Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Chương 25

2024-10-20 18:36:47

Giá gạo lại tăng. Ngày hôm qua trong huyện còn bán năm mươi văn một cân, chỉ qua một đêm, mà hôm nay ở trấn đã lên tới bảy mươi văn.

Đây thực sự không phải là tin tốt lành. Để hiểu rõ tình hình, Triệu Thị vội vã vỗ nhẹ vai một phụ nhân đứng gần đó.

“Đại tẩu, cho ta hỏi, sao nhiều người lại đổ dồn về đây thế này? Ta nhớ trong trấn còn hai tiệm gạo khác cơ mà?”

Phụ nhân kia trông khoảng ba bốn mươi tuổi, quần áo đã sờn bạc, vài chỗ còn được vá lại, rõ ràng không phải gia đình khá giả gì. Trên mặt bà ta đầy vẻ âu lo, nét khổ sở hiện rõ.

Phụ nhân nghe thấy lời của Triệu Thị, ngay lập tức mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Thẩm à, chắc thẩm không phải là người trong trấn đúng không? Thẩm không biết rồi, hai tiệm gạo còn lại đã bán hết và đóng cửa rồi! Chỉ còn mỗi tiệm này là còn gạo, nên mọi người mới đổ xô đến đây.”

Phụ nhân than thở: "Ta đã xếp hàng suốt hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa vào được. Vào được cũng chưa chắc mua được nhiều, vì ta nghe người ta nói mỗi nhà chỉ được mua tối đa năm cân. Với chút ít đó, sao đủ để ăn chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Thị giật mình: “Năm cân? Chỉ có vậy thôi sao? Nhà chúng ta mấy miệng ăn, bớt xén thế nào cũng không chịu nổi mấy ngày!”

Phụ nhân kia cũng khổ sở gật đầu: “Ai cũng vậy thôi, nhưng giờ mua được chút nào cũng tốt rồi. Ta chỉ lo là chẳng mua được chút gì. Trời đất này thật chẳng để cho người ta sống nữa.”

Nghe cuộc trò chuyện, những người xung quanh bắt đầu lên tiếng.

“Mọi người ơi, nếu thật sự không mua được lương thực, tốt nhất là nên bỏ chạy đi thôi! Ở đây không thể tiếp tục sống được nữa. Nguyên nhân cụ thể ta không tiện nói, nhưng các ngươi nghe lời ta mà chạy đi cho sớm.”

Triệu Thị nghe vậy, nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy đó là một nam tử tầm ba mươi tuổi, mặc trường bào xanh thẫm, tuy không có hoa văn cầu kỳ nhưng chắc chắn là vải bông tốt, nhìn vào cũng biết là nhà có của.

Triệu Thị muốn tiến lại hỏi rõ hơn, nhưng bất ngờ bị đám đông chen lấn đẩy lùi mấy bước, suýt nữa ngã và làm rơi cháu gái đang bế. May mà Lâm Nhạc phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy bà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Số ký tự: 0