Mang Kho Hàng Bến Cảng Xuyên Tới Thập Niên 70
Lại Có Phong Ba
Nhiên Nhiên An
2024-09-10 19:28:13
Cuối cùng bữa cơm tan trong sự không vui.
Ông bà nội dửng dưng về phòng như không có chuyện gì.
Bác gái lòng đau như cắt về phòng gặm nhấm nỗi đau.
Nhưng Vương Thúy Phân thì không chiều, trợn mắt nói:
"Chị dâu, hôm nay tới ngày chị dọn dẹp bát đũa, chị có thể vừa dọn dẹp vừa đau lòng được đấy, không chậm trễ chút nào đâu."
Bác gái: "..."
Đây là tiếng người ư?
Dứt lời, Vương Thúy Phân bèn kéo Thẩm Cẩm Nhiên về phòng của bọn họ.
Ba người đàn ông của nhà bọn họ thì lẽo đẽo theo sau, dáng vẻ như thể vợ (mẹ) của bọn họ nói cực kỳ đúng.
Thẩm Cẩm Nhiên: "..."
Sát thương không cao, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.
Thẩm Diễm Hồng thì không biết đi đâu.
Bác gái một mình đứng bên cạnh bàn ăn hỗn độn, sắc mặt sa sầm.
Thẩm Cẩm Nhiên theo mẹ vào phòng bọn họ, thấy mẹ cô lấy trứng gà đã nấu xong đưa vào tay cô.
Bà còn nói:
"Mẹ thấy ban nãy con không ăn mấy, con cầm về, lát nữa đói thì ăn. Nhà bác cả đúng là đáng ghét, lần nào cũng gây sự lúc đang ăn cơm, hại Ny Ny nhà chúng ta không ăn ngon."
Bố của Thẩm Cẩm Nhiên cũng tỏ ra không vui:
"Đúng thật, đúng là chiều nhiều sinh hư, anh cả nên dạy dỗ lại bọn họ đi, chẳng có chút phép tắc nào."
Anh cả và anh hai cũng gật đầu đồng ý.
Thẩm Cẩm Nhiên chỉ biết vỗ trán không biết nói gì.
Cô định chia trứng gà cho mỗi người một phần, nhưng chẳng ai chịu nhận, đều bảo để cô ăn còn tẩm bổ sức khỏe.
Lúc bọn họ đang ở đây nhường nhịn, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.
Đôi mắt Vương Thúy Phân bừng sáng, bà bèn nói với Thẩm Cẩm Nhiên:
"Ny Ny, cho con thứ tốt thì con cứ ăn đi. Nếu không đủ, mẹ bảo các bác nhà ngoại lấy thêm cho. Mẹ còn muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, lỡ ra chậm thì lỡ mất trò hay, con phải ngoan nhé."
Dứt lời, bà vội vã bước nhanh ra ngoài, bố và các anh trai của cô cũng đi theo.
Thẩm Cẩm Nhiên: "..."
Người nhà đúng là có yêu thương cô, nhưng không nhiều lắm.
Cô bỏ trứng gà vào trong túi quần, rồi cũng tò mò đi ra xem.
Cô vừa ra khỏi cửa thì đã thấy ở trong sân, Thẩm Diễm Hồng khóc lóc vô cùng đáng thương, như phải chịu nỗi oan ức tày trời.
Bác gái thì như sư tử cái nổi điên, kìm nén bản thân để không lao lên cấu xé người ta.
Trong sân còn một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu trai trông có vẻ gầy gò yếu ớt.
Cậu ta khúm núm cúi đầu, không nói lời nào.
Ông bà nội dửng dưng về phòng như không có chuyện gì.
Bác gái lòng đau như cắt về phòng gặm nhấm nỗi đau.
Nhưng Vương Thúy Phân thì không chiều, trợn mắt nói:
"Chị dâu, hôm nay tới ngày chị dọn dẹp bát đũa, chị có thể vừa dọn dẹp vừa đau lòng được đấy, không chậm trễ chút nào đâu."
Bác gái: "..."
Đây là tiếng người ư?
Dứt lời, Vương Thúy Phân bèn kéo Thẩm Cẩm Nhiên về phòng của bọn họ.
Ba người đàn ông của nhà bọn họ thì lẽo đẽo theo sau, dáng vẻ như thể vợ (mẹ) của bọn họ nói cực kỳ đúng.
Thẩm Cẩm Nhiên: "..."
Sát thương không cao, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Diễm Hồng thì không biết đi đâu.
Bác gái một mình đứng bên cạnh bàn ăn hỗn độn, sắc mặt sa sầm.
Thẩm Cẩm Nhiên theo mẹ vào phòng bọn họ, thấy mẹ cô lấy trứng gà đã nấu xong đưa vào tay cô.
Bà còn nói:
"Mẹ thấy ban nãy con không ăn mấy, con cầm về, lát nữa đói thì ăn. Nhà bác cả đúng là đáng ghét, lần nào cũng gây sự lúc đang ăn cơm, hại Ny Ny nhà chúng ta không ăn ngon."
Bố của Thẩm Cẩm Nhiên cũng tỏ ra không vui:
"Đúng thật, đúng là chiều nhiều sinh hư, anh cả nên dạy dỗ lại bọn họ đi, chẳng có chút phép tắc nào."
Anh cả và anh hai cũng gật đầu đồng ý.
Thẩm Cẩm Nhiên chỉ biết vỗ trán không biết nói gì.
Cô định chia trứng gà cho mỗi người một phần, nhưng chẳng ai chịu nhận, đều bảo để cô ăn còn tẩm bổ sức khỏe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bọn họ đang ở đây nhường nhịn, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã.
Đôi mắt Vương Thúy Phân bừng sáng, bà bèn nói với Thẩm Cẩm Nhiên:
"Ny Ny, cho con thứ tốt thì con cứ ăn đi. Nếu không đủ, mẹ bảo các bác nhà ngoại lấy thêm cho. Mẹ còn muốn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, lỡ ra chậm thì lỡ mất trò hay, con phải ngoan nhé."
Dứt lời, bà vội vã bước nhanh ra ngoài, bố và các anh trai của cô cũng đi theo.
Thẩm Cẩm Nhiên: "..."
Người nhà đúng là có yêu thương cô, nhưng không nhiều lắm.
Cô bỏ trứng gà vào trong túi quần, rồi cũng tò mò đi ra xem.
Cô vừa ra khỏi cửa thì đã thấy ở trong sân, Thẩm Diễm Hồng khóc lóc vô cùng đáng thương, như phải chịu nỗi oan ức tày trời.
Bác gái thì như sư tử cái nổi điên, kìm nén bản thân để không lao lên cấu xé người ta.
Trong sân còn một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu trai trông có vẻ gầy gò yếu ớt.
Cậu ta khúm núm cúi đầu, không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro