Mang Không Gian Xuyên Đến 70, Pháo Hôi Thật Thiên Kim Bá Đạo Càn Quét
Chương 27
2025-01-10 19:16:31
Khi đó, anh ta kể rằng quan hệ giữa hai người rất tốt, nên chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là giúp cô một việc nhỏ thôi, thế nên mới chấp nhận cho đăng ký.”
Nói đến đây, vị chủ nhiệm liếc trộm sắc mặt của Trương sở trưởng, sau đó lại lúng túng, ảo não buông tay nhìn về phía Liễu Tinh Hòa:
“Nhưng... ai mà ngờ anh ta lại là loại người như vậy, còn gây ra chuyện lớn thế này. Thẩm Khê đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
Nghe xong, Liễu Tinh Hòa hiểu ý. Lời của vị chủ nhiệm ngầm ám chỉ rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của Thẩm Khê, không liên quan gì đến họ, và cô đừng làm lớn chuyện với họ nữa.
“Khụ khụ khụ... khụ khụ...”
Liễu Tinh Hòa cố ý che miệng, ho khan dữ dội. Trong tay cô là vài giọt máu loãng, được cô lén lấy từ không gian riêng của mình. Một tay cô ôm lấy cổ, tay còn lại che miệng, nhưng rồi cố tình để lộ bàn tay dính máu.
Cảnh này khiến những người xung quanh sợ hãi, đặc biệt là vị chủ nhiệm thanh niên trí thức. Thấy Liễu Tinh Hòa ho ra máu, ông ta hoảng hốt đứng bật dậy, vội vàng chạy đến giúp cô vuốt lưng, hốt hoảng nói:
“Liễu... cô Liễu, cô đừng kích động! Đừng kích động! Tôi còn chưa nói xong mà, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng. Đừng kích động, sức khỏe quan trọng hơn!”
“Uống miếng nước đi.” Trương sở trưởng từ tốn rót một ly nước ấm đưa cho Liễu Tinh Hòa, sau đó không quên quay sang trừng mắt nhìn vị chủ nhiệm, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Chủ nhiệm thanh niên trí thức nhìn sắc mặt của lãnh đạo càng ngày càng tối sầm lại, còn gương mặt Liễu Tinh Hòa thì tái nhợt đến dọa người. Lo sợ cô gái này sẽ vì những lời mình vừa nói mà nổi nóng, ông vội vàng nói tiếp:
"Việc ghi danh thì không thể hủy bỏ, nhưng danh sách cụ thể vẫn chưa được quyết định. Khi nào đi, hay đi đâu xuống nông thôn, vẫn còn có chỗ để thương lượng. Chúng tôi sẽ cân nhắc kỹ tình trạng sức khỏe của cô. Cô có thể dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh rồi hãy đi. Địa điểm xuống nông thôn có thể để cô lựa chọn lại, thậm chí còn có thể chỉ định cụ thể đến từng đội sản xuất. Chúng tôi sẽ giúp cô liên lạc từ phía này."
"Được, cảm ơn chủ nhiệm."
Liễu Tinh Hòa đặt ly nước xuống, không còn ho khan nữa, cũng không làm ầm ĩ gì thêm. Cô hiểu rõ rằng, làm lớn chuyện cũng chẳng ích gì, chỉ tổ tiêu tán đi chút ít lòng thương cảm của người khác. Thay vì thế, cô chọn cách tận dụng cơ hội này để đạt được lợi ích nhiều nhất cho mình. Cô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời giải thích của chủ nhiệm thanh niên trí thức:
"Nếu vậy, thì tôi xin được về đội sản xuất Sờ Cá của chúng tôi. Đội bên đó cũng tiếp nhận thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi lại quen thuộc tình hình ở đó, nên sẽ tiện hơn cho việc đóng góp xây dựng quốc gia."
Cô đã tiếp nhận thân thể này, thì mọi nhân quả của người chủ cũ, cô cũng phải gánh lấy. Nguyện vọng của cô hiện tại là báo thù và trở về nhà. Vậy nên, về đội Sờ Cá không chỉ là cách giúp cô thực hiện tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ, mà còn là một cơ hội để cô thích nghi với hoàn cảnh.
Hơn nữa, cô biết rõ rằng trong thời đại này, thanh niên trí thức xuống nông thôn thường phải chịu không ít áp bức và khó khăn. Nếu được ở một nơi quen thuộc, cô sẽ dễ bề ứng phó và phát huy khả năng hơn.
Nghe cô trả lời như vậy, lại thấy sắc mặt cô đã dịu đi, chủ nhiệm thanh niên trí thức như trút được gánh nặng. Theo nguyên tắc phân bổ dựa trên hộ khẩu gốc, nơi cô phải đến vốn dĩ cũng là đội Sờ Cá, nên ông liền đồng ý ngay:
Nói đến đây, vị chủ nhiệm liếc trộm sắc mặt của Trương sở trưởng, sau đó lại lúng túng, ảo não buông tay nhìn về phía Liễu Tinh Hòa:
“Nhưng... ai mà ngờ anh ta lại là loại người như vậy, còn gây ra chuyện lớn thế này. Thẩm Khê đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
Nghe xong, Liễu Tinh Hòa hiểu ý. Lời của vị chủ nhiệm ngầm ám chỉ rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của Thẩm Khê, không liên quan gì đến họ, và cô đừng làm lớn chuyện với họ nữa.
“Khụ khụ khụ... khụ khụ...”
Liễu Tinh Hòa cố ý che miệng, ho khan dữ dội. Trong tay cô là vài giọt máu loãng, được cô lén lấy từ không gian riêng của mình. Một tay cô ôm lấy cổ, tay còn lại che miệng, nhưng rồi cố tình để lộ bàn tay dính máu.
Cảnh này khiến những người xung quanh sợ hãi, đặc biệt là vị chủ nhiệm thanh niên trí thức. Thấy Liễu Tinh Hòa ho ra máu, ông ta hoảng hốt đứng bật dậy, vội vàng chạy đến giúp cô vuốt lưng, hốt hoảng nói:
“Liễu... cô Liễu, cô đừng kích động! Đừng kích động! Tôi còn chưa nói xong mà, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng. Đừng kích động, sức khỏe quan trọng hơn!”
“Uống miếng nước đi.” Trương sở trưởng từ tốn rót một ly nước ấm đưa cho Liễu Tinh Hòa, sau đó không quên quay sang trừng mắt nhìn vị chủ nhiệm, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm thanh niên trí thức nhìn sắc mặt của lãnh đạo càng ngày càng tối sầm lại, còn gương mặt Liễu Tinh Hòa thì tái nhợt đến dọa người. Lo sợ cô gái này sẽ vì những lời mình vừa nói mà nổi nóng, ông vội vàng nói tiếp:
"Việc ghi danh thì không thể hủy bỏ, nhưng danh sách cụ thể vẫn chưa được quyết định. Khi nào đi, hay đi đâu xuống nông thôn, vẫn còn có chỗ để thương lượng. Chúng tôi sẽ cân nhắc kỹ tình trạng sức khỏe của cô. Cô có thể dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh rồi hãy đi. Địa điểm xuống nông thôn có thể để cô lựa chọn lại, thậm chí còn có thể chỉ định cụ thể đến từng đội sản xuất. Chúng tôi sẽ giúp cô liên lạc từ phía này."
"Được, cảm ơn chủ nhiệm."
Liễu Tinh Hòa đặt ly nước xuống, không còn ho khan nữa, cũng không làm ầm ĩ gì thêm. Cô hiểu rõ rằng, làm lớn chuyện cũng chẳng ích gì, chỉ tổ tiêu tán đi chút ít lòng thương cảm của người khác. Thay vì thế, cô chọn cách tận dụng cơ hội này để đạt được lợi ích nhiều nhất cho mình. Cô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời giải thích của chủ nhiệm thanh niên trí thức:
"Nếu vậy, thì tôi xin được về đội sản xuất Sờ Cá của chúng tôi. Đội bên đó cũng tiếp nhận thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi lại quen thuộc tình hình ở đó, nên sẽ tiện hơn cho việc đóng góp xây dựng quốc gia."
Cô đã tiếp nhận thân thể này, thì mọi nhân quả của người chủ cũ, cô cũng phải gánh lấy. Nguyện vọng của cô hiện tại là báo thù và trở về nhà. Vậy nên, về đội Sờ Cá không chỉ là cách giúp cô thực hiện tâm nguyện cuối cùng của nguyên chủ, mà còn là một cơ hội để cô thích nghi với hoàn cảnh.
Hơn nữa, cô biết rõ rằng trong thời đại này, thanh niên trí thức xuống nông thôn thường phải chịu không ít áp bức và khó khăn. Nếu được ở một nơi quen thuộc, cô sẽ dễ bề ứng phó và phát huy khả năng hơn.
Nghe cô trả lời như vậy, lại thấy sắc mặt cô đã dịu đi, chủ nhiệm thanh niên trí thức như trút được gánh nặng. Theo nguyên tắc phân bổ dựa trên hộ khẩu gốc, nơi cô phải đến vốn dĩ cũng là đội Sờ Cá, nên ông liền đồng ý ngay:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro