Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
Còn nữa, nhắc đến nhà máy dệt cô đã muốn điên rồi.
Theo cốt truyện thì lần tuyển dụng này của nhà máy dệt vốn là nhân vật gốc chỉ vừa đủ điểm đỗ, nhưng vì Tô Điềm Điềm dùng vài thủ đoạn không đẹp, chiếm mất một suất, khiến cô bị gạt ra.
Vì vậy, nhân vật gốc không có việc làm, buộc phải xuống nông thôn.
Theo một góc độ khác mà nói, Tô Điềm Điềm mới chính là kẻ khơi nguồn cho kết cục bi thảm của nhân vật gốc.
“Đúng vậy, em sao mà sánh được với chị họ Điềm Điềm, ai mà chẳng thích chị ấy chứ, nghe nói gần đây còn có mấy anh trong nhà máy dệt vì chị mà đánh nhau nữa cơ.” Tô Nam ngạc nhiên che miệng, như thể vừa tiết lộ một bí mật động trời, hoảng sợ trợn to mắt.
Vừa dứt lời, Tô Nam rõ ràng nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Tô Điềm Điềm đã cứng đờ.
“Ối trời, có phải em lỡ lời rồi không?” Tô Nam cười như không cười nhìn Tô Điềm Điềm, bắt được ánh mắt oán độc và hoảng loạn thoáng qua trong mắt cô ta, không khỏi nheo mắt lại.
“Tô Nam, con nói linh tinh gì đấy?” Từng Quế Vân vỗ bàn đứng dậy, mặt đầy tức giận, có nam đồng nghiệp vì Điềm Điềm đánh nhau, sao bà lại không biết?
“Nam Nam, lời này không thể nói bừa.” Lâm Nguyệt Mai hơi nghiêng người che chắn cho Tô Nam, thể hiện dáng vẻ bảo vệ.
Tô Nam để ý đến hành động vô thức của Lâm Nguyệt Mai, trong lòng dâng lên một tia cảm động, xem ra xuyên sách cũng có điểm tốt, chẳng hạn như được trải nghiệm cảm giác tình thân.
“Con không có nói bừa đâu, à, thím không biết chuyện này sao? Mọi người cũng không biết à?” Tô Nam làm ra vẻ kinh ngạc, đối mặt với ánh mắt ngờ vực của mọi người xung quanh.
Xem ra chỉ có mỗi cô biết chuyện này thôi nhỉ.
“Nam Nam, em đừng nghe người khác nói bậy, làm gì có chuyện đồng nghiệp nam vì chị đánh nhau chứ.” Tô Điềm Điềm miễn cưỡng nhếch môi cười, vội vàng giải thích.
“Phải ha, chị họ vốn không phải mỹ nhân đại sắc, lại chẳng phải nữ công nhân xuất sắc nhất nhà máy dệt, mấy anh đó mắt đâu có mù.” Tô Nam xoa cằm suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng tình.
Tô Điềm Điềm sắc mặt biến đổi mấy lần, nghiến răng chỉ có thể phụ hoạ theo: “Phải, họ đâu có mù.”
“Nhưng mà mẹ bạn con cũng làm ở nhà máy dệt, cô ấy nói chị…” Tô Nam cau mày, như thể lời tiếp theo khó nói ra vậy.
“Cô ấy nói gì? Tô Nam con nói đi.” Từng Quế Vân nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Điềm Điềm đang lo lắng, lại thấy Tô Nam ấp úng không chịu nói tiếp, không nhịn được thúc giục.
“Nói chị họ là hồ ly tinh, khắp nơi thả thính người ta, được vào nhà máy dệt toàn nhờ con trai trưởng xưởng giúp, vào xưởng rồi lại mờ ám với quản đốc, bị phát hiện xong, hai bên mới đánh nhau đó.” Tô Nam một hơi nói hết, không cho Tô Điềm Điềm cơ hội ngắt lời.
“Cái gì?” Không chỉ Từng Quế Vân, ngay cả Tô Cường Quân luôn im lặng cũng không còn điềm tĩnh nổi nữa, kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ, túm tóc Tô Điềm Điềm, giơ tay tát một cái.
Tay đàn ông mạnh lắm, Tô Điềm Điềm bị đánh ngã xuống đất, mãi mới phản ứng lại được.
“Chuyện xấu hổ như thế này cũng dám làm, đúng là mất mặt dòng họ Tô chúng ta.” Tô Cường Quân tức giận còn muốn đá thêm, nhưng bị Tô Cường Quốc ngăn lại.
“Chú, chú đừng vội, tuy rằng chị họ đã bị đuổi việc rồi, nhưng có khi là nhà máy dệt họ nhầm lẫn thôi?” Tô Nam trốn sau lưng Lâm Nguyệt Mai, nén cười, giả vờ lo lắng khuyên.
“Được lắm, tao đã bảo sao dạo gần đây mày không đi làm, hoá ra là xảy ra chuyện này, con bé chết tiệt mày còn dám lừa tao là việc nhà máy ít, cho mày nghỉ vài ngày có lương.”
Theo cốt truyện thì lần tuyển dụng này của nhà máy dệt vốn là nhân vật gốc chỉ vừa đủ điểm đỗ, nhưng vì Tô Điềm Điềm dùng vài thủ đoạn không đẹp, chiếm mất một suất, khiến cô bị gạt ra.
Vì vậy, nhân vật gốc không có việc làm, buộc phải xuống nông thôn.
Theo một góc độ khác mà nói, Tô Điềm Điềm mới chính là kẻ khơi nguồn cho kết cục bi thảm của nhân vật gốc.
“Đúng vậy, em sao mà sánh được với chị họ Điềm Điềm, ai mà chẳng thích chị ấy chứ, nghe nói gần đây còn có mấy anh trong nhà máy dệt vì chị mà đánh nhau nữa cơ.” Tô Nam ngạc nhiên che miệng, như thể vừa tiết lộ một bí mật động trời, hoảng sợ trợn to mắt.
Vừa dứt lời, Tô Nam rõ ràng nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Tô Điềm Điềm đã cứng đờ.
“Ối trời, có phải em lỡ lời rồi không?” Tô Nam cười như không cười nhìn Tô Điềm Điềm, bắt được ánh mắt oán độc và hoảng loạn thoáng qua trong mắt cô ta, không khỏi nheo mắt lại.
“Tô Nam, con nói linh tinh gì đấy?” Từng Quế Vân vỗ bàn đứng dậy, mặt đầy tức giận, có nam đồng nghiệp vì Điềm Điềm đánh nhau, sao bà lại không biết?
“Nam Nam, lời này không thể nói bừa.” Lâm Nguyệt Mai hơi nghiêng người che chắn cho Tô Nam, thể hiện dáng vẻ bảo vệ.
Tô Nam để ý đến hành động vô thức của Lâm Nguyệt Mai, trong lòng dâng lên một tia cảm động, xem ra xuyên sách cũng có điểm tốt, chẳng hạn như được trải nghiệm cảm giác tình thân.
“Con không có nói bừa đâu, à, thím không biết chuyện này sao? Mọi người cũng không biết à?” Tô Nam làm ra vẻ kinh ngạc, đối mặt với ánh mắt ngờ vực của mọi người xung quanh.
Xem ra chỉ có mỗi cô biết chuyện này thôi nhỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Nam, em đừng nghe người khác nói bậy, làm gì có chuyện đồng nghiệp nam vì chị đánh nhau chứ.” Tô Điềm Điềm miễn cưỡng nhếch môi cười, vội vàng giải thích.
“Phải ha, chị họ vốn không phải mỹ nhân đại sắc, lại chẳng phải nữ công nhân xuất sắc nhất nhà máy dệt, mấy anh đó mắt đâu có mù.” Tô Nam xoa cằm suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng tình.
Tô Điềm Điềm sắc mặt biến đổi mấy lần, nghiến răng chỉ có thể phụ hoạ theo: “Phải, họ đâu có mù.”
“Nhưng mà mẹ bạn con cũng làm ở nhà máy dệt, cô ấy nói chị…” Tô Nam cau mày, như thể lời tiếp theo khó nói ra vậy.
“Cô ấy nói gì? Tô Nam con nói đi.” Từng Quế Vân nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Điềm Điềm đang lo lắng, lại thấy Tô Nam ấp úng không chịu nói tiếp, không nhịn được thúc giục.
“Nói chị họ là hồ ly tinh, khắp nơi thả thính người ta, được vào nhà máy dệt toàn nhờ con trai trưởng xưởng giúp, vào xưởng rồi lại mờ ám với quản đốc, bị phát hiện xong, hai bên mới đánh nhau đó.” Tô Nam một hơi nói hết, không cho Tô Điềm Điềm cơ hội ngắt lời.
“Cái gì?” Không chỉ Từng Quế Vân, ngay cả Tô Cường Quân luôn im lặng cũng không còn điềm tĩnh nổi nữa, kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ, túm tóc Tô Điềm Điềm, giơ tay tát một cái.
Tay đàn ông mạnh lắm, Tô Điềm Điềm bị đánh ngã xuống đất, mãi mới phản ứng lại được.
“Chuyện xấu hổ như thế này cũng dám làm, đúng là mất mặt dòng họ Tô chúng ta.” Tô Cường Quân tức giận còn muốn đá thêm, nhưng bị Tô Cường Quốc ngăn lại.
“Chú, chú đừng vội, tuy rằng chị họ đã bị đuổi việc rồi, nhưng có khi là nhà máy dệt họ nhầm lẫn thôi?” Tô Nam trốn sau lưng Lâm Nguyệt Mai, nén cười, giả vờ lo lắng khuyên.
“Được lắm, tao đã bảo sao dạo gần đây mày không đi làm, hoá ra là xảy ra chuyện này, con bé chết tiệt mày còn dám lừa tao là việc nhà máy ít, cho mày nghỉ vài ngày có lương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro