Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
Nông thôn không có đẹp đẽ chất phác như trong tưởng tượng, ngoài môi trường trong lành gần gũi với thiên nhiên thì còn có những công việc đồng áng vất vả không dứt, cùng thực tế suốt gần mười năm không về được nhà, không gặp được người thân.
Trong đám đông, một cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen cúi gằm đầu xuống, vừa thở dài một tiếng rồi lại thở dài tiếp.
“Đồng chí, có phải cô không muốn xuống nông thôn không?”
Lưu Ngọc quan sát người này đã lâu, mọi người đều đang hô khẩu hiệu, chỉ có mỗi cô ấy không hô, lúc này còn ủ rũ như vậy, rõ ràng là tư tưởng có vấn đề.
Nghe vậy, cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên hàng mi dài còn đọng lại mấy giọt nước mắt.
“Cô đang nói chuyện với tôi sao?” Tô Nam hít hít mũi, khuôn mặt tinh tế như bước ra từ trong tranh.
Lưu Ngọc đã từng thấy cô gái nào đẹp rạng ngời thế này đâu, câu nói mắng mỏ đã chuẩn bị sẵn sàng bỗng dưng lại nói không thành lời, chỉ ấp úng: “Cô đừng khóc, chị gái của tôi nói rằng nông thôn là một nơi tốt lắm, đồng chí nông dân ai cũng chất phác thiện lương, đối đãi người khác thân thiết, chúng ta đi là để hưởng phúc mà.”
Nghe nữ thanh niên trong bộ quân phục xanh trông như thanh niên tiến bộ nói vậy, Tô Nam dù không muốn phản bác, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: Phúc này cho cô hết, cô muốn không?
“Tôi đâu có không muốn đi, lãnh đạo đã nói rồi, hỗ trợ xây dựng nông thôn là trách nhiệm của mọi người, chỉ là tôi không nỡ xa người thân nên mới khóc thôi, cô xem họ vẫn đang đứng đó tiễn tôi kìa.” Tô Nam giơ tay chỉ về một hướng.
Thanh niên trí thức mà không muốn xuống nông thôn, thì đó là vấn đề tư tưởng lớn, cô đâu có ngốc, làm sao mà thừa nhận được. Cho dù thật sự không muốn đi, thì cô cũng phải quyết liệt mà ném cái nồi lớn này đi chứ.
Lưu Ngọc nhìn theo hướng tay cô chỉ, liền thấy một cặp vợ chồng và một cậu thiếu niên đứng bên ngoài lan can đang lau nước mắt, trông có vẻ vô cùng lưu luyến.
“Đồng chí à, lần sau nói chuyện nhớ phải chú ý nhé, lỡ mà bị người không biết rõ sự thật nghe được, còn tưởng rằng tôi không ủng hộ chính sách của nhà nước, là phần tử xấu thì sao, lúc đó cô bảo tôi tìm ai mà phân bua đây.”
Tô Nam tức giận bừng bừng, đôi mắt ấm ức nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, khiến đối phương xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm, để tôi giúp cô cầm hành lý nhé.” Lưu Ngọc chỉ cảm thấy bản thân tư tưởng lệch lạc, đã nghĩ xấu về người khác.
Nhìn ánh mắt trong sáng và tinh thần tích cực của cô gái nhỏ, Lưu Ngọc lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Vậy ngại quá, hành lý của cô cũng nhiều, không cần giúp tôi đâu ạ.” Dưới chân Tô Nam có hai chiếc vali lớn, nhìn qua là biết không nhẹ.
“Không sao đâu, tôi khỏe lắm.” Lưu Ngọc giành lấy một chiếc vali, đặt nó trước mặt mình, lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cảm ơn cô nhiều nhé, tôi tên là Tô Nam, Tô trong Tô Châu, Nam trong cây nam mộc, lần này đi xuống nông thôn là đến huyện Tang An, tỉnh Giang Bắc, còn cô?” Tô Nam mỉm cười thân thiện, với suy nghĩ thêm bạn thêm đường, cô bắt đầu trò chuyện với Lưu Ngọc.
“Thật khéo quá, tôi cũng được phân đến huyện Tang An, ở công xã Hồng Thái Dương, tôi tên là Lưu Ngọc, Ngọc trong Bảo Ngọc.”
“Tôi cũng ở công xã Hồng Thái Dương.”
Hai người không ngờ lại có duyên đến vậy, thế là cứ thế mà trò chuyện với nhau.
Cho đến khi tiếng còi tàu vang lên, mọi người mới xếp hàng ngay ngắn và lần lượt lên tàu.
Trong đám đông, một cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen cúi gằm đầu xuống, vừa thở dài một tiếng rồi lại thở dài tiếp.
“Đồng chí, có phải cô không muốn xuống nông thôn không?”
Lưu Ngọc quan sát người này đã lâu, mọi người đều đang hô khẩu hiệu, chỉ có mỗi cô ấy không hô, lúc này còn ủ rũ như vậy, rõ ràng là tư tưởng có vấn đề.
Nghe vậy, cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên hàng mi dài còn đọng lại mấy giọt nước mắt.
“Cô đang nói chuyện với tôi sao?” Tô Nam hít hít mũi, khuôn mặt tinh tế như bước ra từ trong tranh.
Lưu Ngọc đã từng thấy cô gái nào đẹp rạng ngời thế này đâu, câu nói mắng mỏ đã chuẩn bị sẵn sàng bỗng dưng lại nói không thành lời, chỉ ấp úng: “Cô đừng khóc, chị gái của tôi nói rằng nông thôn là một nơi tốt lắm, đồng chí nông dân ai cũng chất phác thiện lương, đối đãi người khác thân thiết, chúng ta đi là để hưởng phúc mà.”
Nghe nữ thanh niên trong bộ quân phục xanh trông như thanh niên tiến bộ nói vậy, Tô Nam dù không muốn phản bác, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: Phúc này cho cô hết, cô muốn không?
“Tôi đâu có không muốn đi, lãnh đạo đã nói rồi, hỗ trợ xây dựng nông thôn là trách nhiệm của mọi người, chỉ là tôi không nỡ xa người thân nên mới khóc thôi, cô xem họ vẫn đang đứng đó tiễn tôi kìa.” Tô Nam giơ tay chỉ về một hướng.
Thanh niên trí thức mà không muốn xuống nông thôn, thì đó là vấn đề tư tưởng lớn, cô đâu có ngốc, làm sao mà thừa nhận được. Cho dù thật sự không muốn đi, thì cô cũng phải quyết liệt mà ném cái nồi lớn này đi chứ.
Lưu Ngọc nhìn theo hướng tay cô chỉ, liền thấy một cặp vợ chồng và một cậu thiếu niên đứng bên ngoài lan can đang lau nước mắt, trông có vẻ vô cùng lưu luyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồng chí à, lần sau nói chuyện nhớ phải chú ý nhé, lỡ mà bị người không biết rõ sự thật nghe được, còn tưởng rằng tôi không ủng hộ chính sách của nhà nước, là phần tử xấu thì sao, lúc đó cô bảo tôi tìm ai mà phân bua đây.”
Tô Nam tức giận bừng bừng, đôi mắt ấm ức nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, khiến đối phương xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm, để tôi giúp cô cầm hành lý nhé.” Lưu Ngọc chỉ cảm thấy bản thân tư tưởng lệch lạc, đã nghĩ xấu về người khác.
Nhìn ánh mắt trong sáng và tinh thần tích cực của cô gái nhỏ, Lưu Ngọc lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Vậy ngại quá, hành lý của cô cũng nhiều, không cần giúp tôi đâu ạ.” Dưới chân Tô Nam có hai chiếc vali lớn, nhìn qua là biết không nhẹ.
“Không sao đâu, tôi khỏe lắm.” Lưu Ngọc giành lấy một chiếc vali, đặt nó trước mặt mình, lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cảm ơn cô nhiều nhé, tôi tên là Tô Nam, Tô trong Tô Châu, Nam trong cây nam mộc, lần này đi xuống nông thôn là đến huyện Tang An, tỉnh Giang Bắc, còn cô?” Tô Nam mỉm cười thân thiện, với suy nghĩ thêm bạn thêm đường, cô bắt đầu trò chuyện với Lưu Ngọc.
“Thật khéo quá, tôi cũng được phân đến huyện Tang An, ở công xã Hồng Thái Dương, tôi tên là Lưu Ngọc, Ngọc trong Bảo Ngọc.”
“Tôi cũng ở công xã Hồng Thái Dương.”
Hai người không ngờ lại có duyên đến vậy, thế là cứ thế mà trò chuyện với nhau.
Cho đến khi tiếng còi tàu vang lên, mọi người mới xếp hàng ngay ngắn và lần lượt lên tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro