Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Lại Có Người Xu...
Nhiên Nhiên An
2024-09-10 19:28:13
Trong lúc lơ đễnh, Cẩm Nhiên chạm mắt Thẩm Diễm Hồng, cô lập tức muốn nói: “Bộ tưởng biển tri thức dễ bơi vào lắm hả? Ganh tỵ cái con khỉ.”
Trên đường đi, Cẩm Nhiên thấy xung quanh đều không có người nên bèn lấy khô bò ra ăn, quả nhiên lúc ăn lén là ngon nhất.
“Thẩm Ny Ny ~~”
Một tiếng gọi choe chóe vang lên, Cẩm Nhiên lập tức bị nghẹn.
“Oẹ ~~ khụ khụ khụ…”
Cẩm Nhiên ho khan đến hốc mắt đỏ ửng, cô quay đầu lại xem là ai thì thấy một cô gái da ngăm tóc thắt hai bím đang chạy về phía mình.
Hóa ra là Vương Đại Hồng nhà trưởng thôn.
Vương Đại Hồng dừng lại trước mặt cô, miệng nói tía lia như phun đạn.
“Thẩm Ny Ny sao cậu không đi tìm tớ tớ ở nhà chờ cậu mãi nếu không phải vì tớ chu đáo đến nhà cậu tìm cậu thì chắc tớ cũng chẳng biết cậu đã đi trước đâu hại tớ suýt trễ học mất…”
Cẩm Nhiên: “*~*Đại Hồng à, cậu nói chậm thôi, tớ nghe cậu nói mà muốn thở không nổi luôn vậy đó. Cậu luôn nói chuyện không ngắt nghỉ kiểu này à?”
Vương Đại Hồng tự hào đáp:
“Mẹ tớ nói, tính cách lanh lẹ nói nhanh này của tớ nói rất giống bà ấy, mà tớ quên mất cậu không nghe nhanh được, lần sau tớ sẽ chú ý hơn. Dù sao thì sau này tớ còn phải làm chị dâu của cậu nữa mà.”
Cẩm Nhiên “???”
Vương Đại Hồng thấy dáng vẻ hoang mang của Cẩm Nhiên thì hơi không vui hỏi:
“Không phải cậu đã quên rồi chứ, cậu bảo tớ làm bài tập cho cậu rồi cậu sẽ giúp tớ kết hôn với anh cả hoặc anh hai của cậu. Lúc ấy chúng ta đã dùng lời thề để làm chứng rồi mà.”
Cẩm Nhiên “…”
Các ông anh của tôi ơi, thực sự xin lỗi, hình như tôi bán mấy anh hơi rẻ rồi.
Thẩm Thông và Thẩm Minh ở trong huyện hắt xì vài cái, rồi bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Thông cười nói: “Nhất định là em gái vừa nhắc đến chúng ta, lần này trở về, anh phải mua hoa cài tóc cho con bé mới được.”
Cẩm Nhiên vội lảng sang chủ đề khác, hỏi: “Đại Hồng, bài tập của cậu làm tới đâu rồi? Còn nữa, sao hồi nghỉ học cậu không tìm tớ đi chơi?”
Đại Hồng buồn bã thở dài:
“Nói tới đây là tớ lại muốn khóc, chị dâu tớ đẻ ngay kì nghỉ, mà người trong nhà đều bận ra đồng hết rồi, còn mỗi tớ với chị hai tớ rảnh thôi, vậy nên tớ với chị hai tớ phải chăm sóc chị dâu ở cữ.
Nào ngờ, chị dâu tớ thì thôi không nói, chị hai tớ lại thay đổi tính nết, trở nên ghét bỏ cái này, chán ghét cái kia, tớ bị sai đến ốm o gầy mòn.
Chị ấy còn lảm nhảm ba cái gì đâu mà tớ nghe không hiểu, gì mà chị ấy thật sự xuyên sách rồi, gì mà làm giàu, hầy…”
Trên đường đi, Cẩm Nhiên thấy xung quanh đều không có người nên bèn lấy khô bò ra ăn, quả nhiên lúc ăn lén là ngon nhất.
“Thẩm Ny Ny ~~”
Một tiếng gọi choe chóe vang lên, Cẩm Nhiên lập tức bị nghẹn.
“Oẹ ~~ khụ khụ khụ…”
Cẩm Nhiên ho khan đến hốc mắt đỏ ửng, cô quay đầu lại xem là ai thì thấy một cô gái da ngăm tóc thắt hai bím đang chạy về phía mình.
Hóa ra là Vương Đại Hồng nhà trưởng thôn.
Vương Đại Hồng dừng lại trước mặt cô, miệng nói tía lia như phun đạn.
“Thẩm Ny Ny sao cậu không đi tìm tớ tớ ở nhà chờ cậu mãi nếu không phải vì tớ chu đáo đến nhà cậu tìm cậu thì chắc tớ cũng chẳng biết cậu đã đi trước đâu hại tớ suýt trễ học mất…”
Cẩm Nhiên: “*~*Đại Hồng à, cậu nói chậm thôi, tớ nghe cậu nói mà muốn thở không nổi luôn vậy đó. Cậu luôn nói chuyện không ngắt nghỉ kiểu này à?”
Vương Đại Hồng tự hào đáp:
“Mẹ tớ nói, tính cách lanh lẹ nói nhanh này của tớ nói rất giống bà ấy, mà tớ quên mất cậu không nghe nhanh được, lần sau tớ sẽ chú ý hơn. Dù sao thì sau này tớ còn phải làm chị dâu của cậu nữa mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Nhiên “???”
Vương Đại Hồng thấy dáng vẻ hoang mang của Cẩm Nhiên thì hơi không vui hỏi:
“Không phải cậu đã quên rồi chứ, cậu bảo tớ làm bài tập cho cậu rồi cậu sẽ giúp tớ kết hôn với anh cả hoặc anh hai của cậu. Lúc ấy chúng ta đã dùng lời thề để làm chứng rồi mà.”
Cẩm Nhiên “…”
Các ông anh của tôi ơi, thực sự xin lỗi, hình như tôi bán mấy anh hơi rẻ rồi.
Thẩm Thông và Thẩm Minh ở trong huyện hắt xì vài cái, rồi bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Thông cười nói: “Nhất định là em gái vừa nhắc đến chúng ta, lần này trở về, anh phải mua hoa cài tóc cho con bé mới được.”
Cẩm Nhiên vội lảng sang chủ đề khác, hỏi: “Đại Hồng, bài tập của cậu làm tới đâu rồi? Còn nữa, sao hồi nghỉ học cậu không tìm tớ đi chơi?”
Đại Hồng buồn bã thở dài:
“Nói tới đây là tớ lại muốn khóc, chị dâu tớ đẻ ngay kì nghỉ, mà người trong nhà đều bận ra đồng hết rồi, còn mỗi tớ với chị hai tớ rảnh thôi, vậy nên tớ với chị hai tớ phải chăm sóc chị dâu ở cữ.
Nào ngờ, chị dâu tớ thì thôi không nói, chị hai tớ lại thay đổi tính nết, trở nên ghét bỏ cái này, chán ghét cái kia, tớ bị sai đến ốm o gầy mòn.
Chị ấy còn lảm nhảm ba cái gì đâu mà tớ nghe không hiểu, gì mà chị ấy thật sự xuyên sách rồi, gì mà làm giàu, hầy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro