Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
“Được thôi.”
Tô Nam thấy Tiếu Phương Vân đầy chân thành, cộng thêm việc từ sau bữa sáng hôm qua, cô chưa ăn gì nên bây giờ bụng đói cồn cào, vì thế cũng không từ chối nữa.
Ăn hết quả trứng chỉ trong vài miếng, Tô Nam đáng thương nhìn Tiếu Phương Vân, ra hiệu là mình chưa no.
Tiếu Phương Vân ngẩn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Nam, trong lòng càng thêm thương cảm, thậm chí còn trách móc anh trai mình sao lại bất cẩn như thế, dọa đến một cô gái xinh đẹp như vậy.
Hôm qua cô ấy còn thắc mắc làm sao có người lại bị dọa đến nỗi lăn xuống sườn núi, nhưng khi nhìn thấy Tô Nam, cô ấy hiểu ra ngay, chẳng trách được.
“Mẹ tôi đang nấu cơm, sẽ sớm được ăn thôi.” Tiếu Phương Vân hiểu ý, gãi đầu an ủi, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Nam, như thể không nhìn đủ.
Hôm qua lúc giúp đồng chí Tô thay quần áo, cô ấy mới biết hóa ra thực sự có người trắng từ trong ra ngoài như vậy, hơn nữa cơ thể không chỗ nào không mềm, không chỗ nào không mịn, dáng người đầy đặn quyến rũ, thật sự rất đẹp.
Tiếu Phương Vân theo phản xạ sờ mặt mình, có chút không thoải mái kéo áo.
“Cảm ơn nhé.” Tô Nam nở một nụ cười, đôi mắt cong cong, lại khiến Tiếu Phương Vân nhìn đến ngẩn ngơ, đáp lời khô khốc: “Không có gì.”
“Đúng rồi, ở điểm tập trung của thanh niên trí thức tôi còn vài hành lý, giờ tôi không đi lại được, cô giúp tôi lấy về được không?” Tô Nam chợt nhớ ra chuyện này, ở nhà người khác không thể ăn không ngồi rồi mãi được, cô không phải kiểu người thích chiếm lợi.
Ngày rời khỏi Thượng Hải, bố mẹ Tô lo cô ở quê không đủ ăn, không đủ mặc nên nhét cho cô rất nhiều tiền và phiếu, nhưng trên đường đi không có cơ hội dùng, đến giờ vẫn còn nguyên vẹn trong một góc của không gian, vừa hay có thể dùng làm tiền ăn.
Nếu không vì sợ tự dưng lôi ra một đống tiền sẽ khiến người ta kinh ngạc, bị xem như quái vật mà bắt giữ, cô đã sớm đưa tiền và phiếu cho Tiếu Phương Vân rồi.
Nghe vậy, Tiếu Phương Vân đập vào trán như chợt nhớ ra, lấy một chiếc vali từ cuối giường đưa cho Tô Nam, hỏi: “Cô nói là cái này phải không?”
Nhìn chiếc hộp gỗ quen thuộc, Tô Nam gật đầu mạnh, tò mò hỏi: “Ai đã mang nó đến đây vậy?”
“Hôm qua đồng chí Chu cùng một nữ đồng chí đưa đến, lúc đó cô còn chưa tỉnh.” Tiếu Phương Vân ngồi trên ghế, đặt chiếc vali lên đùi, giúp Tô Nam không tiện di chuyển mở vali ra.
Bên trong là quần áo gấp gọn gàng, đồ dùng vệ sinh cá nhân, cùng một hộp kẹo và kem tuyết mà Tô Nam mang từ Thượng Hải.
Tô Nam lật qua vài thứ, thấy đồ dùng hàng ngày của mình đều có đủ, vừa nhìn đã biết là do Lưu Ngọc thu dọn giúp, cô không khỏi thở phào, không cần phải phiền người khác đi lấy đồ nữa.
Liếc nhìn Tiếu Phương Vân, thấy cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, rất đàng hoàng, hoàn toàn không có ý muốn biết bên trong vali có gì, lòng cô lại càng thêm thiện cảm với cô bé này.
Tô Nam đưa tay vào đống quần áo, khi rút ra đã nắm trong lòng vài tờ tiền và phiếu lương thực.
“Phương Vân, cô đưa số tiền này cho mẹ cô, xem như tiền ăn của tôi.” Tô Nam nắm lấy tay Tiếu Phương Vân đang giữ vali, nhét đống tiền vào tay cô.
“Đồng chí Tô, cô làm gì thế? Tiền ăn của cô đã được đồng chí Chu bao rồi, chúng tôi không thể nhận thêm tiền này được.”
Tiếu Phương Vân làm việc nhà thường xuyên nên sức lực tự nhiên cũng hơn hẳn Tô Nam vốn được nuông chiều, chỉ cần vài lần đã nhét lại được tiền.
Tô Nam thấy Tiếu Phương Vân đầy chân thành, cộng thêm việc từ sau bữa sáng hôm qua, cô chưa ăn gì nên bây giờ bụng đói cồn cào, vì thế cũng không từ chối nữa.
Ăn hết quả trứng chỉ trong vài miếng, Tô Nam đáng thương nhìn Tiếu Phương Vân, ra hiệu là mình chưa no.
Tiếu Phương Vân ngẩn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Nam, trong lòng càng thêm thương cảm, thậm chí còn trách móc anh trai mình sao lại bất cẩn như thế, dọa đến một cô gái xinh đẹp như vậy.
Hôm qua cô ấy còn thắc mắc làm sao có người lại bị dọa đến nỗi lăn xuống sườn núi, nhưng khi nhìn thấy Tô Nam, cô ấy hiểu ra ngay, chẳng trách được.
“Mẹ tôi đang nấu cơm, sẽ sớm được ăn thôi.” Tiếu Phương Vân hiểu ý, gãi đầu an ủi, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Nam, như thể không nhìn đủ.
Hôm qua lúc giúp đồng chí Tô thay quần áo, cô ấy mới biết hóa ra thực sự có người trắng từ trong ra ngoài như vậy, hơn nữa cơ thể không chỗ nào không mềm, không chỗ nào không mịn, dáng người đầy đặn quyến rũ, thật sự rất đẹp.
Tiếu Phương Vân theo phản xạ sờ mặt mình, có chút không thoải mái kéo áo.
“Cảm ơn nhé.” Tô Nam nở một nụ cười, đôi mắt cong cong, lại khiến Tiếu Phương Vân nhìn đến ngẩn ngơ, đáp lời khô khốc: “Không có gì.”
“Đúng rồi, ở điểm tập trung của thanh niên trí thức tôi còn vài hành lý, giờ tôi không đi lại được, cô giúp tôi lấy về được không?” Tô Nam chợt nhớ ra chuyện này, ở nhà người khác không thể ăn không ngồi rồi mãi được, cô không phải kiểu người thích chiếm lợi.
Ngày rời khỏi Thượng Hải, bố mẹ Tô lo cô ở quê không đủ ăn, không đủ mặc nên nhét cho cô rất nhiều tiền và phiếu, nhưng trên đường đi không có cơ hội dùng, đến giờ vẫn còn nguyên vẹn trong một góc của không gian, vừa hay có thể dùng làm tiền ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không vì sợ tự dưng lôi ra một đống tiền sẽ khiến người ta kinh ngạc, bị xem như quái vật mà bắt giữ, cô đã sớm đưa tiền và phiếu cho Tiếu Phương Vân rồi.
Nghe vậy, Tiếu Phương Vân đập vào trán như chợt nhớ ra, lấy một chiếc vali từ cuối giường đưa cho Tô Nam, hỏi: “Cô nói là cái này phải không?”
Nhìn chiếc hộp gỗ quen thuộc, Tô Nam gật đầu mạnh, tò mò hỏi: “Ai đã mang nó đến đây vậy?”
“Hôm qua đồng chí Chu cùng một nữ đồng chí đưa đến, lúc đó cô còn chưa tỉnh.” Tiếu Phương Vân ngồi trên ghế, đặt chiếc vali lên đùi, giúp Tô Nam không tiện di chuyển mở vali ra.
Bên trong là quần áo gấp gọn gàng, đồ dùng vệ sinh cá nhân, cùng một hộp kẹo và kem tuyết mà Tô Nam mang từ Thượng Hải.
Tô Nam lật qua vài thứ, thấy đồ dùng hàng ngày của mình đều có đủ, vừa nhìn đã biết là do Lưu Ngọc thu dọn giúp, cô không khỏi thở phào, không cần phải phiền người khác đi lấy đồ nữa.
Liếc nhìn Tiếu Phương Vân, thấy cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, rất đàng hoàng, hoàn toàn không có ý muốn biết bên trong vali có gì, lòng cô lại càng thêm thiện cảm với cô bé này.
Tô Nam đưa tay vào đống quần áo, khi rút ra đã nắm trong lòng vài tờ tiền và phiếu lương thực.
“Phương Vân, cô đưa số tiền này cho mẹ cô, xem như tiền ăn của tôi.” Tô Nam nắm lấy tay Tiếu Phương Vân đang giữ vali, nhét đống tiền vào tay cô.
“Đồng chí Tô, cô làm gì thế? Tiền ăn của cô đã được đồng chí Chu bao rồi, chúng tôi không thể nhận thêm tiền này được.”
Tiếu Phương Vân làm việc nhà thường xuyên nên sức lực tự nhiên cũng hơn hẳn Tô Nam vốn được nuông chiều, chỉ cần vài lần đã nhét lại được tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro