúy Như suýt chút nữa bật khóc, làm việc dơ việc nặng suốt mười năm, vậy chẳng phải bà ta sẽ vất vả đến mức thành một bà già sao.
Lý Trường Hải thấy sự việc ở nơi này đã giải quyết xong rồi, gật đầu nói với đại đội trưởng: “Chúng tôi sẽ bắt mấy người này về, sau đó còn phải đến nhà họ Trương ở thôn Tây Bắc một chuyến, bắt lấy tên lưu manh cha của Trương Bình Sinh nữa.”
Đại đội trưởng cũng giống như người cùng chung kẻ địch gật đầu: “Việc này tám mươi phần trăm là ý tưởng của ông ta, người cưới con gái nhà người ta là con trai của ông ta, nhưng mà đứa con sinh ra lại là con của cha già mất nết này, đây không chỉ là tội lưu manh, mà còn là tội lưu manh nặng nhất, đạo đức suy đồi đến cùng cực, nhất định phải phê phán ông ta cực mạnh mới được.”
Các đồng chí ở đồn công an cũng gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành ý kiến của đại đội trưởng, Lý Trường Hải cũng đồng ý: “Không chỉ như thế, còn phải bắt ông ta đi dạo phố khắp huyện mới được, để nhân dân cả huyện đều đến phê phán ông ta. Còn có tên Trương Bình Sinh này nữa, hai cha con này phải có một bài học nhớ đời mới được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôn Tây Bắc quá xa, chúng tôi không chậm trễ thời gian của mọi người nữa.” Đại đội trưởng nhìn theo các đồng chí của đồn công an bắt hai chị em Trương Bình Sinh và Điền Yến Ni, mẹ Lý đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi đến đây, Trần Thục Hoa vẫn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Ân Ngọc Dao, nhưng mà bà ấy đứng ở bên ngoài nghe được mấy người hàng xóm xung quanh lên án công khai Lý Thúy Như, ánh mắt khi nhìn về phía Ân Ngọc Dao lại càng tràn ngập đau lòng hơn nữa, bà ấy nhịn không được giơ tay sờ đầu cô nói: “Con gái ngoan, con chịu khổ rồi.”
“Con không sao hết, dì Trần.” Ân Ngọc Dao cười ngọt ngào, trên mặt tràn ngập vui vẻ: “Lần này may mà có dì giúp đỡ con mời chủ nhiệm Lý và đồng chí đồn công an đến, còn cùng viện trưởng Vương đến làm chứng cho con nữa.”
Trần Thục Hoa lắc đầu nói: “Đạo đức phẩm hạnh của nhà họ Trương quá bại hoại, việc này nếu dì đã biết thì chắc chắn sẽ không tùy ý cho bọn họ đi hại người khác. Ngọc Dao, nói thật thì dì cảm thấy vô cùng may mắn vì con đã nghe lén được chuyện này, nếu như con bị lừa đến nhà họ Trương, sau này sao dì Trần còn có mặt mũi đi gặp mẹ của con nữa chứ! Ngoài ra, dì tìm viện trưởng, tìm chủ nhiệm Lý của ủy ban cách mạng đến cũng không chỉ là vì con, càng là vì hàng ngàn hàng vạn các cô gái trong huyện của chúng ta, dì không thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào hố lửa được.”
“Dạ.” Ân Ngọc Dao gật đầu: “Con cũng chính vì chuyện này, cho nên mới muốn vạch trần chuyện của Trương Bình Sinh, để bọn họ không thể nào đi lừa người khác được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro