Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
“Anh không lừa em.” Chu Nhượng thò tay sờ thử xương chân cô, rồi quả quyết: “Chân cũng không gãy, có thể nối lại.”
“Làm gì có chuyện không ai thèm.” Anh nói nhỏ, lông mi khẽ run, như thể có thứ gì đó siết chặt tim anh, cả người trở nên bồn chồn, lo lắng, vành tai đỏ ửng.
Muốn cúi đầu xem phản ứng của cô sau khi nghe câu này, nhưng không ngờ người trong lòng hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ mải mê nắm chặt áo anh mà khóc.
Tô Nam trốn trong ngực Chu Nhượng, nhẹ nhàng xoa xoa má phải, trong đôi mắt đẫm lệ cô nhìn thấy những mảng da trắng nhăn nhúm dính trên đầu ngón tay, đây là gì thế?
Cô xoa thêm vài lần nữa, cũng là tình trạng tương tự.
Cô đâu phải tinh linh rắn, lại còn lột da. Đột nhiên, cô nhớ lại chuyện lúc nãy rửa mặt bằng nước tiên, không lẽ là vì việc này?
“Chu Nhượng, có phải em bị cháy nắng nên mới bị lột da không? Em sợ lắm, anh giúp em bóc da được không?” Tô Nam ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương, đôi mắt sáng rực như sao nay mất đi ánh sáng thường ngày, chỉ còn lại sự hoảng hốt, bất an.
“Ừ, nhưng chúng ta phải xuống núi xem bác sĩ trước, chân của em...” Chu Nhượng do dự.
“Em không đi, để em thế này mà gặp người khác, chi bằng em đau chết đi còn hơn.” Tô Nam lắc đầu quầy quậy.
Không còn cách nào khác, anh thở dài, trước tiên lau sạch ngón tay vào áo, sau đó đưa tay ra giúp cô gỡ từng mảng da trắng.
Tiếu Phương Trì đứng im lặng một bên, xoa ngực vẫn còn đau âm ỉ, nhìn Tô Nam một cái, rồi lại nhìn Chu Nhượng, độ tồn tại của anh ta thấp vậy sao?
“Chú hai tôi biết nối xương, lát nữa tôi đưa hai người đến nhà ông ấy.” Hết cách, anh đành ta phải chủ động lên tiếng, chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến anh ta, sao anh ta có thể quay người bỏ đi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm đến cùng.
“Hừ.” Tô Nam hừ lạnh, chẳng còn sắc mặt tốt cho kẻ gây ra mọi chuyện.
Thôi rồi, lần này là đắc tội hoàn toàn với cô gái nhỏ rồi, Tiếu Phương Trì sờ mũi, anh ta im lặng được chưa?
Chẳng mấy chốc, Chu Nhượng đã giúp Tô Nam gỡ sạch những mảng da trắng trên mặt.
Cả khuôn mặt không giống với trạng thái sau khi bị cháy nắng lột da, không có đỏ rát hay để lại dấu vết gì, ngược lại còn trắng mịn hơn so với làn da trước đó, mịn màng như vỏ trứng mới bóc, chạm vào như muốn bật ra.
Hai người đàn ông đều đứng ngẩn ra, họ đều là những người đã từng phơi nắng, cháy nắng không biết bao nhiêu lần, đương nhiên biết làn da sau khi cháy nắng sẽ như thế nào.
Vậy mà nhìn làn da mịn màng như sứ, gương mặt ngây thơ vô tội của Tô Nam, cả hai đều không biết phải nói gì, chẳng lẽ da con gái lại khác với đám đàn ông thô kệch như họ sao?
“Em xấu lắm đúng không?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác như nhau của hai người họ, Tô Nam mím môi, mấp máy đôi môi hồng, như thể ngay sau đó sẽ khóc thêm lần nữa.
Nghe vậy, hai cái đầu lắc như chong chóng, cuối cùng mới dỗ được tiểu thư.
Con đường làng quanh co khúc khuỷu kéo dài không thấy điểm cuối, một con dao quắm vung lên chặt đứt những bụi gai và cây cối chằng chịt, khiến lũ chim chóc và côn trùng kinh hãi bay tán loạn.
Nằm trên lưng rộng lớn của người đàn ông, Tô Nam lúc này mới nhận ra mình đã đi xa đến vậy.
Cơn đau ở chân ngày càng rõ rệt, các vết xước trên người cũng bắt đầu nhói lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nam lộ vẻ đau đớn, trán toát mồ hôi lạnh, tay càng siết chặt cổ Chu Nhượng hơn.
“Làm gì có chuyện không ai thèm.” Anh nói nhỏ, lông mi khẽ run, như thể có thứ gì đó siết chặt tim anh, cả người trở nên bồn chồn, lo lắng, vành tai đỏ ửng.
Muốn cúi đầu xem phản ứng của cô sau khi nghe câu này, nhưng không ngờ người trong lòng hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ mải mê nắm chặt áo anh mà khóc.
Tô Nam trốn trong ngực Chu Nhượng, nhẹ nhàng xoa xoa má phải, trong đôi mắt đẫm lệ cô nhìn thấy những mảng da trắng nhăn nhúm dính trên đầu ngón tay, đây là gì thế?
Cô xoa thêm vài lần nữa, cũng là tình trạng tương tự.
Cô đâu phải tinh linh rắn, lại còn lột da. Đột nhiên, cô nhớ lại chuyện lúc nãy rửa mặt bằng nước tiên, không lẽ là vì việc này?
“Chu Nhượng, có phải em bị cháy nắng nên mới bị lột da không? Em sợ lắm, anh giúp em bóc da được không?” Tô Nam ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương, đôi mắt sáng rực như sao nay mất đi ánh sáng thường ngày, chỉ còn lại sự hoảng hốt, bất an.
“Ừ, nhưng chúng ta phải xuống núi xem bác sĩ trước, chân của em...” Chu Nhượng do dự.
“Em không đi, để em thế này mà gặp người khác, chi bằng em đau chết đi còn hơn.” Tô Nam lắc đầu quầy quậy.
Không còn cách nào khác, anh thở dài, trước tiên lau sạch ngón tay vào áo, sau đó đưa tay ra giúp cô gỡ từng mảng da trắng.
Tiếu Phương Trì đứng im lặng một bên, xoa ngực vẫn còn đau âm ỉ, nhìn Tô Nam một cái, rồi lại nhìn Chu Nhượng, độ tồn tại của anh ta thấp vậy sao?
“Chú hai tôi biết nối xương, lát nữa tôi đưa hai người đến nhà ông ấy.” Hết cách, anh đành ta phải chủ động lên tiếng, chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến anh ta, sao anh ta có thể quay người bỏ đi, chắc chắn phải chịu trách nhiệm đến cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ.” Tô Nam hừ lạnh, chẳng còn sắc mặt tốt cho kẻ gây ra mọi chuyện.
Thôi rồi, lần này là đắc tội hoàn toàn với cô gái nhỏ rồi, Tiếu Phương Trì sờ mũi, anh ta im lặng được chưa?
Chẳng mấy chốc, Chu Nhượng đã giúp Tô Nam gỡ sạch những mảng da trắng trên mặt.
Cả khuôn mặt không giống với trạng thái sau khi bị cháy nắng lột da, không có đỏ rát hay để lại dấu vết gì, ngược lại còn trắng mịn hơn so với làn da trước đó, mịn màng như vỏ trứng mới bóc, chạm vào như muốn bật ra.
Hai người đàn ông đều đứng ngẩn ra, họ đều là những người đã từng phơi nắng, cháy nắng không biết bao nhiêu lần, đương nhiên biết làn da sau khi cháy nắng sẽ như thế nào.
Vậy mà nhìn làn da mịn màng như sứ, gương mặt ngây thơ vô tội của Tô Nam, cả hai đều không biết phải nói gì, chẳng lẽ da con gái lại khác với đám đàn ông thô kệch như họ sao?
“Em xấu lắm đúng không?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác như nhau của hai người họ, Tô Nam mím môi, mấp máy đôi môi hồng, như thể ngay sau đó sẽ khóc thêm lần nữa.
Nghe vậy, hai cái đầu lắc như chong chóng, cuối cùng mới dỗ được tiểu thư.
Con đường làng quanh co khúc khuỷu kéo dài không thấy điểm cuối, một con dao quắm vung lên chặt đứt những bụi gai và cây cối chằng chịt, khiến lũ chim chóc và côn trùng kinh hãi bay tán loạn.
Nằm trên lưng rộng lớn của người đàn ông, Tô Nam lúc này mới nhận ra mình đã đi xa đến vậy.
Cơn đau ở chân ngày càng rõ rệt, các vết xước trên người cũng bắt đầu nhói lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nam lộ vẻ đau đớn, trán toát mồ hôi lạnh, tay càng siết chặt cổ Chu Nhượng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro