Chương 30 - Bánh Xe Số Phận 4

Văn Dao 1

Điềm Tức Chính Nghĩa

2024-08-07 19:57:16

Nói là để cho Hứa Hàm mời cơm nhưng thật ra cuối cùng là Cố Yến Khanh lấy cớ nghe điện thoại, rồi đi ra ngoài trước để trả tiền.

Cho nên, anh chính là tìm một lý do để mời bọn cô ăn một bữa cơm mà thôi.

Tâm trạng của Hứa Hàm lúc này có hơi phức tạp.

Nhưng suy nghĩ lại thì Cố Yến Khanh cũng đã ăn ở nhà cô ba lần rồi, bây giờ mời cô ăn một bữa cũng rất bình thường thôi, người ta có tiền nên không muốn nợ ân tình của cô, tưởng tượng như vậy thì Hứa Hàm liền hiểu ra, sau đó yên tâm thoải mái tiếp nhận bữa cơm này.

Sau khi cơm nước xong thì cũng không còn sớm nữa.

Hôm nay Hứa Hàm đã bôn ba cả một ngày, bây giờ cũng vô cùng mệt mỏi rồi, chỉ nghĩ tìm một cái giường để nằm xuống ngủ mà thôi, buổi tối hôm nay cô sẽ ngủ ở nhà của Đường Nguyệt Nguyệt.

Một người thích leo lên quyền quý như Kiều Vãn Tình thì bạn thân đương nhiên cũng không phải là loại người làm công ăn lương, cố gắng mười năm cũng không mua được nổi một cái nhà vệ sinh rồi. Đường Nguyệt Nguyệt cũng được coi như là con gái của nhà giàu có, vẫn chưa yêu đương, mới vừa trả góp mua được một căn hộ có hai phòng ngủ.

Cho nên Hứa Hàm trước kia cũng có chỗ ở nhờ.

Lúc trở về là ngồi xe của Cố Yến Khanh, nam chính có thân thể ốm yếu nhiều bệnh nên vừa lên xe liền ngủ thiếp đi, Khẩu Khẩu cũng đã ăn no và đang say giấc, Cố Yến Khanh mở ra một chút nhạc nhẹ, tiết tấu nhẹ nhàng du dương chậm rãi phát ra từ loa ô tô làm cho mọi người có cảm giác năm tháng trôi qua tốt đẹp.

“Đường đi hơi xa, cô có thể nghỉ ngơi một lúc.” Cố Yến Khanh nhập địa chỉ vào GPS rồi nói.

“Ừm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Hàm trả lời máy móc không có cảm tình gì, cũng không muốn nghỉ ngơi, không phải là do cô không tin được vào nhân cách của Cố Yến Khanh mà là ở trên xe của người không thân thiết lắm thì dù sao vẫn nên bảo trì vài phần cảnh giác.

Cô vẫn luôn nhìn cảnh đêm nhanh chóng chạy lùi lại ở bên ngoài cửa xe thì đột nhiên nhận ra cô đã rời đi thành phố lớn nhộn nhịp sầm uất được hơn nửa năm rồi, luôn sống ở một nơi có cuộc sống ban đêm vô cùng yên tĩnh thì lại không quen với sự ồn ào náo nhiệt như vậy.

“Ngày mai muốn đi đâu chơi không?” Cố Yến Khanh nhìn cô từ kính chiếu hậu, không thấy cô nghỉ ngơi nên thuận miệng hỏi một câu.

Hứa Hàm đến nơi này chỉ để thu dọn đồ đạc lúc trước, thuận tiện gặp Đường Nguyệt Nguyệt một lần, cũng không có ý định ở lại lâu, dù sao thì trong nhà cũng không thể không có cô.

Cho nên, cô đã mua vé máy bay về nhà vào buổi sáng ngày kia.

Hứa Hàm: “Không đi đâu chơi cả, dẫn theo đứa nhỏ nên không tiện đi nhiều.”

Cố Yến Khanh gật đầu như có điều suy nghĩ, cũng không nói gì nữa.

Đợi đến khi đã ở bên dưới căn hộ của Đường Nguyệt Nguyệt thì Hứa Hàm từ trong ba lô lấy ra vài hộp trái cây và rau củ khô đưa cho Cố Yến Khanh, đây là cô hứa sẽ cho Cố Minh Uyên, không thể thất hứa với nam chính được, coi như là đang đánh quái lấy kinh nghiệm vậy.

Lần này, Hứa Hàm cố ý mang theo nhiều rau củ và trái cây sấy khô đến, đương nhiên cũng không phải là muốn nịnh bợ ai mà là cô mang theo một chút tâm tư cá nhân mà thôi.

Cô muốn cho Đường Nguyệt Nguyệt mang đống đồ này đến công ty của cô ấy và chia cho các đồng nghiệp ăn thử, xem mọi người có thích hay không, dù sao trái cây và rau củ sấy khô cũng được coi là đồ ăn vặt trong văn phòng, vừa có dinh dưỡng lành mạnh lại không dễ gây béo phì, vẫn luôn được phụ nữ yêu thích.

Nếu mọi người thích thì cô có thể phát triển theo hướng này, sau này nếu rau củ quả không ăn hết thì có thể mang đi sấy khô, bán lấy tiền lãi, thậm chí còn có thể như Đàm Việt nói, phát triển thành thương hiệu của riêng mình.

Hứa Hàm nghĩ mọi chuyện đơn giản và tốt đẹp nhưng Đường Nguyệt Nguyệt lại cảnh cáo cô một câu: “Tớ có thể mang đi cho bọn họ ăn thử, không thành vấn đề, thậm chí còn có thể giúp cậu bán hàng, nhưng mà…. Cậu có giấy phép sản xuất và chứng nhận vệ sinh không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“….” Thật ra thì Hứa Hàm cũng đã suy nghĩ qua về vấn đề này, nhưng sau đó quá bận rộn nên cô đã vứt nó ra sau đầu, bây giờ Đường Nguyệt Nguyệt nhắc tới thì cô mới nghĩ đến.

Hứa Hàm đỡ trán: “Cậu không nói thì tớ cũng quên mất.”

“Chuyện này rất quan trọng, nếu không có hai tờ giấy chứng nhận về thực phẩm kia thì người ta được cho sẽ ăn, nhưng nếu phải tốn tiền để mua thì sẽ không cần, tớ ăn hoa quả sấy khô của cậu làm thấy thật sự rất ngon, tớ cảm thấy nếu thật sự mang đi bán thì khẳng định sẽ bán rất chạy, vậy nên cậu có muốn xem xét thêm về chuyện đi làm chứng nhận không?”

Hứa Hàm gật đầu: “Để lúc sau tớ sẽ xem quy trình làm giấy chứng nhận này, cũng không biết là loại hộ gia đình cá nhân như tớ thì có được cấp hay không.”

“Yên tâm đi, bây giờ có rất nhiều cá nhân tự sản xuất thức ăn mà, giống như mấy thực phẩm của người nổi tiếng trên mạng đấy, không phải đều có thể làm được chứng nhận hay sao, nhưng mà, Tình Tình, cậu thật sự tính toán sau này sẽ đi theo con đường này sao?”

Đường Nguyệt Nguyệt vẫn luôn cảm thấy bạn thân của mình trở về quê làm ruộng là chỉ chơi bời mà thôi, là một loại phương thức rời xa thế giới náo nhiệt để trốn tránh sự tiêu cực, cô thậm chí còn nghi ngờ có phải là do Cố Yến Khanh uy hiếp Tình Tình hay không, ví dụ như ép Tình Tình phải cút ra khỏi thành phố X, v.v…

Nhưng cảm giác nhìn biểu hiện của Cố Yến Khanh hôm nay thì lại không giống như vậy.

Hứa Hàm nói: “Tớ cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt.”

“Lời này của cậu là thật lòng sao? Cậu có phải đang gặp khó khăn gì không, có thể nói mọi chuyện với tớ, tuy rằng tớ không có nhiều bản lĩnh, nhưng nếu giúp cậu thì chắc là không thành vấn đề.”

Hứa Hàm nở nụ cười: “Thật sự không có, lần sau cậu tới chỗ tớ nhìn xem một chút thì sẽ biết cuộc sống bây giờ của tớ cũng rất tốt, nhàn nhã tự do.”

Đường Nguyệt Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe Hứa Hàm mời cô tới chơi thì ánh mắt lập tức sáng ngời: “Có thể, chờ khi nào tớ nghỉ phép thì sẽ đi tìm cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Bánh Xe Số Phận 4

Số ký tự: 0