Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 17
2024-11-22 11:54:58
Lý Nguyệt sửng sốt, rồi đáp: “Vâng, để con đi gọi.”
Có lẽ vì ai nấy đều nhớ hôm nay phải lên đường, nên ngủ không sâu, chẳng bao lâu mọi người trong nhà đều lần lượt thức dậy. Chỉ có bọn nhỏ là ham ngủ, nhưng cũng bị người lớn kéo dậy hết, chỉ còn Tiểu Linh Đang là vẫn đang ngủ say.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là nước ấm ăn với vài miếng bánh bột ngô, mọi người ăn qua loa rồi bắt tay vào việc. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng lên xe lừa và xe đẩy, phân chia theo độ nặng nhẹ.
Nhà họ Triệu xem như khá giả, ngoài một chiếc xe lừa còn có thêm một chiếc xe đẩy tay. Những đồ nặng được đặt lên xe lừa, còn đồ nhẹ hơn thì để lên xe đẩy tay.
Những thứ không thể chất lên xe, thì dùng đòn gánh hoặc sọt mang theo.
Triệu thị biết cháu gái Tiểu Linh Đang có không gian riêng.
Đêm qua, nhân lúc Lâm Trường Thụ ra ngoài rửa mặt, bà đã trao đổi với Tiểu Linh Đang, cho nên những đồ quan trọng và nhỏ nhặt, bà không đặt lên xe, mà để cháu gái cất vào không gian.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Triệu thị mới vào phòng gọi Tiểu Linh Đang dậy.
“Linh Bảo Nhi? Tỉnh dậy nào! Chúng ta phải xuất phát rồi!”
Tiểu Linh Đang đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt. Giọng cô bé nhỏ nhẹ, mềm mại: “Tổ mẫu.”
“Tổ mẫu ở đây, nào, dậy thôi! Nếu mệt, lát nữa trên đường ngủ tiếp, được không?”
Tiểu Linh Đang nhớ ra hôm nay phải lên đường chạy trốn, liền ngoan ngoãn đứng dậy, để cho Triệu thị mặc quần áo và sửa sang lại tóc.
Khi cô bé chuẩn bị xong, mọi người đã đẩy xe lừa và xe đẩy tay ra ngoài.
Triệu thị bảo mọi người chờ ở ngoài sân, rồi dẫn Tiểu Linh Đang kiểm tra lại một lượt nữa trong nhà. Sau khi chắc chắn không có gì sót, bà mới khóa cửa.
Ai nấy chỉ nghĩ rằng bà cẩn thận không để bỏ quên đồ, nhưng thực ra không phải vậy.
Triệu thị dẫn cháu gái đi qua từng gian nhà, thu sạch những vật dụng trong không gian, không để lại bất cứ thứ gì, kể cả bàn ghế và giường đất.
Khi khóa cửa lại, bên trong chỉ còn là một căn nhà trống rỗng.
Từ giây phút khóa cửa xong, họ chính thức bước vào cuộc hành trình chạy nạn.
Có lẽ vì ai nấy đều nhớ hôm nay phải lên đường, nên ngủ không sâu, chẳng bao lâu mọi người trong nhà đều lần lượt thức dậy. Chỉ có bọn nhỏ là ham ngủ, nhưng cũng bị người lớn kéo dậy hết, chỉ còn Tiểu Linh Đang là vẫn đang ngủ say.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là nước ấm ăn với vài miếng bánh bột ngô, mọi người ăn qua loa rồi bắt tay vào việc. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng lên xe lừa và xe đẩy, phân chia theo độ nặng nhẹ.
Nhà họ Triệu xem như khá giả, ngoài một chiếc xe lừa còn có thêm một chiếc xe đẩy tay. Những đồ nặng được đặt lên xe lừa, còn đồ nhẹ hơn thì để lên xe đẩy tay.
Những thứ không thể chất lên xe, thì dùng đòn gánh hoặc sọt mang theo.
Triệu thị biết cháu gái Tiểu Linh Đang có không gian riêng.
Đêm qua, nhân lúc Lâm Trường Thụ ra ngoài rửa mặt, bà đã trao đổi với Tiểu Linh Đang, cho nên những đồ quan trọng và nhỏ nhặt, bà không đặt lên xe, mà để cháu gái cất vào không gian.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Triệu thị mới vào phòng gọi Tiểu Linh Đang dậy.
“Linh Bảo Nhi? Tỉnh dậy nào! Chúng ta phải xuất phát rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Linh Đang đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt. Giọng cô bé nhỏ nhẹ, mềm mại: “Tổ mẫu.”
“Tổ mẫu ở đây, nào, dậy thôi! Nếu mệt, lát nữa trên đường ngủ tiếp, được không?”
Tiểu Linh Đang nhớ ra hôm nay phải lên đường chạy trốn, liền ngoan ngoãn đứng dậy, để cho Triệu thị mặc quần áo và sửa sang lại tóc.
Khi cô bé chuẩn bị xong, mọi người đã đẩy xe lừa và xe đẩy tay ra ngoài.
Triệu thị bảo mọi người chờ ở ngoài sân, rồi dẫn Tiểu Linh Đang kiểm tra lại một lượt nữa trong nhà. Sau khi chắc chắn không có gì sót, bà mới khóa cửa.
Ai nấy chỉ nghĩ rằng bà cẩn thận không để bỏ quên đồ, nhưng thực ra không phải vậy.
Triệu thị dẫn cháu gái đi qua từng gian nhà, thu sạch những vật dụng trong không gian, không để lại bất cứ thứ gì, kể cả bàn ghế và giường đất.
Khi khóa cửa lại, bên trong chỉ còn là một căn nhà trống rỗng.
Từ giây phút khóa cửa xong, họ chính thức bước vào cuộc hành trình chạy nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro