Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 501
2024-11-22 11:54:58
Nhiếp Như Tu không thể phản bác, chỉ đành giả vờ đồng tình, lùi ra một bên, chăm chú quan sát từng động tác của Khương Tĩnh Niên.
Không ai phát hiện rằng, lòng bàn tay của Nhiếp Như Tu đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Khương Tĩnh Niên chưa bao giờ tỏ ra nghiêm trọng đến vậy, từng cây kim châm trong tay ông được cắm xuống như thể vô tận. Tiểu Linh Đang quan sát mà trợn tròn mắt. Ban đầu nàng nghĩ chỉ có 49 cây kim châm, nhưng khi đến cây thứ năm mươi, nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau đó, 60 cây, rồi 70, cuối cùng là 75 cây...
Tiểu Linh Đang không thể tin nổi, nhìn về phía Khương Tĩnh Niên. Giờ đây, sắc mặt của ông đã trắng bệch, môi mím chặt, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống liên tục, tay bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Thế nhưng, đôi mắt của hắn ông nhìn chằm chằm vào vị trí ngực của Hầu gia, cố gắng hết sức khống chế bản thân để hoàn thành nốt cây kim cuối cùng.
Khi cây kim thứ 81 được cắm xuống, điều kỳ diệu xảy ra: lồng ngực của Hầu gia, vốn đã ngừng chuyển động, bất ngờ phập phồng trở lại. Dù yếu ớt, nhưng Hầu gia quả thực đang sống lại.
Khương Tĩnh Niên sau khi xác nhận tình hình, cả người như bị rút hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
Tiểu Linh Đang hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ sư phụ mình, rút túi nước từ thắt lưng: “Sư phụ, mau uống nước!”
Khương Tĩnh Niên không cậy mạnh, bắt lấy túi nước uống liền mấy ngụm, cảm giác tê dại trong cơ thể dần hồi phục.
Nhiếp Như Tuấn khi thấy ngực của phụ thân phập phồng, không thể tin nổi, vội đưa tay đến chóp mũi để kiểm tra. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt, hắn bật khóc.
“Cha sống lại rồi! Cha thật sự sống lại! Thật tốt quá, thật tốt quá! Khương thần y, đa tạ ngài, thật sự cảm tạ ngài!”
Nhiếp Như Tuấn không ngừng vui mừng, nắm chặt tay Khương Tĩnh Niên bày tỏ sự biết ơn. Thế nhưng, cách đó không xa, Nhiếp Như Tu lại có biểu cảm đầy hoảng hốt và không thể tin nổi. Cả người hắn ta khẽ run lên, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Người đã chết sao có thể sống lại? Nếu ông ấy thực sự sống lại, chẳng phải hắn ta sẽ chết sao?
Trong đầu Nhiếp Như Tu đang điên cuồng tìm cách thoát thân. Bất chợt, ánh mắt hắn ta dừng lại trên những cây kim châm, một kế hoạch táo bạo liền nảy ra!
Hắn ta làm ra vẻ quan tâm, tiến đến gần, đẩy Nhiếp Như Tuấn sang phía Khương Tĩnh Niên, rồi nhân lúc mọi người không để ý, cố gắng di chuyển những cây kim châm.
Dù không hiểu y thuật, hắn ta cũng biết rằng sinh mạng của lão nhân này chỉ dựa vào những cây kim ấy. Một khi chúng lệch vị trí, ông ấy chắc chắn không thể sống sót.
Nhiếp Như Tu thuận lợi đẩy Nhiếp Như Tuấn sang một bên, nâng tay định động vào cây kim gần nhất. Nhưng ngay khi tay hắn ta sắp chạm vào, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.
“Thế nào? Kim châm của ta, ngươi cũng dám động?”
Nhiếp Như Tu sững người, quay đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Tĩnh Niên. Đôi mắt ấy lạnh buốt như băng, khiến hắn ta cảm thấy cái rét run người lan tỏa khắp cơ thể.
“Ta... ta... ta không có!”
Hắn ta cố gắng biện minh, nhưng ngay cả Nhiếp Như Tuấn cũng đã nhận ra điều bất thường. Nhiếp Như Tuấn nắm chặt tay Nhiếp Như Tu, đẩy hắn ta ra xa khỏi giường, không cho hắn ta lại gần thêm bước nào.
“Nhị đệ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi định động vào kim châm trên người phụ thân không?”
Không ai phát hiện rằng, lòng bàn tay của Nhiếp Như Tu đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Khương Tĩnh Niên chưa bao giờ tỏ ra nghiêm trọng đến vậy, từng cây kim châm trong tay ông được cắm xuống như thể vô tận. Tiểu Linh Đang quan sát mà trợn tròn mắt. Ban đầu nàng nghĩ chỉ có 49 cây kim châm, nhưng khi đến cây thứ năm mươi, nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau đó, 60 cây, rồi 70, cuối cùng là 75 cây...
Tiểu Linh Đang không thể tin nổi, nhìn về phía Khương Tĩnh Niên. Giờ đây, sắc mặt của ông đã trắng bệch, môi mím chặt, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống liên tục, tay bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Thế nhưng, đôi mắt của hắn ông nhìn chằm chằm vào vị trí ngực của Hầu gia, cố gắng hết sức khống chế bản thân để hoàn thành nốt cây kim cuối cùng.
Khi cây kim thứ 81 được cắm xuống, điều kỳ diệu xảy ra: lồng ngực của Hầu gia, vốn đã ngừng chuyển động, bất ngờ phập phồng trở lại. Dù yếu ớt, nhưng Hầu gia quả thực đang sống lại.
Khương Tĩnh Niên sau khi xác nhận tình hình, cả người như bị rút hết sức lực, ngã quỵ xuống đất.
Tiểu Linh Đang hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ sư phụ mình, rút túi nước từ thắt lưng: “Sư phụ, mau uống nước!”
Khương Tĩnh Niên không cậy mạnh, bắt lấy túi nước uống liền mấy ngụm, cảm giác tê dại trong cơ thể dần hồi phục.
Nhiếp Như Tuấn khi thấy ngực của phụ thân phập phồng, không thể tin nổi, vội đưa tay đến chóp mũi để kiểm tra. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt, hắn bật khóc.
“Cha sống lại rồi! Cha thật sự sống lại! Thật tốt quá, thật tốt quá! Khương thần y, đa tạ ngài, thật sự cảm tạ ngài!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Như Tuấn không ngừng vui mừng, nắm chặt tay Khương Tĩnh Niên bày tỏ sự biết ơn. Thế nhưng, cách đó không xa, Nhiếp Như Tu lại có biểu cảm đầy hoảng hốt và không thể tin nổi. Cả người hắn ta khẽ run lên, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Người đã chết sao có thể sống lại? Nếu ông ấy thực sự sống lại, chẳng phải hắn ta sẽ chết sao?
Trong đầu Nhiếp Như Tu đang điên cuồng tìm cách thoát thân. Bất chợt, ánh mắt hắn ta dừng lại trên những cây kim châm, một kế hoạch táo bạo liền nảy ra!
Hắn ta làm ra vẻ quan tâm, tiến đến gần, đẩy Nhiếp Như Tuấn sang phía Khương Tĩnh Niên, rồi nhân lúc mọi người không để ý, cố gắng di chuyển những cây kim châm.
Dù không hiểu y thuật, hắn ta cũng biết rằng sinh mạng của lão nhân này chỉ dựa vào những cây kim ấy. Một khi chúng lệch vị trí, ông ấy chắc chắn không thể sống sót.
Nhiếp Như Tu thuận lợi đẩy Nhiếp Như Tuấn sang một bên, nâng tay định động vào cây kim gần nhất. Nhưng ngay khi tay hắn ta sắp chạm vào, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.
“Thế nào? Kim châm của ta, ngươi cũng dám động?”
Nhiếp Như Tu sững người, quay đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Tĩnh Niên. Đôi mắt ấy lạnh buốt như băng, khiến hắn ta cảm thấy cái rét run người lan tỏa khắp cơ thể.
“Ta... ta... ta không có!”
Hắn ta cố gắng biện minh, nhưng ngay cả Nhiếp Như Tuấn cũng đã nhận ra điều bất thường. Nhiếp Như Tuấn nắm chặt tay Nhiếp Như Tu, đẩy hắn ta ra xa khỏi giường, không cho hắn ta lại gần thêm bước nào.
“Nhị đệ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi định động vào kim châm trên người phụ thân không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro