Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
À đúng rồi, còn có một điểm khiến Tô Nam không thể hiểu và chấp nhận được.
Người này và cả gia đình cô ta, đều là một lũ ma cà rồng tham lam, thích chiếm tiện nghi.
Một khi đã bám lấy ai đó có lợi cho mình, thì tuyệt đối không hút hết máu sẽ không chịu buông tha.
Mà gia đình Tô Nam chính là “con cừu” bị vắt kiệt đó.
Ví dụ như chuyện ăn chực này, một tuần nhà họ có thể đến ăn bảy, tám lần, hoàn toàn xem đây như nhà mình rồi.
Không chỉ vậy, họ còn chuyên đến vào đúng bữa cơm, sau khi nói vài câu thì thuận tiện ở lại ăn luôn.
Nói là đến chơi, nhưng chưa bao giờ mang theo dù chỉ là một món quà nhỏ, tay không đến rồi no bụng về.
Thời buổi này, lương thực chính là mạng sống, nhà ai cũng thiếu ăn, ai có chút tự trọng sẽ không tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm đâu.
Nhưng nhà Tô Điềm Điềm thì như thể không biết “tự trọng” là gì, cứ thế mà đến, cứ thế mà ăn.
Điều quá đáng nhất là, mỗi lần họ đến đều thản nhiên ngồi phịch xuống ghế, không thèm động tay giúp đỡ nhặt rau hay làm gì cả.
Tô Nam chỉ muốn cười nhạt vào cả nhà bọn họ.
“Chà, con bé này nói năng kiểu gì thế? Đều là người một nhà, nói vậy nghe chói tai lắm đấy, nói ra ngoài không khéo người ta còn chửi nhà mấy đứa nhỏ mọn nữa.” Từng Quế Vân vừa cầm một nắm hạt dưa vừa chỉ vào Tô Nam không vui mà nói.
Vỏ hạt dưa rơi vãi đầy dưới đất.
Tô Nam cảm thấy mạch máu trên thái dương giật giật, tay dần nắm chặt lại. Cô mới quét sạch sàn sáng nay thôi đấy!
“Thím hai nói phải, đều là họ hàng, cùng nhau ăn bữa cơm có đáng gì, đấy là kết nối tình cảm thôi mà.” Khóe môi Tô Nam cong lên, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Từng Quế Vân thầm mắng một tiếng, tình cảm? Có đổi được bánh bao trắng lớn không? Có đổi được thịt không? Ăn no mới là việc quan trọng.
Nhà Tô Nam này, hai người làm công nhân ăn lương nhà nước, mỗi tháng lương cộng lại cũng phải năm, sáu chục tệ, còn chưa kể đủ loại trợ cấp, phiếu thực phẩm từ xưởng nữa.
Cuộc sống tốt như thế, chẳng lẽ không nên giúp đỡ gia đình em trai một chút, làm anh trai là phải vậy, đạo lý hiển nhiên mà.
Huống hồ bọn họ cũng chỉ ăn vài bữa cơm thôi mà.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại không thể nói như thế.
“Đúng đúng, kết nối tình cảm mà.”
Lời còn chưa dứt, Từng Quế Vân đã từ trên bàn nắm một đống hạt dưa nhét vào tay Tô Cường Quân, còn không chút kiêng dè mà mắng ông tốc độ chậm, về nhà là ăn không nổi thứ ngon này đâu.
“Thế thì hay quá, ngày mai nhà cháu cũng qua nhà thím để kết nối tình cảm một chút nhé, nói ra lâu rồi chưa ghé, cháu sắp quên mất địa chỉ rồi đấy, cũng nhờ có chú với thím siêng đến nhà cháu, không thì có khi cháu cũng chẳng nhớ nổi mặt mọi người nữa.”
Tô Nam đột nhiên che miệng cười lớn, một bộ ngây thơ.
“Con…” Từng Quế Vân nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác ra sao.
“Nam Nam, ngày mai em nhất định phải tới nhé, nhìn em cứ đeo ba lô mãi thế này chắc là mệt rồi, để chị giúp em bỏ xuống bàn nhé.”
Tô Điềm Điềm và Từng Quế Vân liếc nhìn nhau, lắc đầu ra hiệu bà im miệng, rồi vội vàng bước lên xoa dịu bầu không khí, còn làm ra vẻ muốn giúp Tô Nam cởi ba lô.
Ai ngờ Tô Dương bất ngờ bước nhanh hai bước chắn trước mặt Tô Nam, lạnh lùng nói: “Chị tôi không thích người khác chạm vào đồ của chị ấy.”
Tô Nam cảm động vỗ vai Tô Dương, khẳng định: “Đúng là em trai chị, hiểu chị nhất. Thôi không làm phiền chị họ đâu nhé.”
Người này và cả gia đình cô ta, đều là một lũ ma cà rồng tham lam, thích chiếm tiện nghi.
Một khi đã bám lấy ai đó có lợi cho mình, thì tuyệt đối không hút hết máu sẽ không chịu buông tha.
Mà gia đình Tô Nam chính là “con cừu” bị vắt kiệt đó.
Ví dụ như chuyện ăn chực này, một tuần nhà họ có thể đến ăn bảy, tám lần, hoàn toàn xem đây như nhà mình rồi.
Không chỉ vậy, họ còn chuyên đến vào đúng bữa cơm, sau khi nói vài câu thì thuận tiện ở lại ăn luôn.
Nói là đến chơi, nhưng chưa bao giờ mang theo dù chỉ là một món quà nhỏ, tay không đến rồi no bụng về.
Thời buổi này, lương thực chính là mạng sống, nhà ai cũng thiếu ăn, ai có chút tự trọng sẽ không tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm đâu.
Nhưng nhà Tô Điềm Điềm thì như thể không biết “tự trọng” là gì, cứ thế mà đến, cứ thế mà ăn.
Điều quá đáng nhất là, mỗi lần họ đến đều thản nhiên ngồi phịch xuống ghế, không thèm động tay giúp đỡ nhặt rau hay làm gì cả.
Tô Nam chỉ muốn cười nhạt vào cả nhà bọn họ.
“Chà, con bé này nói năng kiểu gì thế? Đều là người một nhà, nói vậy nghe chói tai lắm đấy, nói ra ngoài không khéo người ta còn chửi nhà mấy đứa nhỏ mọn nữa.” Từng Quế Vân vừa cầm một nắm hạt dưa vừa chỉ vào Tô Nam không vui mà nói.
Vỏ hạt dưa rơi vãi đầy dưới đất.
Tô Nam cảm thấy mạch máu trên thái dương giật giật, tay dần nắm chặt lại. Cô mới quét sạch sàn sáng nay thôi đấy!
“Thím hai nói phải, đều là họ hàng, cùng nhau ăn bữa cơm có đáng gì, đấy là kết nối tình cảm thôi mà.” Khóe môi Tô Nam cong lên, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng Quế Vân thầm mắng một tiếng, tình cảm? Có đổi được bánh bao trắng lớn không? Có đổi được thịt không? Ăn no mới là việc quan trọng.
Nhà Tô Nam này, hai người làm công nhân ăn lương nhà nước, mỗi tháng lương cộng lại cũng phải năm, sáu chục tệ, còn chưa kể đủ loại trợ cấp, phiếu thực phẩm từ xưởng nữa.
Cuộc sống tốt như thế, chẳng lẽ không nên giúp đỡ gia đình em trai một chút, làm anh trai là phải vậy, đạo lý hiển nhiên mà.
Huống hồ bọn họ cũng chỉ ăn vài bữa cơm thôi mà.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại không thể nói như thế.
“Đúng đúng, kết nối tình cảm mà.”
Lời còn chưa dứt, Từng Quế Vân đã từ trên bàn nắm một đống hạt dưa nhét vào tay Tô Cường Quân, còn không chút kiêng dè mà mắng ông tốc độ chậm, về nhà là ăn không nổi thứ ngon này đâu.
“Thế thì hay quá, ngày mai nhà cháu cũng qua nhà thím để kết nối tình cảm một chút nhé, nói ra lâu rồi chưa ghé, cháu sắp quên mất địa chỉ rồi đấy, cũng nhờ có chú với thím siêng đến nhà cháu, không thì có khi cháu cũng chẳng nhớ nổi mặt mọi người nữa.”
Tô Nam đột nhiên che miệng cười lớn, một bộ ngây thơ.
“Con…” Từng Quế Vân nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác ra sao.
“Nam Nam, ngày mai em nhất định phải tới nhé, nhìn em cứ đeo ba lô mãi thế này chắc là mệt rồi, để chị giúp em bỏ xuống bàn nhé.”
Tô Điềm Điềm và Từng Quế Vân liếc nhìn nhau, lắc đầu ra hiệu bà im miệng, rồi vội vàng bước lên xoa dịu bầu không khí, còn làm ra vẻ muốn giúp Tô Nam cởi ba lô.
Ai ngờ Tô Dương bất ngờ bước nhanh hai bước chắn trước mặt Tô Nam, lạnh lùng nói: “Chị tôi không thích người khác chạm vào đồ của chị ấy.”
Tô Nam cảm động vỗ vai Tô Dương, khẳng định: “Đúng là em trai chị, hiểu chị nhất. Thôi không làm phiền chị họ đâu nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro