Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
C
2024-10-08 09:47:01
Một mặt của bánh được cuộn với mè đen và đường trắng, mặt kia thì cuộn với sơn tra. Hương vị và cảm giác khi ăn đều tuyệt vời. Chỉ cần cắn một miếng, trong miệng liền tràn ngập hương rượu nồng nàn, hòa quyện với vị ngọt ngào của sữa, mềm mịn và béo ngậy.
Đang ăn rất vui vẻ, Tô Nam bỗng thấy bằng khóe mắt có một ông lão đang cúi người tìm kiếm gì đó ven đường, cả người bà như sắp ngã xuống hồ bên cạnh, trông có chút đáng sợ vào ban đêm.
Tô Nam vô thức hét lên: “A!”
Nghe thấy tiếng hét, lão ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Tô Nam theo phản xạ lùi lại một bước, miệng quên cả nhai bánh, đứng ngây ra đó, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên.
Đúng lúc này, một vệt sáng trắng từ bụi cây gần chỗ lão lao vọt về phía Tô Nam, chỉ trong chớp mắt đã leo theo ống quần cô, chui vào lòng cô và với lấy chiếc bánh sữa đôi trên tay cô.
Tô Nam cúi đầu nhìn, lúc này trái tim mới dần bình tĩnh lại. Hóa ra là một con mèo trắng chứ không phải ma nữ ven hồ.
Thật đáng yêu, thật xinh đẹp, đôi mắt như hai viên hổ phách lấp lánh. Bộ lông trắng muốt, sạch sẽ của nó vì lăn lộn trong đám cỏ mà dính chút bụi bẩn và cỏ khô, trông hơi lộn xộn.
Cổ mèo trắng có đeo một chiếc vòng, trên đó có gắn một chiếc thẻ nhỏ ghi dòng chữ "Lão Tam."
Không lẽ đây chính là tên của con mèo sao? Chủ nhân của nó thật qua loa trong việc đặt tên.
“Xin chào, nó ăn mất bánh của cô rồi. Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho cô.” Khi Tô Nam còn đang ngẩn người, ông lão đã bước đến gần cô, nét mặt không còn khó chịu như lúc trước mà thay vào đó là vẻ thân thiện.
“Không cần đâu ạ, chỉ là một chiếc bánh sữa thôi.”
Tô Nam bế con mèo trắng, vội vàng lắc đầu. Hóa ra lúc nãy đang tìm mèo, chẳng trách khi nghe thấy cô hét lên thì sắc mặt khó coi như vậy, có lẽ bà sợ con mèo mà mình đã vất vả tìm thấy sẽ bị dọa chạy mất.
Nghe thấy vậy, bà lão cũng không ép nữa, bà gật đầu rồi nhẹ nhàng gọi: “Lão Tam.”
Con mèo trắng “meo meo” hai tiếng, như thể đáp lại lời gọi của ông lão, rồi nhảy khỏi vòng tay của Tô Nam và leo vào lòng ông.
“Cảm ơn cô, cô gái. Trễ rồi, để tôi tiễn cô về nhé?” Vừa vuốt ve lông mèo trắng, ông lão vừa tốt bụng đề nghị.
Tô Nam vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, nhà cháu ở gần đây, chỉ cách mấy bước thôi.”
“Vậy được rồi, cô gái chú ý an toàn nhé. Tôi đi trước đây.” Ông lão dường như đã nhìn thấu sự gượng gạo và e dè của Tô Nam, cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười rồi bế mèo rời đi.
Thấy ông lão đã đi xa, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô chợt phát hiện ra hướng bà đi trùng với hướng cô đang về. Lẽ nào ông ấy cũng sống gần đây sao?
Sự thật chứng minh rằng suy đoán của Tô Nam là đúng.
Sáng hôm sau, khi cô vừa ra khỏi nhà để đến phim trường, thì gặp lại ông lão đi tìm mèo hôm trước. Ông dường như vừa tập thể dục buổi sáng về, với một chiếc khăn trắng treo trên cổ và mồ hôi đầy mặt, đứng trước cửa ngôi tứ hợp viện bên cạnh, đang lôi chìa khóa ra để mở cửa.
"Ồ, cô gái, lại gặp nhau rồi." Tống Trường Chí mở cửa xong, bỏ chìa khóa vào túi áo, cười tươi chào Tô Nam.
"Đúng là thật trùng hợp." Tô Nam không ngờ rằng mình lại có duyên gặp ông lão như vậy. Nhìn ánh mắt và nụ cười của ông, cô cảm thấy ông toát ra vẻ thân quen, khiến cô thêm phần thiện cảm với ông.
"Ông vừa đi chạy bộ về ạ?" Vì vẫn còn sớm, Tô Nam đứng ở cửa và bắt chuyện với Tống Trường Chí.
Tống Trường Chí dùng khăn trắng lau mồ hôi trên trán, cười đáp: "Đúng vậy, không chạy bộ một ngày là cả người khó chịu."
Đang ăn rất vui vẻ, Tô Nam bỗng thấy bằng khóe mắt có một ông lão đang cúi người tìm kiếm gì đó ven đường, cả người bà như sắp ngã xuống hồ bên cạnh, trông có chút đáng sợ vào ban đêm.
Tô Nam vô thức hét lên: “A!”
Nghe thấy tiếng hét, lão ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Tô Nam theo phản xạ lùi lại một bước, miệng quên cả nhai bánh, đứng ngây ra đó, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên.
Đúng lúc này, một vệt sáng trắng từ bụi cây gần chỗ lão lao vọt về phía Tô Nam, chỉ trong chớp mắt đã leo theo ống quần cô, chui vào lòng cô và với lấy chiếc bánh sữa đôi trên tay cô.
Tô Nam cúi đầu nhìn, lúc này trái tim mới dần bình tĩnh lại. Hóa ra là một con mèo trắng chứ không phải ma nữ ven hồ.
Thật đáng yêu, thật xinh đẹp, đôi mắt như hai viên hổ phách lấp lánh. Bộ lông trắng muốt, sạch sẽ của nó vì lăn lộn trong đám cỏ mà dính chút bụi bẩn và cỏ khô, trông hơi lộn xộn.
Cổ mèo trắng có đeo một chiếc vòng, trên đó có gắn một chiếc thẻ nhỏ ghi dòng chữ "Lão Tam."
Không lẽ đây chính là tên của con mèo sao? Chủ nhân của nó thật qua loa trong việc đặt tên.
“Xin chào, nó ăn mất bánh của cô rồi. Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho cô.” Khi Tô Nam còn đang ngẩn người, ông lão đã bước đến gần cô, nét mặt không còn khó chịu như lúc trước mà thay vào đó là vẻ thân thiện.
“Không cần đâu ạ, chỉ là một chiếc bánh sữa thôi.”
Tô Nam bế con mèo trắng, vội vàng lắc đầu. Hóa ra lúc nãy đang tìm mèo, chẳng trách khi nghe thấy cô hét lên thì sắc mặt khó coi như vậy, có lẽ bà sợ con mèo mà mình đã vất vả tìm thấy sẽ bị dọa chạy mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy vậy, bà lão cũng không ép nữa, bà gật đầu rồi nhẹ nhàng gọi: “Lão Tam.”
Con mèo trắng “meo meo” hai tiếng, như thể đáp lại lời gọi của ông lão, rồi nhảy khỏi vòng tay của Tô Nam và leo vào lòng ông.
“Cảm ơn cô, cô gái. Trễ rồi, để tôi tiễn cô về nhé?” Vừa vuốt ve lông mèo trắng, ông lão vừa tốt bụng đề nghị.
Tô Nam vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, nhà cháu ở gần đây, chỉ cách mấy bước thôi.”
“Vậy được rồi, cô gái chú ý an toàn nhé. Tôi đi trước đây.” Ông lão dường như đã nhìn thấu sự gượng gạo và e dè của Tô Nam, cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười rồi bế mèo rời đi.
Thấy ông lão đã đi xa, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cô chợt phát hiện ra hướng bà đi trùng với hướng cô đang về. Lẽ nào ông ấy cũng sống gần đây sao?
Sự thật chứng minh rằng suy đoán của Tô Nam là đúng.
Sáng hôm sau, khi cô vừa ra khỏi nhà để đến phim trường, thì gặp lại ông lão đi tìm mèo hôm trước. Ông dường như vừa tập thể dục buổi sáng về, với một chiếc khăn trắng treo trên cổ và mồ hôi đầy mặt, đứng trước cửa ngôi tứ hợp viện bên cạnh, đang lôi chìa khóa ra để mở cửa.
"Ồ, cô gái, lại gặp nhau rồi." Tống Trường Chí mở cửa xong, bỏ chìa khóa vào túi áo, cười tươi chào Tô Nam.
"Đúng là thật trùng hợp." Tô Nam không ngờ rằng mình lại có duyên gặp ông lão như vậy. Nhìn ánh mắt và nụ cười của ông, cô cảm thấy ông toát ra vẻ thân quen, khiến cô thêm phần thiện cảm với ông.
"Ông vừa đi chạy bộ về ạ?" Vì vẫn còn sớm, Tô Nam đứng ở cửa và bắt chuyện với Tống Trường Chí.
Tống Trường Chí dùng khăn trắng lau mồ hôi trên trán, cười đáp: "Đúng vậy, không chạy bộ một ngày là cả người khó chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro