Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 14
2024-11-21 22:13:47
Biết được chân tướng, Triệu thị không khỏi giật mình, nghĩ đến Phùng bà tử vừa rồi miệng đầy máu, trong lòng chẳng những không cảm thấy hả giận mà còn thấy nặng nề.
Cũng không phải bà cảm thấy Phùng bà tử không đáng bị như vậy, mà là lo lắng có người sẽ nghi ngờ chuyện Phùng bà tử bị thương có liên quan đến cháu gái bảo bối nhà mình.
Đây là nguyền rủa đó, nếu bị người gán tội danh này lên, không phải Linh Bảo sẽ bị xem là yêu quái mà bị đánh chết sao?
Dù ngày mai nhà họ đi luôn rồi nhưng bà vẫn dạy bảo Linh Đang rất nghiêm túc.
Bà ôm Linh Đang lên, đầu tiên là vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, sau đó mới ôn nhu khuyên bảo.
"Tiểu Linh Đang ngoan, bà nội biết con muốn giúp bà nội, phụ thân và đại bá trút giận, nên mới trừng phạt bà ta đúng không?
Thật ra con có lòng như vậy là rất tốt. Phùng bà tử này thường xuyên đổi trắng thay đen, hay bịa đặt, đáng bị trừng phạt.
Nhưng là chuyện này chúng ta có thể nói thầm với nhau hoặc là nghĩ trong lòng thôi, tuyệt đối không thể để bị người nhìn thấy hoặc là nghe thấy, con phải đồng ý với bà nội, có được không?"
Tiểu Linh Đang không hiểu lắm, nhưng thấy bà nội rất nghiêm túc nên ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Linh Đang à, con người rất phức tạp, nếu như có người biết hai câu nói của con là có thể khiến người ta xui xẻo, vậy người người đều sẽ sợ con.
Đến lúc đó họ sẽ vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương con, đây là chuyện bà nội không muốn nhìn thấy nhất.
Hơn nữa chúng ta đều là người lớn, những chuyện không tốt này đều có thể giao cho chúng ta xử lý. Con thì sao, chỉ cần giống như các anh con, vui vẻ khỏe mạnh lớn lên là được rồi, hiểu chưa?"
Triệu thị nói rất thẳng thắn, Tiểu Linh Đang cũng là cái hiểu cái không, nhưng nàng biết, bà nội là vì tốt cho nàng.
Không cho người ta nhìn thấy thôi mà, rất đơn giản, vì thế vỗ bộ ngực nhỏ, thề son sắt.
"Bà nội yên tâm, sau này con sẽ không để cho người khác nhìn thấy nữa, vốn con cũng không muốn nói, nhưng bà bà kia quá đáng giận, quá xấu xa.
Bà ta hại rất nhiều người, tro bụi trên đầu rất nhiều, cho nên dù con không nói bà ta cũng sẽ gặp xui xẻo.”
Cũng không phải bà cảm thấy Phùng bà tử không đáng bị như vậy, mà là lo lắng có người sẽ nghi ngờ chuyện Phùng bà tử bị thương có liên quan đến cháu gái bảo bối nhà mình.
Đây là nguyền rủa đó, nếu bị người gán tội danh này lên, không phải Linh Bảo sẽ bị xem là yêu quái mà bị đánh chết sao?
Dù ngày mai nhà họ đi luôn rồi nhưng bà vẫn dạy bảo Linh Đang rất nghiêm túc.
Bà ôm Linh Đang lên, đầu tiên là vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, sau đó mới ôn nhu khuyên bảo.
"Tiểu Linh Đang ngoan, bà nội biết con muốn giúp bà nội, phụ thân và đại bá trút giận, nên mới trừng phạt bà ta đúng không?
Thật ra con có lòng như vậy là rất tốt. Phùng bà tử này thường xuyên đổi trắng thay đen, hay bịa đặt, đáng bị trừng phạt.
Nhưng là chuyện này chúng ta có thể nói thầm với nhau hoặc là nghĩ trong lòng thôi, tuyệt đối không thể để bị người nhìn thấy hoặc là nghe thấy, con phải đồng ý với bà nội, có được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Linh Đang không hiểu lắm, nhưng thấy bà nội rất nghiêm túc nên ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Linh Đang à, con người rất phức tạp, nếu như có người biết hai câu nói của con là có thể khiến người ta xui xẻo, vậy người người đều sẽ sợ con.
Đến lúc đó họ sẽ vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương con, đây là chuyện bà nội không muốn nhìn thấy nhất.
Hơn nữa chúng ta đều là người lớn, những chuyện không tốt này đều có thể giao cho chúng ta xử lý. Con thì sao, chỉ cần giống như các anh con, vui vẻ khỏe mạnh lớn lên là được rồi, hiểu chưa?"
Triệu thị nói rất thẳng thắn, Tiểu Linh Đang cũng là cái hiểu cái không, nhưng nàng biết, bà nội là vì tốt cho nàng.
Không cho người ta nhìn thấy thôi mà, rất đơn giản, vì thế vỗ bộ ngực nhỏ, thề son sắt.
"Bà nội yên tâm, sau này con sẽ không để cho người khác nhìn thấy nữa, vốn con cũng không muốn nói, nhưng bà bà kia quá đáng giận, quá xấu xa.
Bà ta hại rất nhiều người, tro bụi trên đầu rất nhiều, cho nên dù con không nói bà ta cũng sẽ gặp xui xẻo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro