Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
C
2024-10-08 09:47:01
Người đàn ông trung niên nói thêm gì nữa thì Tô Nam không để tâm, cô ngây ngẩn đáp lời cảm ơn, rồi quay lưng bước đi như cái xác không hồn về hướng phố Ngô Đồng.
Anh đã biến mất, không một lời từ biệt, vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ gia đình anh lại xảy ra chuyện gì đột xuất, đến nỗi anh không kịp nói với cô một lời?
Nghĩ đến đây, Tô Nam có phần bình tĩnh hơn. Bình thường Chu Nhượng đối xử với cô tốt như vậy, chắc chắn anh không phải kẻ phụ bạc, cô tin vào con người anh.
Không sao, cô có thể chờ anh. Chừng nào chưa nghe chính anh nói rõ mọi chuyện, cô sẽ không tùy tiện trách anh.
Nhưng ai ngờ, lần chờ đợi này kéo dài đến vài năm không thấy bóng dáng, tất nhiên đó là chuyện về sau.
Ngày hôm sau, Tô Nam đã lấy lại tinh thần và đi làm ở tiệm ảnh. Cô từ chối lời mời từ đoàn văn công vì chưa có tin tức của Chu Nhượng, cô muốn chờ anh trở về rồi mới tính tiếp.
Nhưng suốt một tuần liền, đừng nói là nhìn thấy bóng dáng Chu Nhượng, ngay cả một lá thư hay điện tín cũng không có.
Tô Nam từ bưu điện bước ra, tay ôm một gói hàng nhỏ được gửi từ Thượng Hải. Nhưng người gửi lại không mang họ Chu, mà là ba mẹ cô.
Tâm trạng của cô lúc này thực sự rất hỗn loạn, vui buồn lẫn lộn. Vui vì nhận được sự quan tâm từ gia đình, nhưng cũng có phần thất vọng.
"Tiểu Tô, dạo này em làm sao thế? Bữa trưa chẳng ăn được mấy miếng đã vội vã đi đâu." Giang Hồng Cầm nhìn Tô Nam thất thần quay lại, không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Nghe vậy, Tô Nam cố gắng nở một nụ cười, đáp: "Không sao, em vừa đi lấy gói hàng mà gia đình gửi lên. Đáng lẽ đã phải gửi lâu rồi nhưng mãi mới nhận được..."
Chưa nói hết câu, Tô Nam đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, cô ngồi sụp xuống, gói hàng rơi xuống đất, phát ra tiếng "bịch" nhưng không thể át được tiếng khóc của cô.
Giang Hồng Cầm hoảng hốt, không hiểu sao tự nhiên Tô Nam lại bỗng dưng gục ngã như vậy, khóc thảm thiết đến thế.
"Tiểu Tô, đừng khóc, có chuyện gì thì nói với chị." Giang Hồng Cầm vội vàng bước tới ôm lấy Tô Nam, kiên nhẫn vỗ lưng cô hết lần này đến lần khác, cố gắng truyền cho cô chút sức mạnh.
Tô Nam khóc nức nở, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước mắt, được ôm vào lòng, cô lại càng khóc to hơn. Giống như người lữ khách sắp chết khát giữa sa mạc, khi gặp được ốc đảo liền dựa vào mà khóc cho thỏa nỗi lòng.
Cô vòng tay ôm chặt lấy Giang Hồng Cầm, vùi mặt vào lòng chị.
Tiếng động lớn này tất nhiên đã làm kinh động đến thầy Khổng đang rửa ảnh trên tầng. Ông mở cửa nhìn xuống xem có chuyện gì, suy nghĩ một lát rồi xuống dưới lấy một ít khăn giấy đưa cho cô, sau đó đóng cửa tiệm, trở lại phòng tối, để lại không gian riêng cho hai người.
Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng Tô Nam cũng bình tĩnh trở lại, Giang Hồng Cầm lập tức đưa khăn giấy cho cô để lau nước mắt.
"Cảm ơn chị." Sau một trận khóc dài, giọng của Tô Nam trở nên khản đặc. Cô mím môi, dùng khăn giấy lau đi vệt nước mắt và nước mũi trên mặt.
Nhìn thấy áo khoác của Giang Hồng Cầm bị ướt một mảng lớn, Tô Nam ngại ngùng lấy khăn giấy mới để lau áo cho chị, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi chị Hồng Cầm, em làm bẩn áo khoác của chị rồi, để em mang về giặt cho."
Giang Hồng Cầm khoát tay, không mấy bận tâm: "Không sao đâu, chị về nhà giặt qua là được rồi. Vấn đề quan trọng bây giờ là em, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chị chưa bao giờ thấy em khóc dữ dội như vậy."
Nghe xong, Tô Nam cúi gằm mặt, nắm chặt mẩu khăn giấy trong tay, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Anh đã biến mất, không một lời từ biệt, vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ gia đình anh lại xảy ra chuyện gì đột xuất, đến nỗi anh không kịp nói với cô một lời?
Nghĩ đến đây, Tô Nam có phần bình tĩnh hơn. Bình thường Chu Nhượng đối xử với cô tốt như vậy, chắc chắn anh không phải kẻ phụ bạc, cô tin vào con người anh.
Không sao, cô có thể chờ anh. Chừng nào chưa nghe chính anh nói rõ mọi chuyện, cô sẽ không tùy tiện trách anh.
Nhưng ai ngờ, lần chờ đợi này kéo dài đến vài năm không thấy bóng dáng, tất nhiên đó là chuyện về sau.
Ngày hôm sau, Tô Nam đã lấy lại tinh thần và đi làm ở tiệm ảnh. Cô từ chối lời mời từ đoàn văn công vì chưa có tin tức của Chu Nhượng, cô muốn chờ anh trở về rồi mới tính tiếp.
Nhưng suốt một tuần liền, đừng nói là nhìn thấy bóng dáng Chu Nhượng, ngay cả một lá thư hay điện tín cũng không có.
Tô Nam từ bưu điện bước ra, tay ôm một gói hàng nhỏ được gửi từ Thượng Hải. Nhưng người gửi lại không mang họ Chu, mà là ba mẹ cô.
Tâm trạng của cô lúc này thực sự rất hỗn loạn, vui buồn lẫn lộn. Vui vì nhận được sự quan tâm từ gia đình, nhưng cũng có phần thất vọng.
"Tiểu Tô, dạo này em làm sao thế? Bữa trưa chẳng ăn được mấy miếng đã vội vã đi đâu." Giang Hồng Cầm nhìn Tô Nam thất thần quay lại, không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Nghe vậy, Tô Nam cố gắng nở một nụ cười, đáp: "Không sao, em vừa đi lấy gói hàng mà gia đình gửi lên. Đáng lẽ đã phải gửi lâu rồi nhưng mãi mới nhận được..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa nói hết câu, Tô Nam đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, cô ngồi sụp xuống, gói hàng rơi xuống đất, phát ra tiếng "bịch" nhưng không thể át được tiếng khóc của cô.
Giang Hồng Cầm hoảng hốt, không hiểu sao tự nhiên Tô Nam lại bỗng dưng gục ngã như vậy, khóc thảm thiết đến thế.
"Tiểu Tô, đừng khóc, có chuyện gì thì nói với chị." Giang Hồng Cầm vội vàng bước tới ôm lấy Tô Nam, kiên nhẫn vỗ lưng cô hết lần này đến lần khác, cố gắng truyền cho cô chút sức mạnh.
Tô Nam khóc nức nở, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước mắt, được ôm vào lòng, cô lại càng khóc to hơn. Giống như người lữ khách sắp chết khát giữa sa mạc, khi gặp được ốc đảo liền dựa vào mà khóc cho thỏa nỗi lòng.
Cô vòng tay ôm chặt lấy Giang Hồng Cầm, vùi mặt vào lòng chị.
Tiếng động lớn này tất nhiên đã làm kinh động đến thầy Khổng đang rửa ảnh trên tầng. Ông mở cửa nhìn xuống xem có chuyện gì, suy nghĩ một lát rồi xuống dưới lấy một ít khăn giấy đưa cho cô, sau đó đóng cửa tiệm, trở lại phòng tối, để lại không gian riêng cho hai người.
Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng Tô Nam cũng bình tĩnh trở lại, Giang Hồng Cầm lập tức đưa khăn giấy cho cô để lau nước mắt.
"Cảm ơn chị." Sau một trận khóc dài, giọng của Tô Nam trở nên khản đặc. Cô mím môi, dùng khăn giấy lau đi vệt nước mắt và nước mũi trên mặt.
Nhìn thấy áo khoác của Giang Hồng Cầm bị ướt một mảng lớn, Tô Nam ngại ngùng lấy khăn giấy mới để lau áo cho chị, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi chị Hồng Cầm, em làm bẩn áo khoác của chị rồi, để em mang về giặt cho."
Giang Hồng Cầm khoát tay, không mấy bận tâm: "Không sao đâu, chị về nhà giặt qua là được rồi. Vấn đề quan trọng bây giờ là em, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chị chưa bao giờ thấy em khóc dữ dội như vậy."
Nghe xong, Tô Nam cúi gằm mặt, nắm chặt mẩu khăn giấy trong tay, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro