Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
C
2024-10-08 09:47:01
Xuân đến tự lúc nào, vạn vật hồi sinh, tất cả đều phải hướng về phía trước.
Tạm biệt phố Ngô Đồng, tạm biệt Chu Nhượng.
Thời gian không chờ ai, bốn mùa thay nhau đuổi đến. Thoáng chốc, đã hơn nửa năm kể từ khi cô rời khỏi huyện Tăng An và gia nhập đoàn làm phim.
Cuối tháng tám, thời tiết ở Bắc Kinh thay đổi thất thường. Ban ngày, mọi người mặc áo dài tay mà vẫn cảm thấy nóng bức, nhưng các diễn viên lại phải khoác những chiếc áo bông dày, quàng khăn dài để quay phim. Đến tối, lại thấy lạnh, vô cùng vất vả.
"Nam Nam, chị có ít vải thiều vừa mới chuyển về từ miền Nam, chị thử xem nhé." Tiếng nói vui vẻ vang lên trước khi người tới.
Tô Nam nằm trên ghế xích đu, nghe thấy vậy thì thở dài ngao ngán, rồi nhanh chóng lấy quyển sách đặt lên mặt, giả vờ như đã ngủ.
Cô gái nhỏ bên cạnh đang quạt cho cô, thấy vậy cũng im lặng, mím môi lại.
Người kia chạy đến bên cạnh Tô Nam, thấy cô đang ngủ say thì vỗ vỗ miệng mình, cẩn thận đặt túi vải thiều lên bàn, làm khẩu hình với cô gái nhỏ: "Chị ấy dậy thì cho chị ấy ăn nhé."
Cô gái nhỏ vội vã xua tay, ý bảo không thể tùy tiện nhận đồ của anh ta.
Nhưng Thường Diệp Lâm làm như không hiểu, nhanh nhẹn nhảy chân sáo rời khỏi, trông tâm trạng rất vui vẻ, động tác rời đi nhanh đến mức cô gái nhỏ không kịp đuổi theo.
Cô đuổi theo được vài bước, thấy anh ta đã biến mất sau góc đường thì chỉ có thể giậm chân bất lực, quay về vị trí cũ để tiếp tục quạt cho Tô Nam.
"Chị Nam Nam, chị xem giờ phải làm sao đây?" Cô gái nhỏ chẳng biết phải làm thế nào với hành động vô tư của Thường Diệp Lâm, chỉ có thể chỉ vào túi vải thiều trên bàn, hỏi Tô Nam, người vừa lấy sách ra khỏi mặt.
Tô Nam không thèm liếc nhìn túi vải thiều, tiếp tục đọc sách trong tay, thỉnh thoảng cúi xuống ghi chú điều gì đó, hờ hững đáp: "Chờ anh ta lên cảnh quay, thì mang trả lại vào phòng nghỉ của anh ấy."
"Vâng."
Nghe câu trả lời này, cô gái nhỏ gật đầu đáp ứng. Cô nhìn thấy Tô Nam dưới cái nóng như thế này mà vẫn tranh thủ đọc sách, làm bài tập trong lúc nghỉ quay, liền không khỏi thắc mắc: "Chị Nam Nam, em nhớ chị tốt nghiệp lâu rồi mà, sao chị vẫn còn đọc mấy cuốn sách cấp ba này vậy?"
Nghe vậy, Tô Nam dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ đang bối rối, đáp lại đầy ẩn ý: "Sách là nguồn gốc của trí tuệ, đọc sách nhiều giúp khai sáng. Ôn lại những kiến thức chưa hiểu thấu, học lại cho đến khi hiểu mới thôi. Với chị, đó là việc làm có thành tựu, giúp chị bình tĩnh hơn. Học tập không bao giờ có điểm dừng."
Tất nhiên, Tô Nam không cao thâm đến mức như lời cô nói. Cô chỉ đang tìm một lý do để biện minh cho việc mình đang học hành chăm chỉ hơn người thường.
Quả nhiên, cô gái nhỏ lộ vẻ thán phục, liền nói tiếp: "Em phải học theo chị Nam Nam mới được, vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, đúng là tấm gương để em noi theo."
Tô Nam không đáp, chỉ mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ, nhắc nhở: "Đọc sách nhiều không có hại đâu, chị còn một số cuốn nữa, em muốn đọc thì chị cho mượn."
"Vâng, cảm ơn chị Nam Nam, nhưng dạo này trợ lý Hoàng còn sắp xếp thêm cho em một số công việc khác, bận lắm. Chắc phải để sau thôi."
"Ừ, khi nào em rảnh thì đến tìm chị."
Cô gái nhỏ tên là Phùng Mộng, là em họ của trợ lý Hoàng, mới tốt nghiệp cấp ba, được xem như một nhân viên tạm thời của xưởng phim Thượng Hải. Vừa mới vào làm đã theo đoàn đến Bắc Kinh để quay phim mới.
Sau đó, trợ lý Hoàng thấy Tô Nam không có người quen bên cạnh, liền sắp xếp cho Phùng Mộng làm trợ lý riêng cho cô, giống như một người quản lý và trợ lý đời sống thời hiện đại.
Tạm biệt phố Ngô Đồng, tạm biệt Chu Nhượng.
Thời gian không chờ ai, bốn mùa thay nhau đuổi đến. Thoáng chốc, đã hơn nửa năm kể từ khi cô rời khỏi huyện Tăng An và gia nhập đoàn làm phim.
Cuối tháng tám, thời tiết ở Bắc Kinh thay đổi thất thường. Ban ngày, mọi người mặc áo dài tay mà vẫn cảm thấy nóng bức, nhưng các diễn viên lại phải khoác những chiếc áo bông dày, quàng khăn dài để quay phim. Đến tối, lại thấy lạnh, vô cùng vất vả.
"Nam Nam, chị có ít vải thiều vừa mới chuyển về từ miền Nam, chị thử xem nhé." Tiếng nói vui vẻ vang lên trước khi người tới.
Tô Nam nằm trên ghế xích đu, nghe thấy vậy thì thở dài ngao ngán, rồi nhanh chóng lấy quyển sách đặt lên mặt, giả vờ như đã ngủ.
Cô gái nhỏ bên cạnh đang quạt cho cô, thấy vậy cũng im lặng, mím môi lại.
Người kia chạy đến bên cạnh Tô Nam, thấy cô đang ngủ say thì vỗ vỗ miệng mình, cẩn thận đặt túi vải thiều lên bàn, làm khẩu hình với cô gái nhỏ: "Chị ấy dậy thì cho chị ấy ăn nhé."
Cô gái nhỏ vội vã xua tay, ý bảo không thể tùy tiện nhận đồ của anh ta.
Nhưng Thường Diệp Lâm làm như không hiểu, nhanh nhẹn nhảy chân sáo rời khỏi, trông tâm trạng rất vui vẻ, động tác rời đi nhanh đến mức cô gái nhỏ không kịp đuổi theo.
Cô đuổi theo được vài bước, thấy anh ta đã biến mất sau góc đường thì chỉ có thể giậm chân bất lực, quay về vị trí cũ để tiếp tục quạt cho Tô Nam.
"Chị Nam Nam, chị xem giờ phải làm sao đây?" Cô gái nhỏ chẳng biết phải làm thế nào với hành động vô tư của Thường Diệp Lâm, chỉ có thể chỉ vào túi vải thiều trên bàn, hỏi Tô Nam, người vừa lấy sách ra khỏi mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nam không thèm liếc nhìn túi vải thiều, tiếp tục đọc sách trong tay, thỉnh thoảng cúi xuống ghi chú điều gì đó, hờ hững đáp: "Chờ anh ta lên cảnh quay, thì mang trả lại vào phòng nghỉ của anh ấy."
"Vâng."
Nghe câu trả lời này, cô gái nhỏ gật đầu đáp ứng. Cô nhìn thấy Tô Nam dưới cái nóng như thế này mà vẫn tranh thủ đọc sách, làm bài tập trong lúc nghỉ quay, liền không khỏi thắc mắc: "Chị Nam Nam, em nhớ chị tốt nghiệp lâu rồi mà, sao chị vẫn còn đọc mấy cuốn sách cấp ba này vậy?"
Nghe vậy, Tô Nam dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ đang bối rối, đáp lại đầy ẩn ý: "Sách là nguồn gốc của trí tuệ, đọc sách nhiều giúp khai sáng. Ôn lại những kiến thức chưa hiểu thấu, học lại cho đến khi hiểu mới thôi. Với chị, đó là việc làm có thành tựu, giúp chị bình tĩnh hơn. Học tập không bao giờ có điểm dừng."
Tất nhiên, Tô Nam không cao thâm đến mức như lời cô nói. Cô chỉ đang tìm một lý do để biện minh cho việc mình đang học hành chăm chỉ hơn người thường.
Quả nhiên, cô gái nhỏ lộ vẻ thán phục, liền nói tiếp: "Em phải học theo chị Nam Nam mới được, vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, đúng là tấm gương để em noi theo."
Tô Nam không đáp, chỉ mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ, nhắc nhở: "Đọc sách nhiều không có hại đâu, chị còn một số cuốn nữa, em muốn đọc thì chị cho mượn."
"Vâng, cảm ơn chị Nam Nam, nhưng dạo này trợ lý Hoàng còn sắp xếp thêm cho em một số công việc khác, bận lắm. Chắc phải để sau thôi."
"Ừ, khi nào em rảnh thì đến tìm chị."
Cô gái nhỏ tên là Phùng Mộng, là em họ của trợ lý Hoàng, mới tốt nghiệp cấp ba, được xem như một nhân viên tạm thời của xưởng phim Thượng Hải. Vừa mới vào làm đã theo đoàn đến Bắc Kinh để quay phim mới.
Sau đó, trợ lý Hoàng thấy Tô Nam không có người quen bên cạnh, liền sắp xếp cho Phùng Mộng làm trợ lý riêng cho cô, giống như một người quản lý và trợ lý đời sống thời hiện đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro