Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
A
2024-10-08 09:47:01
"Em chỉ muốn hỏi tại sao sau khi đã ứng trước tiền rồi, anh còn vất vả suốt đêm đi xa như vậy để mua thức ăn bồi bổ cho em?" Tô Nam bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.
Chu Nhượng còn chưa kịp nghĩ ra lý do, cô đã liên tiếp truy hỏi: "Đồng chí Chu Nhượng, có phải anh thích em không?"
Tô Nam nói như súng liên thanh, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt anh như muốn xuyên thấu vào trái tim anh.
So với sự thẳng thắn công khai thể hiện tình yêu của các đôi nam nữ sau này, thì thanh niên thời đại này đa phần đều rất bảo thủ và kín đáo. Chỉ cần xác định nắm tay nhau là gắn bó cả đời, vì thế giữa nam và nữ đều giữ khoảng cách, không dám thân mật hay quá gần gũi.
Các chàng trai thường rất ngại ngùng khi nói đến chuyện tình cảm, huống hồ là các cô gái. Dù có tình cảm với nhau, họ cũng sẽ giữ trong lòng, đến khi thời cơ chín muồi mới nhờ mai mối đến nhà cô gái, đó mới được coi là sự kết hợp bình thường trong môi trường xã hội lúc bấy giờ.
Vì vậy, Chu Nhượng lần đầu tiên gặp phải cô gái hỏi thẳng anh có phải có tình cảm đặc biệt với cô hay không, trong phút chốc anh không nói nên lời.
Thực ra, điều quan trọng nhất là anh không biết phải trả lời thế nào. Tự vấn lòng mình, liệu anh có thực sự thích Tô Nam không? Nhưng họ mới quen nhau được bao lâu? Chẳng lẽ tình cảm không phải là thứ cần tích lũy qua thời gian mới nảy sinh hay sao? Giống như cha mẹ anh vậy.
Nhưng ngay cả anh cũng không thể lý giải được tại sao mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Tô Nam, anh lại không thể đứng nhìn làm ngơ.
Thấy anh không đáp lại, Tô Nam thở dài, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không để anh nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình, mà nằm xuống ngay, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên mặt.
Cô nói giọng ồm ồm: "Là em hiểu lầm rồi, xin lỗi, anh coi như hôm nay em chưa nói gì. Đồng chí Chu, anh về nghỉ ngơi đi. Em sẽ nhờ người định giá, trả lại tiền, phiếu, và cả ân tình cho anh."
Giọng nói của Tô Nam mềm mại như nũng nịu, nhưng Chu Nhượng biết cô chắc chắn đang không vui.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng bên giường, ngược sáng, ánh sáng chiếu lên tấm lưng rộng lớn của anh, nhưng một người đàn ông đứng đắn như vậy lại không nói được câu nào để xoa dịu bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Trong đôi mắt thẫm màu của anh thoáng qua vẻ do dự và phức tạp. Cuối cùng, anh liếc nhìn Tô Nam đang che mặt trong chăn, rồi quay lưng rời đi.
"Rầm!" Một tiếng cửa đóng vang lên, trong phòng chỉ còn lại Tô Nam nằm trên giường.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên giọng của Lý Thúy Bình mời Chu Nhượng ở lại dùng cơm nhưng bị anh từ chối, Tô Nam mới kéo chăn ra, hít một hơi dài, suýt nữa thì ngạt thở.
Gương mặt nhỏ nhắn không hề tỏ ra không vui, khóe miệng cô cong lên đến tận trời, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt đào hoa quyến rũ tự nhiên, khóe mắt cong cong, sáng ngời đến mức không ai rời mắt được.
Chậc chậc, vẻ ngoài của Chu Nhượng nhìn không giống một chàng trai thiếu kinh nghiệm, nhưng ai ngờ bên trong lại ngây thơ đến vậy?
Chỉ một câu hỏi đơn giản đã làm khó anh, nói chẳng ra câu, lại còn quay đầu bỏ chạy.
Không thích thì nói không thích, thích thì nói thích, anh rối rắm gì chứ? Thừa nhận thích cô khó khăn đến thế sao?
Tô Nam chạm vào má, lẩm bẩm: "Mình xinh đẹp thế này, thích mình cũng không mất mặt mà."
Thì ra Chu Nhượng vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm, thế thì càng thú vị hơn. Chị đây sẽ cho anh biết thế nào là đắm chìm trong bể tình ngọt ngào không lối thoát.
Chu Nhượng còn chưa kịp nghĩ ra lý do, cô đã liên tiếp truy hỏi: "Đồng chí Chu Nhượng, có phải anh thích em không?"
Tô Nam nói như súng liên thanh, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt quyến rũ, nhìn thẳng vào mắt anh như muốn xuyên thấu vào trái tim anh.
So với sự thẳng thắn công khai thể hiện tình yêu của các đôi nam nữ sau này, thì thanh niên thời đại này đa phần đều rất bảo thủ và kín đáo. Chỉ cần xác định nắm tay nhau là gắn bó cả đời, vì thế giữa nam và nữ đều giữ khoảng cách, không dám thân mật hay quá gần gũi.
Các chàng trai thường rất ngại ngùng khi nói đến chuyện tình cảm, huống hồ là các cô gái. Dù có tình cảm với nhau, họ cũng sẽ giữ trong lòng, đến khi thời cơ chín muồi mới nhờ mai mối đến nhà cô gái, đó mới được coi là sự kết hợp bình thường trong môi trường xã hội lúc bấy giờ.
Vì vậy, Chu Nhượng lần đầu tiên gặp phải cô gái hỏi thẳng anh có phải có tình cảm đặc biệt với cô hay không, trong phút chốc anh không nói nên lời.
Thực ra, điều quan trọng nhất là anh không biết phải trả lời thế nào. Tự vấn lòng mình, liệu anh có thực sự thích Tô Nam không? Nhưng họ mới quen nhau được bao lâu? Chẳng lẽ tình cảm không phải là thứ cần tích lũy qua thời gian mới nảy sinh hay sao? Giống như cha mẹ anh vậy.
Nhưng ngay cả anh cũng không thể lý giải được tại sao mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Tô Nam, anh lại không thể đứng nhìn làm ngơ.
Thấy anh không đáp lại, Tô Nam thở dài, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không để anh nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình, mà nằm xuống ngay, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên mặt.
Cô nói giọng ồm ồm: "Là em hiểu lầm rồi, xin lỗi, anh coi như hôm nay em chưa nói gì. Đồng chí Chu, anh về nghỉ ngơi đi. Em sẽ nhờ người định giá, trả lại tiền, phiếu, và cả ân tình cho anh."
Giọng nói của Tô Nam mềm mại như nũng nịu, nhưng Chu Nhượng biết cô chắc chắn đang không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng bên giường, ngược sáng, ánh sáng chiếu lên tấm lưng rộng lớn của anh, nhưng một người đàn ông đứng đắn như vậy lại không nói được câu nào để xoa dịu bầu không khí căng thẳng hiện tại.
Trong đôi mắt thẫm màu của anh thoáng qua vẻ do dự và phức tạp. Cuối cùng, anh liếc nhìn Tô Nam đang che mặt trong chăn, rồi quay lưng rời đi.
"Rầm!" Một tiếng cửa đóng vang lên, trong phòng chỉ còn lại Tô Nam nằm trên giường.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên giọng của Lý Thúy Bình mời Chu Nhượng ở lại dùng cơm nhưng bị anh từ chối, Tô Nam mới kéo chăn ra, hít một hơi dài, suýt nữa thì ngạt thở.
Gương mặt nhỏ nhắn không hề tỏ ra không vui, khóe miệng cô cong lên đến tận trời, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt đào hoa quyến rũ tự nhiên, khóe mắt cong cong, sáng ngời đến mức không ai rời mắt được.
Chậc chậc, vẻ ngoài của Chu Nhượng nhìn không giống một chàng trai thiếu kinh nghiệm, nhưng ai ngờ bên trong lại ngây thơ đến vậy?
Chỉ một câu hỏi đơn giản đã làm khó anh, nói chẳng ra câu, lại còn quay đầu bỏ chạy.
Không thích thì nói không thích, thích thì nói thích, anh rối rắm gì chứ? Thừa nhận thích cô khó khăn đến thế sao?
Tô Nam chạm vào má, lẩm bẩm: "Mình xinh đẹp thế này, thích mình cũng không mất mặt mà."
Thì ra Chu Nhượng vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm, thế thì càng thú vị hơn. Chị đây sẽ cho anh biết thế nào là đắm chìm trong bể tình ngọt ngào không lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro