Khẩu Khẩu Khóc...
Điềm Tức Chính Nghĩa
2024-08-07 19:57:16
Bác sĩ đưa kim tiêm vào bàn tay mũm mĩm, trắng trẻo của cậu bé.
Sau đó, bạn nhỏ Khẩu Khẩu giống như là đang nghiệm chứng rẳng cậu bé cũng biết khóc, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, miệng giẹt ra, chỉ giây lát trong mắt ầng ậng nước, bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc, cực kỳ tủi thân.
Hứa Hàm: "......."
Vậy cũng được luôn hả?
Bác sĩ không nhịn được cười thành tiếng: "Các cụ hay nói không được khen con nít, xem ra câu nói này rất có lý đấy chứ ha."
Hứa Hàm nhanh chóng mặc lại quần áo cho thằng bé, ôm vào trong ngực mà dỗ dành: "Khẩu Khẩu ngoan, Khẩu Khẩu không khóc, không đau không đau."
Khẩu Khẩu được mẹ mình dỗ dành, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "oa" một tiếng òa khóc.
Hứa Hàm: "..... ..... ..... "
Quả nhiên là không được khen.
Tiêm thuốc xong, Hứa Hàm quyết định đến cửa hàng xem xe điện, vốn không có ý định mua nhưng chủ tiệm ân cần ngỏ lời xe được mua sẽ được gửi về tận nhà miễn phí, Hứa Hàm vừa nghe thấy được gửi về nhà liền mua một chiếc hai chỗ ngồi màu hồng, ngoại hình của nó cực kỳ giống xe máy của nữ.
Bình điện đi từ nhà lên thị trấn cần dùng để đi kèm cũng mắc hơn so với trong tưởng tượng của Hứa Hàm, cần tới 2600 tệ, Hứa Hàm nghĩ khoản tiền này không tránh khỏi được nên cắn răng mua.
Chủ tiệm nói hôm nay là ngày họp chợ nên khá bận, phải đến ngày mai mới có thể gửi đi, Hứa Hàm cũng không có ý kiến, để anh ta gửi tới vào ngày mai.
Sau khi mua xong xe điện, cô lại mua thêm chút vật dụng hàng ngày, thấy cũng đại khái bèn trở về, xe mà cô đi nhờ chỉ đưa cô về đến cổng trường học, phải tự đi bộ 10 phút để về, Hứa Hàm đeo một cái ba lô đựng đồ, bồng thêm Khẩu Khẩu, thong thả đi theo hướng về nhà.
Đi được nửa đường, đột nhiên bụi cỏ ven đường truyền ra tiếng động, Hứa Hàm giật nảy mình, tưởng là rắn, nhưng nghĩ lại thì hình như mùa này không có rắn.
Tò mò giết chết con mèo, Hứa Hàm không nhịn được hướng về phía bụi cỏ "ô" một tiếng, tiếng động sột soạt sột soạt ngay lập tức được truyền ra lại từ bụi cỏ, chỉ chốc lát sau, một con vật nhỏ đang gặm một con gà đã ăn được phân nửa, nghênh ngang từ trong bụi cỏ đi ra.
Hứa Hàm: "......"
Bây giờ ăn trộm gà cũng quang minh chính đại như thế này luôn rồi sao?
Con vật nhỏ kia có thân dài, đuôi của nó cũng rất dài, lông trên người nó có màu nâu nhưng bụng thì lại là màu trắng, hai lỗ tai tròn trịa dựng đứng lên, không ngờ lại có chút xíu..... đáng yêu?
Hai mắt con vật nhỏ kia cảnh giác nhìn cô, chắc có lẽ thấy cô không có tính công kích, cúi đầu tiếp tục ăn gà của mình.
Hứa Hàm thì tò mò quan sát nó, con gì đây vậy, hồ ly ư?
Nhìn nó cũng không giống lắm.
Khẩu Khẩu dường như rất vui khi nhìn thấy nó, miệng phát ra tiếng "a a a", ngọ nguậy trong vòng tay Hứa Hàm, muốn đưa tay ra để bắt lấy nó.
Hứa Hàm chụp tay cậu bé lại: "Bé cưng, cái này con không thể chụp được đâu nhé."
Khẩu Khẩu không hiểu, vẫn phát ra những tiếng "a a" muốn có nó như cũ.
Hứa Hàm thấy Khẩu Khẩu có hứng bèn bế thằng bé đứng ở đó xem chốc lát, con vật nhỏ kia cảm nhận được ánh mắt của mẹ con cô, không thèm ăn gà nữa, nó cũng nghiêng đầu nhìn lại hai mẹ con cô.
Hai người một và con vật, mắt lớn nhìn mắt nhỏ trong chốc lát, cuối cùng Khẩu Khẩu cũng nhìn đến chán chê, Hứa Hàm ôm bé lâu như vậy tay cũng đã mỏi nhừ bèn ôm Khẩu Khẩu về nhà.
Con vật nhỏ kia chỉ lo cắm cúi ăn gà của mình, dường như cũng không thèm quan tâm đến sự tới lui của mẹ con cô.
Nhưng khi Hứa Hàm về đến nhà, đang chuẩn bị đóng sập cửa thì lại nhìn thấy nó đã ngồi chồm hổm sẵn ở trước cửa sân nhà mình lúc nào không hay, làm cho Hứa Hàm giật bắn mình.
Con vật nhỏ kia khẽ chớp đôi mắt nhỏ, đen bóng nhìn Hứa Hàm, từ trong đôi mắt nó Hứa Hàm có thể đọc ra được ý tứ cầu xin được bao nuôi của nó.
"......."
Sau đó, bạn nhỏ Khẩu Khẩu giống như là đang nghiệm chứng rẳng cậu bé cũng biết khóc, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, miệng giẹt ra, chỉ giây lát trong mắt ầng ậng nước, bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc, cực kỳ tủi thân.
Hứa Hàm: "......."
Vậy cũng được luôn hả?
Bác sĩ không nhịn được cười thành tiếng: "Các cụ hay nói không được khen con nít, xem ra câu nói này rất có lý đấy chứ ha."
Hứa Hàm nhanh chóng mặc lại quần áo cho thằng bé, ôm vào trong ngực mà dỗ dành: "Khẩu Khẩu ngoan, Khẩu Khẩu không khóc, không đau không đau."
Khẩu Khẩu được mẹ mình dỗ dành, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "oa" một tiếng òa khóc.
Hứa Hàm: "..... ..... ..... "
Quả nhiên là không được khen.
Tiêm thuốc xong, Hứa Hàm quyết định đến cửa hàng xem xe điện, vốn không có ý định mua nhưng chủ tiệm ân cần ngỏ lời xe được mua sẽ được gửi về tận nhà miễn phí, Hứa Hàm vừa nghe thấy được gửi về nhà liền mua một chiếc hai chỗ ngồi màu hồng, ngoại hình của nó cực kỳ giống xe máy của nữ.
Bình điện đi từ nhà lên thị trấn cần dùng để đi kèm cũng mắc hơn so với trong tưởng tượng của Hứa Hàm, cần tới 2600 tệ, Hứa Hàm nghĩ khoản tiền này không tránh khỏi được nên cắn răng mua.
Chủ tiệm nói hôm nay là ngày họp chợ nên khá bận, phải đến ngày mai mới có thể gửi đi, Hứa Hàm cũng không có ý kiến, để anh ta gửi tới vào ngày mai.
Sau khi mua xong xe điện, cô lại mua thêm chút vật dụng hàng ngày, thấy cũng đại khái bèn trở về, xe mà cô đi nhờ chỉ đưa cô về đến cổng trường học, phải tự đi bộ 10 phút để về, Hứa Hàm đeo một cái ba lô đựng đồ, bồng thêm Khẩu Khẩu, thong thả đi theo hướng về nhà.
Đi được nửa đường, đột nhiên bụi cỏ ven đường truyền ra tiếng động, Hứa Hàm giật nảy mình, tưởng là rắn, nhưng nghĩ lại thì hình như mùa này không có rắn.
Tò mò giết chết con mèo, Hứa Hàm không nhịn được hướng về phía bụi cỏ "ô" một tiếng, tiếng động sột soạt sột soạt ngay lập tức được truyền ra lại từ bụi cỏ, chỉ chốc lát sau, một con vật nhỏ đang gặm một con gà đã ăn được phân nửa, nghênh ngang từ trong bụi cỏ đi ra.
Hứa Hàm: "......"
Bây giờ ăn trộm gà cũng quang minh chính đại như thế này luôn rồi sao?
Con vật nhỏ kia có thân dài, đuôi của nó cũng rất dài, lông trên người nó có màu nâu nhưng bụng thì lại là màu trắng, hai lỗ tai tròn trịa dựng đứng lên, không ngờ lại có chút xíu..... đáng yêu?
Hai mắt con vật nhỏ kia cảnh giác nhìn cô, chắc có lẽ thấy cô không có tính công kích, cúi đầu tiếp tục ăn gà của mình.
Hứa Hàm thì tò mò quan sát nó, con gì đây vậy, hồ ly ư?
Nhìn nó cũng không giống lắm.
Khẩu Khẩu dường như rất vui khi nhìn thấy nó, miệng phát ra tiếng "a a a", ngọ nguậy trong vòng tay Hứa Hàm, muốn đưa tay ra để bắt lấy nó.
Hứa Hàm chụp tay cậu bé lại: "Bé cưng, cái này con không thể chụp được đâu nhé."
Khẩu Khẩu không hiểu, vẫn phát ra những tiếng "a a" muốn có nó như cũ.
Hứa Hàm thấy Khẩu Khẩu có hứng bèn bế thằng bé đứng ở đó xem chốc lát, con vật nhỏ kia cảm nhận được ánh mắt của mẹ con cô, không thèm ăn gà nữa, nó cũng nghiêng đầu nhìn lại hai mẹ con cô.
Hai người một và con vật, mắt lớn nhìn mắt nhỏ trong chốc lát, cuối cùng Khẩu Khẩu cũng nhìn đến chán chê, Hứa Hàm ôm bé lâu như vậy tay cũng đã mỏi nhừ bèn ôm Khẩu Khẩu về nhà.
Con vật nhỏ kia chỉ lo cắm cúi ăn gà của mình, dường như cũng không thèm quan tâm đến sự tới lui của mẹ con cô.
Nhưng khi Hứa Hàm về đến nhà, đang chuẩn bị đóng sập cửa thì lại nhìn thấy nó đã ngồi chồm hổm sẵn ở trước cửa sân nhà mình lúc nào không hay, làm cho Hứa Hàm giật bắn mình.
Con vật nhỏ kia khẽ chớp đôi mắt nhỏ, đen bóng nhìn Hứa Hàm, từ trong đôi mắt nó Hứa Hàm có thể đọc ra được ý tứ cầu xin được bao nuôi của nó.
"......."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro