Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 502
2024-11-22 11:54:58
Nhiếp Như Tu điên cuồng lắc đầu: “Không, không, không, ta không có! Ta chỉ là tò mò, muốn xem một chút thôi! Ta tận mắt thấy phụ thân tắt thở, nhưng giờ ông ấy lại có hơi thở, ta chỉ tò mò mà thôi. Đại ca, xin ngươi tin ta!”
Lời hắn ta nói chắc nịch, nhưng Nhiếp Như Tuấn chẳng tin một lời nào.
“Nhị đệ! Đừng xem ta là kẻ ngốc! Những cây kim châm đó chính là mạng sống của cha, dù có tò mò thế nào, cũng không ai dám động vào. Lời giải thích này e rằng chẳng ai tin nổi! Có điều, ngươi cứ thành thật ngồi xuống, mọi chuyện chờ phụ thân qua cơn nguy kịch rồi nói tiếp!”
Nhiếp Như Tuấn nhìn sâu vào mắt đệ đệ, rồi quay sang hỏi Khương Tĩnh Niên: “Khương thần y, rốt cuộc phụ thân ta bị làm sao? Trước giờ sức khỏe của ông vẫn tốt, nhưng dạo gần đây lại liên tục ho khan và kêu đau đầu chóng mặt.”
Khương Tĩnh Niên tựa vào cột giường để lấy lại sức lực, đáp: “Ông ấy trúng độc!”
Nhiếp Như Tuấn lập tức nhíu mày: “Trúng độc? Sao có thể như vậy? Người trong viện đều là người nhà, không ai hại phụ thân ta cả. Trước đó các đại phu đều nói phụ thân vì lao lực quá độ mà sinh bệnh. Sau khi uống thuốc, tình trạng quả thật có cải thiện.”
Khương Tĩnh Niên nhướng mày, hỏi: “Vậy nếu thuốc đã có hiệu quả, tại sao ông ấy vẫn tiếp tục ho khan?”
Nhiếp Như Tuấn thoáng bối rối, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đó là do phụ thân uống nhiều thuốc, khiến hiệu quả giảm dần. Đúng rồi, nhị đệ còn cố ý tìm một số phương thuốc dược thiện về, tình trạng cũng có chút chuyển biến. Nhị đệ, ngươi đã dùng phương thuốc gì? Đưa cho Khương thần y xem, có lẽ sẽ có manh mối.”
Nhiếp Như Tu cứng đờ người, cúi đầu: “Ta không nhớ rõ phương thuốc đã vứt ở đâu rồi, lâu quá rồi nên cũng chẳng biết còn ở đâu nữa.”
Khương Tĩnh Niên cười lạnh: “Ta thấy ngươi không quên, mà do nó vốn chẳng phải phương thuốc dược thiện gì cả!”
Nhiếp Như Tu hoảng hốt, phản bác: “Ngài nói bậy! Ngài chưa thấy phương thuốc, sao có thể ngậm máu phun người?”
Trong mắt Khương Tĩnh Niên lóe lên một tia châm biếm: “Chẳng lẽ ngươi không biết hạt thông có mùi đặc trưng sao? Dù mùi rất nhẹ, nhưng chỉ cần tiếp xúc quá lâu, hương sẽ bám vào người, kéo dài nửa tháng không phai. Mùi hạt thông trên người ngươi rất rõ, chứng tỏ ngươi không chỉ tiếp xúc qua loa mà còn tiếp xúc rất lâu, khiến mùi nồng đậm hơn. Nếu ngươi không tin, có thể mời bất kỳ đại phu hay ngự y nào kiểm chứng!”
Nhiếp Như Tu thật sự hoảng loạn, theo bản năng giơ tay lên định ngửi, nhưng vừa giơ đến chóp mũi, hắn ta đã đứng sững lại. Từ từ quay sang nhìn Nhiếp Như Tuấn, quả nhiên thấy ánh mắt bi phẫn của hắn đang dán chặt vào mình. Ngay lập tức, Nhiếp Như Tu biết rằng mình không còn đường thoát.
Ngay sau đó, Khương Tĩnh Niên bật cười: “Ha ha ha, đúng là chưa đánh đã khai! Nếu thật sự vô tội, cớ sao phải làm những hành động dư thừa như vậy?”
Nhiếp Như Tu buông thõng tay, gương mặt không biểu cảm, thậm chí chẳng còn ý định biện minh.
Nhiếp Như Tuấn không thể tin nổi: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Ông ấy là cha ta, cũng là cha ngươi! Sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay như vậy?”
Nhiếp Như Tu ngẩng đầu nhìn Nhiếp Như Tuấn, ánh mắt tràn đầy ghen tị và cuồng loạn, khuôn mặt hắn vặn vẹo đầy thù hận.
Lời hắn ta nói chắc nịch, nhưng Nhiếp Như Tuấn chẳng tin một lời nào.
“Nhị đệ! Đừng xem ta là kẻ ngốc! Những cây kim châm đó chính là mạng sống của cha, dù có tò mò thế nào, cũng không ai dám động vào. Lời giải thích này e rằng chẳng ai tin nổi! Có điều, ngươi cứ thành thật ngồi xuống, mọi chuyện chờ phụ thân qua cơn nguy kịch rồi nói tiếp!”
Nhiếp Như Tuấn nhìn sâu vào mắt đệ đệ, rồi quay sang hỏi Khương Tĩnh Niên: “Khương thần y, rốt cuộc phụ thân ta bị làm sao? Trước giờ sức khỏe của ông vẫn tốt, nhưng dạo gần đây lại liên tục ho khan và kêu đau đầu chóng mặt.”
Khương Tĩnh Niên tựa vào cột giường để lấy lại sức lực, đáp: “Ông ấy trúng độc!”
Nhiếp Như Tuấn lập tức nhíu mày: “Trúng độc? Sao có thể như vậy? Người trong viện đều là người nhà, không ai hại phụ thân ta cả. Trước đó các đại phu đều nói phụ thân vì lao lực quá độ mà sinh bệnh. Sau khi uống thuốc, tình trạng quả thật có cải thiện.”
Khương Tĩnh Niên nhướng mày, hỏi: “Vậy nếu thuốc đã có hiệu quả, tại sao ông ấy vẫn tiếp tục ho khan?”
Nhiếp Như Tuấn thoáng bối rối, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đó là do phụ thân uống nhiều thuốc, khiến hiệu quả giảm dần. Đúng rồi, nhị đệ còn cố ý tìm một số phương thuốc dược thiện về, tình trạng cũng có chút chuyển biến. Nhị đệ, ngươi đã dùng phương thuốc gì? Đưa cho Khương thần y xem, có lẽ sẽ có manh mối.”
Nhiếp Như Tu cứng đờ người, cúi đầu: “Ta không nhớ rõ phương thuốc đã vứt ở đâu rồi, lâu quá rồi nên cũng chẳng biết còn ở đâu nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tĩnh Niên cười lạnh: “Ta thấy ngươi không quên, mà do nó vốn chẳng phải phương thuốc dược thiện gì cả!”
Nhiếp Như Tu hoảng hốt, phản bác: “Ngài nói bậy! Ngài chưa thấy phương thuốc, sao có thể ngậm máu phun người?”
Trong mắt Khương Tĩnh Niên lóe lên một tia châm biếm: “Chẳng lẽ ngươi không biết hạt thông có mùi đặc trưng sao? Dù mùi rất nhẹ, nhưng chỉ cần tiếp xúc quá lâu, hương sẽ bám vào người, kéo dài nửa tháng không phai. Mùi hạt thông trên người ngươi rất rõ, chứng tỏ ngươi không chỉ tiếp xúc qua loa mà còn tiếp xúc rất lâu, khiến mùi nồng đậm hơn. Nếu ngươi không tin, có thể mời bất kỳ đại phu hay ngự y nào kiểm chứng!”
Nhiếp Như Tu thật sự hoảng loạn, theo bản năng giơ tay lên định ngửi, nhưng vừa giơ đến chóp mũi, hắn ta đã đứng sững lại. Từ từ quay sang nhìn Nhiếp Như Tuấn, quả nhiên thấy ánh mắt bi phẫn của hắn đang dán chặt vào mình. Ngay lập tức, Nhiếp Như Tu biết rằng mình không còn đường thoát.
Ngay sau đó, Khương Tĩnh Niên bật cười: “Ha ha ha, đúng là chưa đánh đã khai! Nếu thật sự vô tội, cớ sao phải làm những hành động dư thừa như vậy?”
Nhiếp Như Tu buông thõng tay, gương mặt không biểu cảm, thậm chí chẳng còn ý định biện minh.
Nhiếp Như Tuấn không thể tin nổi: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Ông ấy là cha ta, cũng là cha ngươi! Sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay như vậy?”
Nhiếp Như Tu ngẩng đầu nhìn Nhiếp Như Tuấn, ánh mắt tràn đầy ghen tị và cuồng loạn, khuôn mặt hắn vặn vẹo đầy thù hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro