Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh
D
2024-10-08 09:47:01
Đi qua sảnh tầng một, Tô Nam đến hậu viện thì phát hiện nơi đây có một khu vườn rất lớn, ở giữa là một hồ nước trong vắt, bên trong là vài con cá chép bơi lội. Dưới ánh đèn, những chiếc vảy lấp lánh ánh bạc trông rất đẹp mắt.
Ánh trăng đổ xuống mặt hồ, như những dải lụa mịn màng. Cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến mặt nước gợn sóng, phản chiếu mặt trăng thành từng cánh hoa bạc lấp lánh.
Bên cạnh hồ là một ngọn giả sơn có hình thù độc đáo, khắc tên nhà hàng "Nam Chu". Từ xa nhìn lại, những tảng đá xếp chồng lên nhau tạo nên một khung cảnh đặc biệt.
Tô Nam theo nhân viên phục vụ vòng qua hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng bao.
Ngay khi đứng bên ngoài, cô đã có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ bên trong, không khí rõ ràng rất vui vẻ. Nhân viên phục vụ giơ tay gõ nhẹ ba cái lên cửa, tiếng cười bên trong ngưng lại vài giây, rồi một giọng nam trầm vang lên:
"Vào đi."
Nhân viên phục vụ hé cửa, hơi cúi đầu ra hiệu cho Tô Nam, sau đó liền quay lưng rời đi.
Tô Nam điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười dịu dàng và đẩy cửa bước vào. Cô chưa kịp chào hỏi ai thì ánh mắt đã chạm ngay vào người ngồi chính giữa bàn – người đàn ông đối diện với cô.
Ngay lập tức, nụ cười trên môi Tô Nam khựng lại. Tay nắm cửa dần siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến cô đau nhói.
Phòng bao rất rộng, được trang trí theo phong cách Trung Hoa. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ là đủ loại sơn hào hải vị, xung quanh bàn ngồi đầy những người đàn ông ăn mặc bảnh bao, trông đều là những nhân vật thành công.
Tất cả đều là những người giàu có, hoặc là chủ các nhà máy lớn, hoặc là tổng giám đốc của những công ty lớn, túi tiền rủng rỉnh. Họ đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ lên tới năm con số để mời Tô Nam làm gương mặt đại diện cho sản phẩm mới của công ty họ. Đây là một hợp đồng chưa từng có tiền lệ, khiến ai nấy đều phải sửng sốt.
Có câu "Có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc". Vậy nên, dù hôm nay là sinh nhật của mình và cũng là dịp Tết, Tô Nam vẫn phải đến đây tiếp khách và bàn công việc, với mục tiêu là ký được hợp đồng này.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, bên A của hợp đồng quảng cáo lần này lại chính là bạn trai cũ của cô – Chu Nhượng.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ toạ mặc một bộ vest đen, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, lộ ra phần da trắng mịn cùng xương quai xanh lấp ló. Yết hầu anh di chuyển lên xuống theo động tác uống rượu, vô cùng quyến rũ.
Dù đang ngồi, Chu Nhượng vẫn giữ dáng thẳng lưng, bộ dáng nghiêm túc đến lạnh lùng, gương mặt gầy gò càng làm tăng thêm sự sắc sảo, khiến người khác không dám lại gần. Khoé môi anh khẽ nhếch, nụ cười nhàn nhạt đầy xa cách.
Cảm giác ấy giống hệt như lần đầu họ gặp nhau ở chợ đen, trông anh thật nguy hiểm.
Chu Nhượng là người đầu tiên rời mắt đi, ánh mắt anh hạ xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên miệng ly rượu, vẻ mặt thản nhiên như thể giữa họ chẳng hề quen biết.
"Ồ, nữ diễn viên nổi tiếng của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi." Một giọng nói vang lên, kéo Tô Nam trở về thực tại. Đó là người đã gọi cô vào phòng ban nãy.
"Xin lỗi, tôi bị chậm trễ một chút trên đường tới đây. Thật ngại quá." Tô Nam lập tức bước tới, bắt tay người đàn ông đưa tay ra chào mình, cười và giải thích.
Dương Kiến Viễn bật cười sảng khoái, nắm chặt tay cô không buông, quay sang bàn tròn đùa giỡn: "Chờ mỹ nhân thì có là gì. Được ngắm nhan sắc của cô ấy, đáng lắm chứ."
Ánh trăng đổ xuống mặt hồ, như những dải lụa mịn màng. Cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến mặt nước gợn sóng, phản chiếu mặt trăng thành từng cánh hoa bạc lấp lánh.
Bên cạnh hồ là một ngọn giả sơn có hình thù độc đáo, khắc tên nhà hàng "Nam Chu". Từ xa nhìn lại, những tảng đá xếp chồng lên nhau tạo nên một khung cảnh đặc biệt.
Tô Nam theo nhân viên phục vụ vòng qua hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng bao.
Ngay khi đứng bên ngoài, cô đã có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ bên trong, không khí rõ ràng rất vui vẻ. Nhân viên phục vụ giơ tay gõ nhẹ ba cái lên cửa, tiếng cười bên trong ngưng lại vài giây, rồi một giọng nam trầm vang lên:
"Vào đi."
Nhân viên phục vụ hé cửa, hơi cúi đầu ra hiệu cho Tô Nam, sau đó liền quay lưng rời đi.
Tô Nam điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười dịu dàng và đẩy cửa bước vào. Cô chưa kịp chào hỏi ai thì ánh mắt đã chạm ngay vào người ngồi chính giữa bàn – người đàn ông đối diện với cô.
Ngay lập tức, nụ cười trên môi Tô Nam khựng lại. Tay nắm cửa dần siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến cô đau nhói.
Phòng bao rất rộng, được trang trí theo phong cách Trung Hoa. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ là đủ loại sơn hào hải vị, xung quanh bàn ngồi đầy những người đàn ông ăn mặc bảnh bao, trông đều là những nhân vật thành công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều là những người giàu có, hoặc là chủ các nhà máy lớn, hoặc là tổng giám đốc của những công ty lớn, túi tiền rủng rỉnh. Họ đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ lên tới năm con số để mời Tô Nam làm gương mặt đại diện cho sản phẩm mới của công ty họ. Đây là một hợp đồng chưa từng có tiền lệ, khiến ai nấy đều phải sửng sốt.
Có câu "Có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc". Vậy nên, dù hôm nay là sinh nhật của mình và cũng là dịp Tết, Tô Nam vẫn phải đến đây tiếp khách và bàn công việc, với mục tiêu là ký được hợp đồng này.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, bên A của hợp đồng quảng cáo lần này lại chính là bạn trai cũ của cô – Chu Nhượng.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ toạ mặc một bộ vest đen, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, lộ ra phần da trắng mịn cùng xương quai xanh lấp ló. Yết hầu anh di chuyển lên xuống theo động tác uống rượu, vô cùng quyến rũ.
Dù đang ngồi, Chu Nhượng vẫn giữ dáng thẳng lưng, bộ dáng nghiêm túc đến lạnh lùng, gương mặt gầy gò càng làm tăng thêm sự sắc sảo, khiến người khác không dám lại gần. Khoé môi anh khẽ nhếch, nụ cười nhàn nhạt đầy xa cách.
Cảm giác ấy giống hệt như lần đầu họ gặp nhau ở chợ đen, trông anh thật nguy hiểm.
Chu Nhượng là người đầu tiên rời mắt đi, ánh mắt anh hạ xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên miệng ly rượu, vẻ mặt thản nhiên như thể giữa họ chẳng hề quen biết.
"Ồ, nữ diễn viên nổi tiếng của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi." Một giọng nói vang lên, kéo Tô Nam trở về thực tại. Đó là người đã gọi cô vào phòng ban nãy.
"Xin lỗi, tôi bị chậm trễ một chút trên đường tới đây. Thật ngại quá." Tô Nam lập tức bước tới, bắt tay người đàn ông đưa tay ra chào mình, cười và giải thích.
Dương Kiến Viễn bật cười sảng khoái, nắm chặt tay cô không buông, quay sang bàn tròn đùa giỡn: "Chờ mỹ nhân thì có là gì. Được ngắm nhan sắc của cô ấy, đáng lắm chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro