Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Cục Đáng Yêu Từ...
Nhiên Nhiên An
2024-09-10 19:28:13
Vương Thúy Phân lại hỏi:
“Có phải không giống như những gì con tưởng tượng không? Mẹ đã nói con không cần tới rồi mà, giờ tới rồi thì thấy chán chứ gì?
Như vậy đi, mẹ đưa con đến chỗ ông cụ Khâu, con ở đó chờ mẹ với ba, nếu không ba mẹ cứ bận trông con, chẳng mua được gì cả.”
Cẩm Nhiên gật đầu đồng ý.
Cẩm Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở nhà ông cụ Khâu.
Ông Khâu cười ha hả hỏi: “Cô bé, cháu học hành sao rồi?”
Cẩm Nhiên “…”
Cô sợ xã giao.
Cẩm Nhiên: “Dạ thường thôi ạ, cháu vẫn luôn cố gắng học tập.”
Ông cụ Khâu là người nói nhiều, ông ta cứ luôn tán dóc với Cẩm Nhiên.
Cẩm Nhiên cũng sẵn lòng nghe một vài cột mốc sự kiện đặc biệt của thời đại này, bỗng dưng cô nghe thấy có mùi thơm.
“Chị ơi, chị có nước không?”
Cẩm Nhiên quay đầu lại thì thấy một đứa bé tròn trịa trắng phau đang nhìn mình.
Cẩm Nhiên ngây người, cái này từ đâu ra vậy?
Cô quay đầu lại nhìn ông cụ Khâu, nhưng không biết ông ta đã đi đâu rồi.
Cẩm Nhiên thật muốn hỏi: “Có phải ông thường hay luyện công không, sao vừa quay lại đã không thấy tăm hơi ông đâu rồi.”
“Chị ơi? Rốt cuộc chị nước hay không? Đoàn Đoàn sắp chết khát rồi.”
Lúc này Cẩm Nhiên mới hoàn hồn, cô vội lấy bình nước của mình ra, đút cho đứa bé uống nước.
Chờ cậu bé uống no rồi, Cẩm Nhiên mới hỏi: “Sao em có một mình vậy, người nhà em đâu?”
Bé mệt mỏi dựa vào người Cẩm Nhiên, uể oải nói:
“Em tên là Đoàn Đoàn, em đang bị lạc, em theo bảo mẫu tới đây, nào ngờ, em vừa quay đầu thì bảo mẫu đã mất tiêu rồi.”
“Vậy em có biết nhà em ở đâu không?”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Dạ em biết, là ở trong huyện, em có thể dẫn chị đi.”
Đúng lúc này, Vương Thúy Phân và ông Thẩm đã trở lại, hai người thấy có một đứa bé trong lòng Cẩm Nhiên thì kinh ngạc hỏi: “Nhóc này là con nhà ai đây, sao lại ở chỗ con?”
Cẩm Nhiên kể lại sự việc cho họ nghe.
Vương Thúy Phân nói:
“Xem ra chúng ta phải đưa đứa trẻ này về nhà rồi, chúng ta nên nhanh lên, nếu không nhà bọn họ mà biết chuyện thì sẽ lo lắng đến cỡ nào.”
Cẩm Nhiên cũng cảm thấy nên làm như vậy, Vương Thúy Phân lại nói:
“Mẹ và ba con cũng không mua gì, nhà thằng bé ở trong huyện, chúng ta cùng đi, sẵn tiện ghé thăm mấy anh của con luôn.”
Cẩm Nhiên hớn hở đồng ý, Đoàn Đoàn cũng nheo mắt cười, vỗ tay bảo:
“Thật tốt quá, vậy là em có thể được chơi với chị rồi, chị của em có nhiều đồ chơi lắm, chúng ta có thể cùng chơi với nhau.”
“Có phải không giống như những gì con tưởng tượng không? Mẹ đã nói con không cần tới rồi mà, giờ tới rồi thì thấy chán chứ gì?
Như vậy đi, mẹ đưa con đến chỗ ông cụ Khâu, con ở đó chờ mẹ với ba, nếu không ba mẹ cứ bận trông con, chẳng mua được gì cả.”
Cẩm Nhiên gật đầu đồng ý.
Cẩm Nhiên ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở nhà ông cụ Khâu.
Ông Khâu cười ha hả hỏi: “Cô bé, cháu học hành sao rồi?”
Cẩm Nhiên “…”
Cô sợ xã giao.
Cẩm Nhiên: “Dạ thường thôi ạ, cháu vẫn luôn cố gắng học tập.”
Ông cụ Khâu là người nói nhiều, ông ta cứ luôn tán dóc với Cẩm Nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Nhiên cũng sẵn lòng nghe một vài cột mốc sự kiện đặc biệt của thời đại này, bỗng dưng cô nghe thấy có mùi thơm.
“Chị ơi, chị có nước không?”
Cẩm Nhiên quay đầu lại thì thấy một đứa bé tròn trịa trắng phau đang nhìn mình.
Cẩm Nhiên ngây người, cái này từ đâu ra vậy?
Cô quay đầu lại nhìn ông cụ Khâu, nhưng không biết ông ta đã đi đâu rồi.
Cẩm Nhiên thật muốn hỏi: “Có phải ông thường hay luyện công không, sao vừa quay lại đã không thấy tăm hơi ông đâu rồi.”
“Chị ơi? Rốt cuộc chị nước hay không? Đoàn Đoàn sắp chết khát rồi.”
Lúc này Cẩm Nhiên mới hoàn hồn, cô vội lấy bình nước của mình ra, đút cho đứa bé uống nước.
Chờ cậu bé uống no rồi, Cẩm Nhiên mới hỏi: “Sao em có một mình vậy, người nhà em đâu?”
Bé mệt mỏi dựa vào người Cẩm Nhiên, uể oải nói:
“Em tên là Đoàn Đoàn, em đang bị lạc, em theo bảo mẫu tới đây, nào ngờ, em vừa quay đầu thì bảo mẫu đã mất tiêu rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy em có biết nhà em ở đâu không?”
Đoàn Đoàn gật đầu: “Dạ em biết, là ở trong huyện, em có thể dẫn chị đi.”
Đúng lúc này, Vương Thúy Phân và ông Thẩm đã trở lại, hai người thấy có một đứa bé trong lòng Cẩm Nhiên thì kinh ngạc hỏi: “Nhóc này là con nhà ai đây, sao lại ở chỗ con?”
Cẩm Nhiên kể lại sự việc cho họ nghe.
Vương Thúy Phân nói:
“Xem ra chúng ta phải đưa đứa trẻ này về nhà rồi, chúng ta nên nhanh lên, nếu không nhà bọn họ mà biết chuyện thì sẽ lo lắng đến cỡ nào.”
Cẩm Nhiên cũng cảm thấy nên làm như vậy, Vương Thúy Phân lại nói:
“Mẹ và ba con cũng không mua gì, nhà thằng bé ở trong huyện, chúng ta cùng đi, sẵn tiện ghé thăm mấy anh của con luôn.”
Cẩm Nhiên hớn hở đồng ý, Đoàn Đoàn cũng nheo mắt cười, vỗ tay bảo:
“Thật tốt quá, vậy là em có thể được chơi với chị rồi, chị của em có nhiều đồ chơi lắm, chúng ta có thể cùng chơi với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro