Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
"Anh không có." Chu Nhượng vội vàng phủ nhận, vừa theo kịp bước chân cô, vừa uống liền mấy ngụm nước.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng uống xong nước, Chu Nhượng thấy người tràn đầy sức lực.
Nghĩ đến việc đây là bình nước của cô, là nước cô đã uống, mặt anh nóng bừng bừng.
Thấy Chu Nhượng cuối cùng cũng uống rồi, Tô Nam khẽ nhướng mày, không kìm được, che miệng cười trộm hai tiếng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Uống thêm nhiều vào, uống no thì mới có sức làm việc giúp cô.
Khoảng mười mấy phút nữa thì họ mới đến nơi.
Nơi này gần núi hoang, xung quanh yên tĩnh, ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác.
Ruộng nước một màu xanh mướt, có chỗ cao ngang người, có chỗ chỉ vừa mới nhú mầm.
Tô Nam đứng trên bờ ruộng, kéo nhẹ khóe miệng, chẳng lẽ ba người họ lại phải dọn sạch đám cỏ dại này sao?
Vậy phải mất bao nhiêu ngày đây?
Ông lão họ Hoàng xắn quần lên, rút từ trong giỏ tre ra một cái liềm, thoăn thoắt bước xuống nước.
"Hai đứa nhìn kỹ nhé, tôi làm mẫu cho mà xem." Nói xong, tay ông đã nhổ được một bụi cỏ dại.
"Loại này gọi là cỏ thảm bò, rễ nào cạn thì nhổ bằng tay, còn rễ sâu thì dùng liềm mà cắt."
"Phải rồi, đám mới làm như các cô cậu thì dùng liềm phải cẩn thận, đừng có cắt trúng tay, ở đây không có thuốc đâu, đi khám bác sĩ còn phải ra công xã, phiền chết đi được."
Dù thân hình ông lão nhỏ bé nhưng cánh tay lại rất khỏe, lúc cúi người khom lưng làm cỏ thì động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn sạch sẽ một khoảnh nhỏ trước mặt, chỉ còn lại vài cây mạ xanh lay động trong gió nóng.
"Cô nhìn là biết không biết dùng liềm rồi, lỡ mà bị thương thì không ổn đâu, cô đi theo chúng tôi nhặt cỏ thôi, chúng tôi cắt xong thì cô ôm lên bờ." Ông lão họ Hoàng nheo mắt, ra lệnh.
"Vâng ạ." Tô Nam biết ông là có ý tốt muốn giảm bớt khối lượng công việc cho mình, không khỏi mỉm cười cảm kích.
Thấy Chu Nhượng cũng cầm liềm xuống nước, cô không thể cứ đứng ngốc nghếch trên bờ làm người ngoài cuộc được, liền xắn tay áo lao vào làm việc.
Nào ngờ, vừa mới chạm chân trần xuống mép nước, cúi đầu nhìn xuống đã đờ đẫn cả người.
"A, cái gì đây?"
Trong ruộng nước trong vắt, có vài sinh vật đen vàng đang bơi lượn, tốc độ không nhanh, khiến Tô Nam nhìn rõ được hình dáng của chúng.
Xấu quá, ghê quá, cô quả quyết rút lại đôi chân trắng trẻo đã nhúng một nửa xuống nước.
Ông lão họ Hoàng không quay đầu lại, như đã quá quen thuộc với tình huống này, lên tiếng giải thích: "Đó là con đỉa, trong ruộng nhiều lắm."
Nghe xong, Tô Nam kêu lên một tiếng "A" rồi lại lùi thêm vài bước.
"Có gì phải sợ đâu, nó không ăn thịt người, cùng lắm là hút mấy ngụm máu thôi." Ông lão đứng thẳng lưng, ném một bó cỏ dại lớn dưới chân, vì trời quá nắng, ông phải nheo mắt nhìn Tô Nam vẫn đứng trên bờ.
"Mau xuống đây, đừng làm mất thời gian." Giọng nói của ông đã tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.
Tô Nam giật mình vì bị quát, cảm thấy rất tủi thân. Nếu không xuyên sách, cô đâu phải làm mấy việc này? Dù là nguyên chủ cũng được nuông chiều mà lớn lên, chưa bao giờ phải xuống đồng làm ruộng.
"Để tôi làm thay cô ấy."
Tô Nam ngẩng đầu lên nhìn Chu Nhượng, thấy anh dường như đã tìm ra được mẹo nhổ cỏ, động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã làm sạch được một mảng cỏ lớn, gom gọn thành từng đống trong ruộng.
Ông lão họ Hoàng nhìn thấy vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng, chế giễu: "Giới trẻ bây giờ đúng là thích ra oai, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?
Không biết có phải ảo giác không, nhưng uống xong nước, Chu Nhượng thấy người tràn đầy sức lực.
Nghĩ đến việc đây là bình nước của cô, là nước cô đã uống, mặt anh nóng bừng bừng.
Thấy Chu Nhượng cuối cùng cũng uống rồi, Tô Nam khẽ nhướng mày, không kìm được, che miệng cười trộm hai tiếng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Uống thêm nhiều vào, uống no thì mới có sức làm việc giúp cô.
Khoảng mười mấy phút nữa thì họ mới đến nơi.
Nơi này gần núi hoang, xung quanh yên tĩnh, ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác.
Ruộng nước một màu xanh mướt, có chỗ cao ngang người, có chỗ chỉ vừa mới nhú mầm.
Tô Nam đứng trên bờ ruộng, kéo nhẹ khóe miệng, chẳng lẽ ba người họ lại phải dọn sạch đám cỏ dại này sao?
Vậy phải mất bao nhiêu ngày đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão họ Hoàng xắn quần lên, rút từ trong giỏ tre ra một cái liềm, thoăn thoắt bước xuống nước.
"Hai đứa nhìn kỹ nhé, tôi làm mẫu cho mà xem." Nói xong, tay ông đã nhổ được một bụi cỏ dại.
"Loại này gọi là cỏ thảm bò, rễ nào cạn thì nhổ bằng tay, còn rễ sâu thì dùng liềm mà cắt."
"Phải rồi, đám mới làm như các cô cậu thì dùng liềm phải cẩn thận, đừng có cắt trúng tay, ở đây không có thuốc đâu, đi khám bác sĩ còn phải ra công xã, phiền chết đi được."
Dù thân hình ông lão nhỏ bé nhưng cánh tay lại rất khỏe, lúc cúi người khom lưng làm cỏ thì động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn sạch sẽ một khoảnh nhỏ trước mặt, chỉ còn lại vài cây mạ xanh lay động trong gió nóng.
"Cô nhìn là biết không biết dùng liềm rồi, lỡ mà bị thương thì không ổn đâu, cô đi theo chúng tôi nhặt cỏ thôi, chúng tôi cắt xong thì cô ôm lên bờ." Ông lão họ Hoàng nheo mắt, ra lệnh.
"Vâng ạ." Tô Nam biết ông là có ý tốt muốn giảm bớt khối lượng công việc cho mình, không khỏi mỉm cười cảm kích.
Thấy Chu Nhượng cũng cầm liềm xuống nước, cô không thể cứ đứng ngốc nghếch trên bờ làm người ngoài cuộc được, liền xắn tay áo lao vào làm việc.
Nào ngờ, vừa mới chạm chân trần xuống mép nước, cúi đầu nhìn xuống đã đờ đẫn cả người.
"A, cái gì đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ruộng nước trong vắt, có vài sinh vật đen vàng đang bơi lượn, tốc độ không nhanh, khiến Tô Nam nhìn rõ được hình dáng của chúng.
Xấu quá, ghê quá, cô quả quyết rút lại đôi chân trắng trẻo đã nhúng một nửa xuống nước.
Ông lão họ Hoàng không quay đầu lại, như đã quá quen thuộc với tình huống này, lên tiếng giải thích: "Đó là con đỉa, trong ruộng nhiều lắm."
Nghe xong, Tô Nam kêu lên một tiếng "A" rồi lại lùi thêm vài bước.
"Có gì phải sợ đâu, nó không ăn thịt người, cùng lắm là hút mấy ngụm máu thôi." Ông lão đứng thẳng lưng, ném một bó cỏ dại lớn dưới chân, vì trời quá nắng, ông phải nheo mắt nhìn Tô Nam vẫn đứng trên bờ.
"Mau xuống đây, đừng làm mất thời gian." Giọng nói của ông đã tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.
Tô Nam giật mình vì bị quát, cảm thấy rất tủi thân. Nếu không xuyên sách, cô đâu phải làm mấy việc này? Dù là nguyên chủ cũng được nuông chiều mà lớn lên, chưa bao giờ phải xuống đồng làm ruộng.
"Để tôi làm thay cô ấy."
Tô Nam ngẩng đầu lên nhìn Chu Nhượng, thấy anh dường như đã tìm ra được mẹo nhổ cỏ, động tác nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã làm sạch được một mảng cỏ lớn, gom gọn thành từng đống trong ruộng.
Ông lão họ Hoàng nhìn thấy vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng, chế giễu: "Giới trẻ bây giờ đúng là thích ra oai, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro