Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
C
2024-10-08 09:47:01
Chỉ nhìn từ phía sau cũng đủ khiến người ta nghĩ rằng đây là một mỹ nhân.
"Chào cô, cô tìm ai ạ?" Tô Nam tiến lại gần, lịch sự hỏi.
Nghe thấy tiếng, cô gái quay đầu lại.
Khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, đồng tử Tô Nam co lại, theo phản xạ lui về sau một bước, siết chặt chiếc bánh trứng vừa mua trong tay. Chiếc nhẫn trên ngón giữa đâm vào lòng bàn tay, gây ra từng cơn đau nhói.
“Chào cô, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi.” Người đến chớp đôi mắt xanh lam, lịch sự gật đầu chào Tô Nam, không còn chút nào dáng vẻ kiêu ngạo của lần gặp ở Thượng Hải trước đây.
Nhìn vậy, Tô Nam cũng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Gió lướt qua những nụ hoa trà, mang theo mùi hương thoang thoảng, bay qua cửa sổ, lướt nhẹ trên hai người đang ngồi đối diện.
Tần Tư Hàm ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt kín đáo quan sát cách bài trí xung quanh. Sau cùng, cô ta khẽ bĩu môi, không thể che giấu nổi sự khinh bỉ trong mắt mình.
Tô Nam nhìn thấy hết tất cả, môi cong lên đầy mỉa mai. Đối phương chỉ mới đến đây một lúc mà đã để lộ bản chất, chẳng hề có chút nào gọi là lịch sự như vẻ bề ngoài.
Lễ giáo vốn khắc sâu trong xương cốt, không phải là thứ có thể giả tạo được.
Tô Nam chậm rãi nhấc tách trà sứ trước mặt lên, uống một ngụm nước đường ấm, chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Tần Tư Hàm đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô ta khẽ hắng giọng, nói: “Tôi không chạy xa như vậy để đến đây uống trà đâu.”
“Ừ, tôi biết mà.” Tô Nam từ tốn gật đầu, chậm rãi đặt tách sứ xuống vị trí cũ, ngước mắt lên nhìn Tần Tư Hàm, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.
Không hiểu vì sao, Tần Tư Hàm có cảm giác như bị dắt mũi, nhưng giờ cô ta cũng chẳng quản nhiều như thế được nữa. Cô ta nói thẳng mục đích của mình: “Tôi có thai rồi, là vào dịp Tết vừa rồi.”
Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên trở nên im ắng lạ thường, đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Haha.” Tô Nam bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười đến mức không thể nhịn nổi. Cô cười mãi không thôi, đến mức nước mắt chảy ra cũng không thể dừng lại.
Thấy vậy, Tần Tư Hàm sợ đến mức vội đứng phắt dậy, lắp bắp hỏi: “Cô điên rồi à?”
“Em gái nhỏ, cô định nói với tôi rằng đứa con đó là của bạn trai tôi, Chu Nhượng đúng không? Rồi muốn tôi phải biết điều mà tự động chia tay với anh ấy, để cô và anh ấy sống hạnh phúc trăm năm? Cô đang đùa với ai thế? Cô còn nhỏ lắm, đã biết cách có thai chưa vậy?”
Tô Nam đưa tay lau hai hàng nước mắt, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thể kìm lại được.
Tần Tư Hàm bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nam dọa sợ, cô ta lùi về sau một bước. Dù rõ ràng là cô ta đang đứng và có vị trí cao hơn, nhưng không hiểu sao vẻ bình tĩnh của Tô Nam lại khiến cô ta thấy lo lắng, bất an.
Nghĩ đến những lời mẹ mình đã dặn dò trước khi đi, Tần Tư Hàm cố gắng lấy lại tinh thần, lục trong túi xách ra một tờ giấy kết quả kiểm tra từ bệnh viện rồi cúi xuống đặt lên bàn trước mặt Tô Nam.
“Đây là giấy kiểm tra, tôi không lừa cô. Tôi thật sự đã có thai rồi, và cả hai bên gia đình đều đã biết chuyện này. À, và cô gọi ai là em gái nhỏ vậy? Tôi còn lớn hơn cô vài tháng đấy.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Tần Tư Hàm đỏ bừng vì tức giận. Đặc biệt khi nghe Tô Nam nói “biết cách có thai” khiến cô ta xấu hổ, mặt đỏ lên nhiều hơn, lẩm bẩm: “Tôi có con rồi, sao lại không biết cách có thai chứ?”
"Chào cô, cô tìm ai ạ?" Tô Nam tiến lại gần, lịch sự hỏi.
Nghe thấy tiếng, cô gái quay đầu lại.
Khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, đồng tử Tô Nam co lại, theo phản xạ lui về sau một bước, siết chặt chiếc bánh trứng vừa mua trong tay. Chiếc nhẫn trên ngón giữa đâm vào lòng bàn tay, gây ra từng cơn đau nhói.
“Chào cô, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi.” Người đến chớp đôi mắt xanh lam, lịch sự gật đầu chào Tô Nam, không còn chút nào dáng vẻ kiêu ngạo của lần gặp ở Thượng Hải trước đây.
Nhìn vậy, Tô Nam cũng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Gió lướt qua những nụ hoa trà, mang theo mùi hương thoang thoảng, bay qua cửa sổ, lướt nhẹ trên hai người đang ngồi đối diện.
Tần Tư Hàm ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt kín đáo quan sát cách bài trí xung quanh. Sau cùng, cô ta khẽ bĩu môi, không thể che giấu nổi sự khinh bỉ trong mắt mình.
Tô Nam nhìn thấy hết tất cả, môi cong lên đầy mỉa mai. Đối phương chỉ mới đến đây một lúc mà đã để lộ bản chất, chẳng hề có chút nào gọi là lịch sự như vẻ bề ngoài.
Lễ giáo vốn khắc sâu trong xương cốt, không phải là thứ có thể giả tạo được.
Tô Nam chậm rãi nhấc tách trà sứ trước mặt lên, uống một ngụm nước đường ấm, chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, Tần Tư Hàm đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô ta khẽ hắng giọng, nói: “Tôi không chạy xa như vậy để đến đây uống trà đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, tôi biết mà.” Tô Nam từ tốn gật đầu, chậm rãi đặt tách sứ xuống vị trí cũ, ngước mắt lên nhìn Tần Tư Hàm, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.
Không hiểu vì sao, Tần Tư Hàm có cảm giác như bị dắt mũi, nhưng giờ cô ta cũng chẳng quản nhiều như thế được nữa. Cô ta nói thẳng mục đích của mình: “Tôi có thai rồi, là vào dịp Tết vừa rồi.”
Lời vừa dứt, trong phòng đột nhiên trở nên im ắng lạ thường, đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Haha.” Tô Nam bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười đến mức không thể nhịn nổi. Cô cười mãi không thôi, đến mức nước mắt chảy ra cũng không thể dừng lại.
Thấy vậy, Tần Tư Hàm sợ đến mức vội đứng phắt dậy, lắp bắp hỏi: “Cô điên rồi à?”
“Em gái nhỏ, cô định nói với tôi rằng đứa con đó là của bạn trai tôi, Chu Nhượng đúng không? Rồi muốn tôi phải biết điều mà tự động chia tay với anh ấy, để cô và anh ấy sống hạnh phúc trăm năm? Cô đang đùa với ai thế? Cô còn nhỏ lắm, đã biết cách có thai chưa vậy?”
Tô Nam đưa tay lau hai hàng nước mắt, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thể kìm lại được.
Tần Tư Hàm bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nam dọa sợ, cô ta lùi về sau một bước. Dù rõ ràng là cô ta đang đứng và có vị trí cao hơn, nhưng không hiểu sao vẻ bình tĩnh của Tô Nam lại khiến cô ta thấy lo lắng, bất an.
Nghĩ đến những lời mẹ mình đã dặn dò trước khi đi, Tần Tư Hàm cố gắng lấy lại tinh thần, lục trong túi xách ra một tờ giấy kết quả kiểm tra từ bệnh viện rồi cúi xuống đặt lên bàn trước mặt Tô Nam.
“Đây là giấy kiểm tra, tôi không lừa cô. Tôi thật sự đã có thai rồi, và cả hai bên gia đình đều đã biết chuyện này. À, và cô gọi ai là em gái nhỏ vậy? Tôi còn lớn hơn cô vài tháng đấy.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Tần Tư Hàm đỏ bừng vì tức giận. Đặc biệt khi nghe Tô Nam nói “biết cách có thai” khiến cô ta xấu hổ, mặt đỏ lên nhiều hơn, lẩm bẩm: “Tôi có con rồi, sao lại không biết cách có thai chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro