Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Báo Ơn

Nhiên Nhiên An

2024-09-10 19:28:13

Đoàn Đoàn trừng lớn hai mắt, muốn phản bác, nhưng ông nội đã nói, không được quyền lên tiếng khi bản thân chưa điều tra rõ sự việc.

Cậu bé chưa ăn qua món do bà nội Thẩm nấu thì không thể đánh giá được.

Vậy nên Đoàn Đoàn lấy lòng nói: “Chị ơi, vậy bữa nào em tới nhà chị chơi, chị kêu bà nội làm món thịt thỏ kho tàu cho em nếm thử nha.”

Cẩm Nhiên hào phóng vỗ ngực đáp: “Không thành vấn đề, em cứ việc tới, đến lúc đó chị sẽ lên núi bắt thỏ cho em ăn.”

Đoàn Đoàn vỗ tay ngưỡng mộ: “Quao không ngờ chị còn biết đi săn nữa, chị đúng là quá tuyệt vời.”

Cẩm Nhiên được khen đến lú lẩn, lại đưa ra thật nhiều hứa hẹn.

Đoàn Đoàn thoáng buồn rầu, cậu bé hơi nghĩ ngợi rồi nói:

“Chị ơi, em cũng không có gì tặng cho chị được, hay là em thế chấp anh của em cho chị nha, cái này thì em lo được.”

Vương Thúy Phân nghe không nổi nữa, vội ngăn cản nói: “Hay là hai người các con đừng khoác lác nữa được không?”

Lúc Cẩm Nhiên và Đoàn Đoàn định cố gắng cãi lý thì cả nhà trưởng huyện đã chạy về, hóa ra bọn họ đã hay tin cháu trai bị mất tích nên đều sốt sắn tản ra đi tìm.

Một cụ bà lớn tuổi khóc đến đỏ hoe vội ôm lấy Đoàn Đoàn từ trong lòng ông Thẩm.

Đoàn Đoàn gào lên một tiếng rồi cũng bắt đầu khóc, vùi vào ngực bà nội.

Cẩm Nhiên tinh mắt nhìn ra Đoàn Đoàn chỉ có la chứ không có chảy nước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cẩm Nhiên “…”

Là cô đã xem thường Đoàn Đoàn rồi, hóa ra cậu bé là một diễn viên Hollywood.

Một người đàn ông trung niên cúi người cảm ơn ông Thẩm và Vương Thúy Phân:

“Thật sự vô cùng biết ơn gia đình anh chị, nếu không tôi cũng chẳng dám tưởng tượng liệu con trai tôi có được tìm về hay không. Tôi tên Khúc Khiếu Ân, là ba của Đoàn Đoàn.”

“Đúng vậy, thật sự không biết phải báo đáp mọi người thế nào, ba người chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi.

Tôi tên Vương Lệ, là mẹ của Đoàn Đoàn, sau này nếu ba người có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói thẳng nhé.”

Đoàn Đoàn đã khóc xong, nghe thấy ba mẹ nói vậy, cậu bé rất hào phóng đề nghị:

“Con đã nghĩ ra nên báo ơn như thế nào rồi ạ, con sẽ hiến tặng anh trai. Vậy là…ờm… Một công đôi việc.”

Ông Khúc và bà Khúc “…”

Con đúng là lắm mưu.

Ông Thẩm thoáng không vui, đây đâu phải báo ân cứu mạng, mà là lấy oán báo ơn thì có, ngang nhiên đòi lấy cải trắng nhà bọn họ.

Cẩm Nhiên “???” Tình huống này là thế quái nào?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70

Số ký tự: 0