Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Chương 494

2024-11-22 11:54:58

Nghe tiếng Tô ma ma, mí mắt lão phu nhân khẽ giật, một lát sau mới chậm rãi mở mắt.

Tô ma ma đỡ bà ngồi dậy. Đôi mắt lão phu nhân hơi mờ đục, nhìn mọi người có vẻ lạc lõng.

“Đến rồi? Ngồi đi.”

Phùng Triệu quay sang, nhỏ giọng giải thích với Khương Tĩnh Niên: “Khương thần y chớ trách, mẫu thân ta vì đã lâu không nghỉ ngơi tốt, tinh thần lúc nào cũng lơ mơ, nên mới như vậy, không phải cố ý.”

Khương Tĩnh Niên xua tay, tỏ vẻ không để bụng.

Thân là một đại phu, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể đoán được bệnh trạng mà không cần bắt mạch.

Ông kéo Tiểu Linh Đang ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Lão phu nhân ngủ không ngon đã bao lâu rồi?”

“Đã hơn hai tháng rồi. Lúc đầu, người uống thuốc an thần còn ngủ được một, hai canh giờ. Nhưng sau đó, không hiểu vì sao, thuốc dần không còn hiệu quả. Đến cuối cùng, người ngủ không sâu, cứ chợp mắt một chút lại tỉnh giấc, cơ bản không thể ngủ được suốt đêm. Hiện giờ, lão phu nhân thức trắng cả đêm, không thể chợp mắt, nếu có ngủ thì cũng chỉ trong chốc lát, nhưng một chút động tĩnh là tỉnh ngay. Thậm chí thời gian ngủ cũng không quá một khắc. Không chỉ có vậy, khẩu vị của lão phu nhân cũng giảm mạnh, mỗi ngày chỉ ăn rất ít. Suốt hai tháng qua, người gầy đến không nhận ra, chúng ta lo lắng lắm!”

Tô ma ma hầu hạ lão phu nhân từ nhỏ, đến nay đã bốn, năm chục năm, lo lắng đến mức nước mắt cũng chực trào.

Khương Tĩnh Niên nhíu mày nghi hoặc, “Trước khi lão phu nhân mắc bệnh, có xảy ra chuyện gì không?”

Tô ma ma sững lại, nhưng bà ta đã quen với việc đối nhân xử thế nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Không có. Lão phu nhân rất thiện tâm, quanh năm không ra khỏi viện, chỉ ở phòng tụng kinh, không xảy ra chuyện gì cả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Khương Tĩnh Niên nảy sinh nghi ngờ, nhưng không hỏi thêm.

“Để ta bắt mạch cho lão phu nhân xem sao.”

Nói rồi, ông ngồi xuống chiếc ghế mà Tô ma ma đã chuẩn bị, bắt mạch cho lão phu nhân. Trong lúc đó, ánh mắt ông không ngừng lướt qua khuôn mặt bà, mong tìm thấy biểu cảm hay ánh mắt khác thường.

Đáng tiếc thay, lão phu nhân vẫn giữ bộ dạng ngây dại, ánh mắt vô hồn nhìn về một hướng, tựa như đang thẫn thờ.

Tiểu Linh Đang từ khi vào đến giờ vẫn im lặng, ánh mắt không ngừng nhìn lão phu nhân, Tô ma ma và Phùng Triệu. Không biết vì sao, Tô ma ma cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Linh Đang, thậm chí còn có vẻ né tránh.

Tiểu Linh Đang cảm thấy có điều gì đó bất thường. Càng thấy Tô ma ma né tránh, nàng càng chú ý đến bà ta. Dù chỉ là nhìn sau lưng cũng phải nhìn. Điều này khiến Tô ma ma cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bà ta cũng không hiểu tại sao, đối mặt với Khương thần y thì không sao, nhưng cứ bị ánh mắt của cô bé kia nhìn chằm chằm là bà ta lại thấy chột dạ.

Không ổn rồi! Bà ta không thể để lộ bất cứ chuyện gì!

Tô ma ma chỉ còn cách cưỡng ép mình dời đi sự chú ý, không để tâm đến ánh mắt của Tiểu Linh Đang nữa.

Một lát sau, Khương Tĩnh Niên thu tay về: “Phùng đại nhân đã tìm các đại phu khác khám qua chưa? Bọn họ nói sao?”

Phùng Triệu nghe vậy, vội đáp “Đã tìm rồi, các dược đường trong kinh thành gần như đều được ta tìm hết. Người của Thần Y Dược Đường cũng đã đến khám. Nhưng ai nấy đều nói là tâm bệnh, bảo rằng tâm bệnh cần có tâm dược để chữa, nhưng ta cũng không biết phải dùng thứ tâm dược gì mới chữa được đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Số ký tự: 0